Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 387 : Sự nghi ngờ của Tần Mặc

Editor: Mẹ Bầu "Cố Trọng, cậu nói cái gì đó!" Tần Dật Hiên trước nổi giận! Tô Song Song lại kéo cánh tay của Tần Dật Hiên, để cho anh tỉnh táo lại. Cô nhìn vẻ mặt tràn đầy hận ý của Đồng Nhược, lại nhìn vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ của Cố Trọng một chút, đột nhiên cảm thấy rất thất vọng đau khổ.  Mặc dù cô mới làm việc ở trong phòng làm việc này không được mấy ngày, tuy nhiên cô thật sự coi bọn họ là những người bạn. Nhưng mà cô không ngờ rằng, cho tới nay đều là cô đã tự mình đa tình. Tô Song Song cắn môi, từng chữ từng câu nói ra vẻ tràn đầy quả quyết: "Hiện tại em chỉ có thể nói không phải là em, nhưng mà nhất định em sẽ tìm được chứng cớ chứng minh!" "Vậy thì bây giờ, ngay lúc này cô hãy rời đi thôi! Tôia không muốn gặp lại cô nữa! Tiểu Khê cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!" Thật ra thì trong lòng Đồng Nhược không hận Tô Song Song, cũng biết mình nói như vậy là quá lố bịch. Nhưng mà bây giờ anh tưởng chừng cũng muốn phát điên lên rồi. Nếu như anh không tìm được một người nào đó để nói phát tiết ra hết những buồn bực, anh khẳng định sẽ không sao chịu đựng nổi tới khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. "Đi thôi!" Tần Dật Hiên không nói hai lời, sau đó lôi kéo Tô Song Song đưa cô đi ra ngoài. Khi hai người đi tới bên cạnh Cố Trọng, Cố Trọng lại kéo lại cánh tay Tần Dật Hiên. Anh ngẩng đầu lên nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt tràn đầy sự đau thương khó chịu: "Dật Hiên, tại sao anh không thể lý trí một chút? Chẳng lẽ ngoại trừ cô ấy ra anh không nhìn thấy những người khác nữa hay sao?" "Cho dù tôi có không nhìn thấy toàn bộ loài người trên thế giới, thì cũng không muốn nhìn thấy cậu! Cố Trọng, tôi thích phụ nữ!" Tần Dật Hiên nói xong quay đầu đi, cũng không nhìn lại Cố Trọng. Cố Trọng lúc này thật giống như bị giáng cho một cái bạt tai vậy, sắc mặt trắng bệch phờ phạc. Đồng Nhược vừa nghe thấy lời này, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Trọng, trong lúc nhất thời không khí trong hành lang nho nhỏ của bệnh viện trong nháy mắt liền trở nên khác thường. Vốn dĩ trong lòng Tô Song Song vẫn đang tràn đầy tức giận, vừa nghe thấy lời của Tần Dật Hiên nói...,cô quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nên nói cái gì cho phải nữa. Thì ra là Tần Dật Hiên vẫn luôn biết rằng Cố Trọng thích anh! Nhưng mà sao anh lại vẫn có thể ung dung, mặt không đổi sắc như vậy, thật sự là rất lợi hại. "Anh... Anh cũng biết?" Cố Trọng trong chốc lát mới như tỉnh táo lại, hỏi lại anh một câu, cánh tay lôi kéo Tần Dật Hiên càng thêm chặt. Tầm mắt của Tần Dật Hiên chuyển qua trên cánh tay của Cố Trọng, lúc này vẫn đang lôi kéo cánh tay của mình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong mắt tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Chuyện của cậu không có liên quan gì với tôi, nhưng mà nếu như cậu làm tổn thương hại tới người quan trọng của tôi, Cố Trọng, đừng trách tôi không lưu tình không nể nang thể diện của cậu!" "Người quan trọng ư?" Cố Trọng cũng bằng bất cứ giá nào rồi, anh đứng lên, nhìn Tô Song Song một cái, cắn răng giữ chặt lấy Tần Dật Hiên. "Cô ấy