Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 406 : Nháy mắt đã điên rồi
Editor: Puck - Diễn đàn
Một lát sau Tần Mặc mới mở miệng hỏi: “Không có chuyện gì chứ?" Khi nghe thấy câu trả lời khẳng định của đầu điện thoại bên kia, thân thể vẫn căng thẳng của Tần Mặc mới thoáng thả lỏng, nói tiếp một câu, "Không cần lo lắng, tôi có chừng mực.”
Tần Mặc cúp điện thoại, Bạch Tiêu vội vàng lại gần, trên mặt lộ ra một chút áy náy, chột dạ nói: "Sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện chứ?"
"Không có chuyện gì, lập tức trở lại." Tần Mặc nói xong liếc mắt nhìn Bạch Tiêu, Bạch Tiêu luôn cảm thấy rất kỳ quái, cũng muốn hỏi hỏi xảy ra ra chuyện gì, nhưng cảm thấy khí áp quanh người Tần Mặc rất thấp, cũng liền trầm mặc.
Đông Phương Nhã cũng cảm thấy hơi không thích hợp, cô biết chuyện Bạch Tiêu lừa gạt Tần Mặc, đẩy Bạch Tiêu một cái, Bạch Tiêu đang định nói gì, đột nhiên thấy Cô Tô Na đi từ cửa vào.
Bạch Tiêu theo bản năng nhìn sau lưng Cô Tô Na, không nhìn thấy Tô Song Song, nhất thời nóng nảy, đi nhanh tới, rướn cổ lên nhìn về phía sau, vẫn không thấy, gào to một tiếng: “Nhị manh hóa đâu?”
Cô Tô Na vừa đi về phía Tần Mặc, vừa nói với Bạch Tiêu đang lòng không yên: “Chị dâu hơi choáng váng đầu, ngồi ở tiệm cà phê, điện thoại hết pin rồi, sợ mọi người gấp gáp nên để cho em về nói cho mọi người biết một tiếng trước.”
Bạch Tiêu giống như nửa tin nửa ngờ nhìn Cô Tô Na một cái, xoay người sang chỗ khác nhìn Tần Mặc, thấy cậu ấy không có phản ứng gì đặc biệt, hiểu lời cậu ấy nói lúc trước, cũng không lên tiếng.
Khi Cô Tô Na đi tới trước cách Tần Mặc hai bước, xảy ra biến cố, Cô Tô Na đột nhiên lấy ra một bình xịt, xịt về phía Tần Mặc.
Một luồng sương trắng phun ra, Tần Mặc đưa tay ngăn cản, ngay sau đó ho kịch liệt, Cô Tô Na thấy xịt được lên người Tần Mặc, bình xịt trong tay rơi xuống đất, bắt đầu điên cuồng "Khanh khách" nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Bạch Tiêu vừa thấy đẩy Cô Tô Na ra vọt tới bên cạnh Tần Mặc, đỡ Tần Mặc nhanh chóng đỏ ngầu cả mắt, Đông Phương Nhã coi như trấn định, đi tới hít hà, trong nháy mắt sắc mặt trở nên thay đổi.
“HX4.” Sau khi Đông Phương Nhã lên tiếng kinh hô, khẩn trương nhìn về phía Cô Tô Na đang cười hả hê, giọng nói cũng thay đổi, “Lần trước cô hạ HX3 cho anh ấy? Mau! Bạch Tiêu mau mang Tần Mặc đi cấp cứu!”
Hai thứ thuốc này là thuốc lấy ra từ trong thực vật có độ tương khắc cao, tiếp xúc riêng thì không có vấn đề gì, nhưng mà nếu đặt chung một chỗ, đây tuyệt đối là giết người.
"Không còn kịp rồi! Không còn kịp rồi! Tần Mặc anh ta nhất định phải chết!” Cô Tô Na cười một tay vịn tường, nhìn dáng vẻ cau mày của nhìn Tần Mặc, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Bạch Tiêu liền luống cuống trong nháy mắt, kéo Tần Mặc chạy về phía phòng cấp cứu, Tần Mặc lại một phát hất tay Bạch Tiêu ra, anh tự tay nhéo nhéo cái mũi của mình, dáng vẻ giống như không có chuyện gì lớn.