là em gái của anh!" Cố Trọng rống lên một câu như bị mắc chứng cuồng loạn. Tần Dật Hiên vừa nghe thấy lại có người nhắc tới điều cấm kỵ trong lòng mình, sắc mặt đang thuận lúc này trở nên khó nhìn. Anh một phát hất cái tay của Cố Trọng đang lôi kéo tay của mình ra, lôi kéo Tô Song Song cùng đi ra phía bên ngoài, chỉ sợ Cố Trọng lại nói thêm câu  gì nữa. @MeBau*[email protected]@ Trước khi đi anh vẫn không quên nói lại một câu, không để cho Tô Song Song suy nghĩ nhiều: "Cô ấy đương nhiên là em gái của tôi, là người em gái mà tôi yêu quý nhất!" Tô Song Song cảm thấy đầu cực kỳ đau nhức. Thế nào mà trong nháy mắt lại bắt đầu lôi chuyện này ra như vậy. Mối quan hệ phức tạp rắc rối này đã khiếnể cho cô cũng không biết nên nói câu gì. "Song Song, em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này cứ để trôi qua như vậy đi! Anh tin tưởng em là đủ rồi." Tần Dật Hiên nói xong vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song, thấy mi tâm của cô nhíu chặt lại, bộ dạng vẻ mặt sầu khổ, anh đau lòng không thôi. "Không được, nếu bản thảo kia đã bị xé nát vụn ra như vậy, chắc chắn là có người muốn hãm hại em, chuyện này em nhất định phải hết sức điều tra ra bằng được." Tô Song Song nói xong giơ quả đấm nhỏ của mình lên, âm thầm tăng thêm sự cố gắng. Tần Dật Hiên chỉ biết thở dài đầy cưng chiều. Anh biết tính tình Tô Song Song, nhìn cô nhu nhược như vậy, nhưng từ trước đến giờ cũng không muốn mình phải chịu thay tiếng xấu cho người khác, coi như là anh đang âm thầm ủng hộ cô. Đầu tiên Tô Song Song đi đến đồn cảnh sát lấy lại đoạn băng hình video giám sát, ngay sau đó lại đi đến phòng làm việc. Cô ngồi ở trên ghế xem lại đoạn băng video kia một lần, lại một lần nữa, nhưng thật sự cô không thể tìm ra cái gì. Tần Dật Hiên ngồi ở bên cạnh cô, đột nhiên cảm thấy một hồi gió lạnh thổi qua, chỉ sợ gió đông thổi đến làm Tô Song Song bị lạnh, liền đứng dậy chỉ chỉ vào bên cạnh cửa sổ: "Có băng keo trong suốt hay không? Anh muốn dán lên chỗ cửa sổ này giúp em. Gió lùa qua nơi cửa sổ này quá lớn, để gió thổi như vậy, một lát nữa em sẽ ốm mất." Tô Song Song đang nhìn chằm chằm màn hình giám sát, chú ý đến từng chi tiết một, ánh mắt cũng như muốn hoa lên rồi. Chợt vừa nghe thấy lời nói này của Tần Dật Hiên..., cô sửng sốt một chút, đột nhiên nhíu mày. Cô cũng không nói câu gì, trực tiếp đi tới bên cạnh cửa sổ, trầm mặc không biết kiểm tra cái gì ở đó. Tần Dật Hiên vừa định hỏi, nhìn thấy vẻ mặt Tô Song Song ngưng trọng, cũng không hỏi thêm gì, chỉ đi tới, đứng ở sau lưng cô. Đột nhiên Tô Song Song kêu lên một tiếng: "Anh à! Anh! Thế nào mà chúng ta lại quên mất một điều, người xấu có thể đã đi từ cửa sổ vào trong phòng làm việc! Cánh cửa sổ hoàn toàn không hề bị chốt lại!" Tần Dật Hiên vừa nghe thấy, hai tay dùng sức đẩy cánh cửa sổ ra. Anh chỉ và mới đẩy nhẹ một cái, cánh cửa sổ đã bị đẩy ra một nửa. Khoảng trống này dễ dàng để cho một người lớn chui vào thoải mái. Cửa sổ vừa mở ra, một luồng gió lạnh liền thổi vào trong. Tần Dật Hiên vội vàng đóng cửa sổ lại. Anh suy nghĩ một chút: "Để anh đi ra bên ngoài một chút xem có bị camera ghi hình lại hay không." "Ừ!" Hiện tại Tô Song Song đã tìm được một ít đầu mối, cả người cũng lấy lại tinh thần. Cô bắt đầu tìm tòi