Cô Tô Na cũng phát hiện sự tình có gì không đúng, chống người lên, nghi hoặc nhìn Tần Mặc, đột nhiên phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Cô tỏ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin quát: “Không đúng, anh chạm vào bức họa kia! Cho dù anh không treo nó vào thư phòng, sau khi tôi đi anh chạm vào bức họa kia!” die nda nle equ ydo nn
“Lúc tôi đi cố ý đánh vỡ túi thuốc bột trên khung hình, sao anh có thể không có chuyện gì?” Cô Tô Na càng nói càng cảm thấy không thể, hoảng hốt nhìn Tần Mặc.
Tần Mặc đi tới dùng chân đá đá bình thuốc đựng HX4, bình thản nói: “Khung hình cô đưa, sao tôi có thể không điều tra, đã sớm biết có vấn đề.”
“Tần Mặc, anh! Anh!” Cô Tô Na không cam lòng gầm nhẹ ra tiếng, trong nháy mắt tiến lên muốn liều mạng với Tần Mặc, Tần Mặc một phát túm được cô ta, một hất tay liền ném cô ta ngã trên đất.
Cô Tô Na bị ném ngồi dưới đất trong nháy mắt cũng biết chuyện gì cũng xong rồi, cô điên cuồng cười to, cười đến kỳ lạ và khó hiểu, Bạch Tiêu vốn còn rất tức giận, muốn đạp cô ta một cước hóa giải tức giận, thấy cô ta như vậy, cũng không hạ chân được.
“Tần Mặc, xử lý như thế nào?” Bạch Tiêu nhìn Cô Tô Na điên điên khùng khùng trên mặt đất, cau mày, suy nghĩ một chút vẫn nói chuyện mình biết cho Tần Mặc, “Ông cụ do cô ta hại chết.”
Khi Cô Tô Na muốn giết anh, Tần Mặc liền nghĩ tới cái chết của ông cụ Tần có thể do Cô Tô Na làm, nhưng khi thật sự nghe Bạch Tiêu nói ra khỏi miệng, khẳng định, Tần Mặc lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
Tần Mặc cúi đầu nhìn Cô Tô Na, ánh mắt nhìn lướt qua ông cụ Tần vẫn còn nằm trong phòng bệnh chưa đưa đi nhà xác, trầm giọng hỏi: “Ông cụ thích cô như vậy, sao cô lại có thể xuống tay được?”
“Thích tôi? Tần Mặc, anh nên rõ ràng hơn tôi, vì sao lão già ấy tìm tôi trở về, là bởi vì ông ta cảm thấy mình sắp chết! Mới tìm tôi trở về!”
Cô Tô Na biết hôm nay mình xong rồi, không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa, gào thét toàn bộ căm tức trong lòng mình ra: “Nếu ban đầu ông ta không đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ không trở thành kẻ mồ côi, sao tôi có thể biến thành như bây giờ!”
Cô Tô Na gào xong điên cuồng giật giật tóc mình, tóc trên đầu rơi từng mảng lớn xuống, nhìn cực kỳ dọa người.
Tần Mặc nhíu mày, không kiên nhẫn nói thêm điều gì với cô ta nữa, nhìn Bạch Tiêu một cái, trong lòng Bạch Tiêu mềm hơn Tần Mặc rất nhiều, nhìn thấy Cô Tô Na như vậy, trong lòng anh rất khó chịu.
“Là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi!" Đột nhiên quản gia đứng ở bên cạnh đi ra, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, ông đã hơn năm mươi tuổi khóc đến nước mắt già nua tuôn đầy mặt.
“Năm đó lão gia quả thật phái người đi tìm, nhưng mạo danh giả mạo quả thật quá nhiều, có một đợt lão gia tâm lực tiều tụy, tôi đuổi đi rất nhiều người tiến đến mạo nhận, trong đó có thể có mấy người… Là lỗi của tôi!”
"!" Cô Tô Na thế nào cũng không nghĩ đến tình huống là như thế, cô ngơ ngác nhìn lão quản gia gay sau đó điên cuồng gào thét một tiếng: "Không thể nào! Ông lừa tôi! Làm sao có thể! Lão già đó cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới tôi! Nếu không sao mới tới tìm tôi!”
"Lão gia một mực tìm mấy người, chỉ có điều dường như tất cả tin tức của mấy người bị người có khả năng che giấu rồi, cho nên… Cho nên vẫn luôn không tìm được.” d1en d4nl 3q21y d0n
Lão quản gia càng nói càng áy náy, càng nói càng đau lòng, ho kịch liệt, thở hổn hển một lát mới lên tiếng: "Khoảng thời gian trước đột nhiên xuất hiện tin tức của các người, ông cụ kích động hỏng rồi, cô có thể nhìn ra ông cụ thật sự đau lòng cô!”
“Không thể nào… Làm sao có thể…” Thân thể Cô Tô Na mềm nhũn, cánh tay cũng không nhịn được ôm thân thể của mình, cô vẫn lặp lại câu này, ngơ ngác nhìn phía trước, cả người cũng hỏng mất.
"A Mặc, anh không có chuyện gì chứ!" Tô Song Song mệt nhọc chống cửa, thở hổn hển, ngửa đầu nhìn thấy Tần Mặc yên ổn đứng ở cách đó không xa, hai chân Tô Song Song mềm nhũn, dọc theo cửa ngã xuống đất.
Tần Mặc vội vàng xông tới, đỡ Tô Song Song dậy, khi Tô Song Song ở tiệm cà phê vẫn đề phòng Cô Tô Na, cho nên khi cô ta phun bình xịt, cô theo bản năng nhịn thở rồi, nhưng vẫn bị hít vào một ít.
Cho nên lúc ấy Tô Song Song giả bộ bất tỉnh, đợi đến khi Cô Tô Na đi, trước tiên mở điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho Tần Mặc, nói cho anh biết tất cả tình huống.
Đợi đến Tô Song Song trở lại bình thường, lúc này mới ra ngoài, vào lúc này cô dựa vào trong ngực Tần Mặc, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, kích động đến quả thật muốn bật khóc.
Tô Song Song có một cảm giác sống sót sau tai nạn, lúc này cô mới nhìn Cô Tô Na điên điên khùng khùng ngồi dưới đất, cô ý bảo Tần Mặc dìu cô qua.
Khi đi đến trước mặt Cô Tô Na, cô mới phát hiện Cô Tô Na không đúng lắm, cô vừa định tiến lên, Tần Mặc lại giữ cô lại.
“Cô ta điên rồi." Tần Mặc nhìn lướt qua Cô Tô Na cười ngây ngô, chỉ sợ Cô Tô Na làm tổn thương đến Tô Song Song, cho nên đưa tay ôm lấy cô không để cho Tô Song Song đến gần.
Cô Tô Na nghiêng đầu, nhìn Tô Song Song, một mực cười ngây ngô, cười xong, đột nhiên hốt hoảng ôm lấy mình, hoảng sợ quát: "Đừng tới, cứu tôi! Cứu tôi! Đừng mà!”
Trong nháy mắt Tô Song Song ý thức được có thể Cô Tô Na nghĩ đến chuyện không vui lúc trước, cô đẩy Tần Mặc một cái, Tần Mặc thấy Tô Song Song có thái độ kiên quyết, chậm rãi buông tay cô ra.
Tô Song Song lập tức ôm lấy Cô Tô Na, nhỏ giọng khuyên cô ta: "Tiểu Na, em đừng sợ, chị dâu ở đây, chị là Song Song!”
Tần Mặc vẫn đứng ở bên cạnh nhìn Cô Tô Na, Bạch Tiêu cũng cảnh giác đi tới, chỉ sợ Cô Tô Na giở mánh khóe gì.
Cô Tô Na vẫn điên cuồng gào thét, chỉ có điều nghe được giọng nói của Tô Song Song, dần bình tĩnh lại, cô ngước đầu nước mắt lưng tròng nhìn Tô Song Song, một lát sau, lại bắt đầu cười rộ lên.
“A Mặc, làm sao bây giờ, tiểu Na đây là như thế nào?” Tô Song Song thấy dáng vẻ Cô Tô Na như vậy, trong lòng đoán chắc thần trí của Cô Tô Na có vấn đề, nhưng vẫn không muốn tin tưởng.
Đông Phương Nhã tỉnh táo đi tới, kiểm tra đơn giản một chút cho Cô Tô Na, kiểm tra xong, cô thở dài, vỗ vỗ bả vai Tô Song Song, do dự một chút mới uyển chuyển nói: "Cô ta bị kích thích quá lớn, thần kinh tạm thời xảy ra chút vấn đề." dinendian.lơqid]on
Tô Song Song lại không ngốc, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Đông Phương Nhã, cô nhìn dáng vẻ Cô Tô Na như vậy, trong lòng vừa hận lại đau lòng, cô đỡ Cô Tô Na đứng lên, muốn đỡ cô ta ngồi vào trên ghế bên cạnh.
Tô Song Song mới đỡ Cô Tô Na dậy, hai chân liền mềm nhũn, Tần Mặc vội vàng đỡ cô, Bạch Tiêu cũng tới hỗ trợ, nào biết Cô Tô Na đột nhiên xông ra ngoài, nhảy dựng lên giống như điên bóp cổ lão quản gia.
Cô ta vừa gào vừa lôi kéo lão quản gia, gào to: “Là mày! Đều do mày! Cứu tôi! Chị dâu cứu em!”
Tô Song Song dồn sức đứng dậy, chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, thân thể suy yếu, cảm xúc lại quá kích động, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Tần Mặc cảm thấy thân thể trong ngực mềm nhũn, tròng mắt co rụt lại, kêu lên một tiếng: “Song Song!”
Tần Mặc vội vàng ôm Tô Song Song gọi bác sỹ đến, rối ren hồi lâu, cuối cùng khống chế được tình huống bây giờ, Tần Mặc có vẻ hơi mệt mỏi ngồi bên cạnh giường bệnh của Tô Song Song.
Tô Song Song ngược lại không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy ngày nay đau thương quá mức, hơn nữa thân thể suy yếu, lúc này mới choáng váng, một tay Tần Mặc cầm tay Tô Song Song, một tay khác vẫn day huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Bạch Tiêu dựa vào tường bên cạnh, sắc mặt không được tốt lắm, anh cau mày, thử hỏi một câu: “Cậu cảm thấy Cô Tô Na điên khùng thật hay giả điên khùng? Cô ta vừa điên khùng, người sau lưng cô ta có thể không lôi ra được rồi.”
“Cho dù cô ta điên khùng thật hay giả điên khùng, đều canh chừng kỹ cô ta, nếu bây giờ cô ta xảy ra chuyện gì, Song Song càng thêm khó chịu.” Tất cả Tần Mặc đều lấy Tô Song Song làm chủ, chỉ có điều cứ nghĩ tới Cô Tô Na hại chết ông cụ Tần, đã cảm thấy bỏ qua cho cô ta như vậy thật sự lợi cho cô ta.
“Nếu như cô ta thật sự điên khùng, vậy coi như xong, cô ta… Cũng rất thảm.” Bạch Tiêu nói xong móc ra một trang giấy từ trong ngực, phía trên là tình huống những năm này của Cô Tô Na, xem ra ngược lại thật sự cực kỳ thảm.
Tần Mặc nhận lấy tờ giấy này, nhìn lướt qua, giọng điệu chẳng có gì nói: “Trước điều tra không ra, xảy ra chuyện một cái liền điều tra ra những thứ này, anh cảm thấy có thể tin?”
Bạch Tiêu vừa nghe, hơi sửng sốt, nhíu mày cầm lại tờ giấy, anh lật xem, bỗng cảm thấy thế giới này sao mà phức tạp như vậy, ngay cả anh luôn bị biến thành lão hồ ly cũng cảm thấy hơi nhức đầu.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
10 chương
2689 chương
22 chương
45 chương
167 chương
29 chương