dấu vết đầy phòng, đột nhiên tầm mắt dính vào đống giấy vụn vứt phía dưới thùng rác. Cô đi tới, trực tiếp đổ toàn bộ đồ bỏ đi ở trong thùng rác ra. Ở bên trong đều là bản thảo của cô đã bị xé nát thành các mảnh vụn, chỉ có thể nhìn ra được đại khái một chút. Thật sự nếu có muốn ghép lại thì cũng không thể nào ghép lại nổi nữa rồi. Tô Song Song càng xem trong lòng càng thấy bế tắc, cũng không nhìn ra có điểm gì kỳ lạ ở nơi này. Hai tay cô đang bốc từng nắm giấy vụn kia bỏ trở lại vào thùng rác, thì đột nhiên cô ngừng lại. Tô Song Song dừng một chút, sau đó vội vàng thả đống mảnh vụn đang cầm ở trên tay xuống trên mặt đất, bới bới loạn xạ lung tung một lúc, tầm mắt dừng lại ở hai mảnh giấy có vết màu đỏ trên đó. Cô cẩn thận dùng hai ngón tay nhặt hai mảnh giấy đó lên, đặt ở dưới mũi khẽ hít hà, sau đó có chút sững sờ, hai mảnh giấy có vết màu đỏ kia tuyệt đối không phải là thuốc màu, mà ngược lại giống như là máu. "!" Tô Song Song lập tức ngây ngẩn cả người. Ánh mắt cô nhanh chóng đảo một vòng suy nghĩ, những chuyện lúc trước cô tựa như vẫn chưa thể nghĩ thông suốt, thì trong nháy mắt đều đã nghĩ ra rồi. Chẳng qua là Tô Song Song bị sự suy đoán này của mình dọa cho sợ, mức cô như ngã ngửa về phía sau, trực tiếp ngồi phịch xuống trên mặt đất. Vừa đúng lúc này Tần Dật Hiên cũng trở lại, thấy Tô Song Song ngồi ở chỗ đó mà ngây ngô như đồ bỏ đi, còn tưởng rằng cô đã bị xảy ra chuyện gì rồi, hốt hoảng đi tới. Anh nhìn kỹ, phát hiện Tô Song Song chẳng qua chỉ ngồi đó ngẩn người, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Dật Hiên dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn Tô Song Song, chậm rãi hỏi cô: "Thế nào? Có phảiem đã phát hiện ra điều gì rồi hay không?" "Anh à... Nếu như suy đoán của em là thật... Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Tô Song Song mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía Tần Dật Hiên. Đột nhiên cô cảm thấy thế giới này tại sao lại phức tạp như vậy, phức tạp đến mức làm cho cô sinh lòng sợ hãi. "Sự thật thì vẫn đúng là sự thật! Em phải biết rằng trên thế giới này còn có anh... và Tần Mặc sẽ không hại em, như vậy là đủ rồi!" Tần Dật Hiên thật sự là không muốn nói đến Tần Mặc, nhưng mà khi thấy cái bộ dáng này của Tô Song Song, không muốn làm cho cô thêm mất mát hơn nữa, anh chỉ có thể nhẫn nhịn lại tính tình, thuận tiện nói miệng tên của Tần Mặc. Rốt cuộc sắc mặt trắng bệch của Tô Song Song đã trở lại tương đối tốt một chút, hai tay Tần Dật Hiên nắm lấy bả vai của Tô Song Song, kéo cô đứng lên, để cho cô ngồi vào trên ghế ở bên cạnh. Anh nửa ngồi ở trước mặt Tô Song Song như cũ, khẽ ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô chuyên chú đầy vẻ cưng chiều. Chỉ có Tô Song Song thuộc loại đại ngu đần, thì mới cảm thấy đây là ánh mắt của một người anh trai đang nhìn em gái, bởi vì từ nhỏ Tần Dật Hiên đã nhìn cô như vậy. "Hai người đang làm gì vậy?" Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, kèm theo giọng nói lạnh như băng, là một luồng gió lạnh buốt thổi vào. Tô Song Song nghe thấy giọng nói lạnh như băng này...,cảm xúc đầu tiên là vui mừng. Ngay sau đó cô chú ý tới giọng điệu đối phương không chút thiện ý, theo bản năng lại bắt đầu cảm thấy chột dạ, bởi vì cô phát hiện ra cái tư thế này giữa mình và Tần Dật Hiên hiện tại không phải là rất đẹp mắt. "Cái gì mà làm gì? Giống như anh đang nhìn thấy thôi!" Tần Dật Hiên cho tới bây giờ cũng không đối phó cùng Tần Mặc, quay đầu lại nhìn thấy Tần Mặc ở đó, anh cũng chỉ buông ra một câu như vậy, tất nhiên anh cũng không đứng dậy. Tần Mặc sải bước đi vào, trực tiếp đóng cửa lại. Trên vẻ mặt lãnh khốc của anh tràn đầy vẻ mệt mỏi, tròng mắt cũng hiện đầy tia máu. Anh vừa sải bước tiến đến, trực tiếp đi về phía Tần Dật Hiên. Tần Mặc không nói hai lời, một phát kéo Tần Dật Hiên lên, dùng sức đẩy anh té ngã xuống ở bên cạnh bàn làm việc, tiếp đó chính là một quyền đánh tới. "Anh! A Mặc, anh làm gì đó!" Mặc dù Tần Mặc và Tần Dật Hiên không có quan hệ tốt lắm, nhưng mà vẫn còn chưa tới trình độ vung quyền với nhau. Một quyền kia của Tần Mặc, coi như đã làm cho Tô Song Song bị dọa sợ. Tô Song Song vội vàng nhào qua, ôm lấy eo Tần Mặc, kéo anh về phía sau. Ai biết Tần Dật Hiên trực tiếp đứng dậy, đánh lại cho Tần Mặc một quyền. Tần Mặc bởi vì bị Tô Song Song ôm, chỉ sợ dùng sức quá lớn làm tổn thương đến Tô Song Song, cho nên cũng không kịp đề phòng, bị nhận một quyền dốc toàn lực mạnh mẽ kia của Tần Dật Hiên, cả người cũng ngã xuống ở bên cạnh. Tô Song Song sửng sốt một chút, vội vàng buông tay ra, đi tới kiểm tra vết thương trên mặt của Tần Mặc, liếc mắt nhìn lại, dư quang nhìn thấy Tần Dật Hiên đưa tay chùi máu bên khóe miệng, nhất thời không biết mình nên chú ýđến bên nào cho phải.  Tần Dật Hiên biết Tô Song Song tính tình thiện lương chính trực, anh trước tiên mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy sự uất ức: "Tần Mặc, anh phát giận phát tức cái gì ở đây chứ? Công việc của Song Song gặp phải khó khăn, anh lại không có ở đây, tôi giúp an ủi cô ấy một chút thì đã làm sao chứ?" Tô Song Song vừa bắt đầu cũng cảm thấy Tần Mặc tương đối cố tình gây sự, hiện tại Tần Dật Hiên cũng đã xác nhận tình cảm đối với mình cũng chỉ là của một người anh trai đối với em gái của mình. Hơn nữa, Tần Dật Hiên cũng đã có   bạn gái của mình rồi, Tần Mặc còn hẹp hòi như vậy, hơn nữa còn động thủ đánh người, thật sự là không nên. Đôi mắt của Tần Mặc khẽ nheo lại nhìn Tần Dật Hiên, anh không có chút thiện ý với lời giải thích kia. Hơn nữa ngoại trừ anh cũng xem nhẹ việc giải thích đối với Tô Song Song, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Dật Hiên, lạnh lùng nói một câu: "Anh lại không biết tại sao tôi đánh anh sao?" "Tại sao?" Tần Dật Hiên vẫn muốn chất vấn Tần Mặc. Đương nhiênlà anh biết mình vẫn luôn luôn cố ý chọc giận Tần Mặc, khích bác mối quan hệ giữa anh và Tô Song Song đó. Theo Tần Dật Hiên, vậy thì đã làm sao, chỉ cần anh có thể được ngây ngẩn ở bên cạnh Tô Song Song nhiều hơn một chút, cho dù có bị người ở khắp thiên hạ gọi một mình là đồ trứng thối, đồ tiểu nhân gian trá giảo hoạt, anh cũng đều không quan tâm. "Cái gì mà tại sao? A Mặc, hai ngày nay anh trai em vẫn một mực giúp đỡ em trong công việc, anh ấy cũng không có điều gì xúc phạm đến em cả! Chẳng lẽ anh còn hoài nghi em và anh trai của em nữa sao?" Tô Song Song nói một câu sau cùng, sắc mặt đã thay đổi. Theo cô, toàn bộ người trên thế giới đều có thể hoài nghi cô, nhưng chỉ có Tần Mặc thì không thể! Tần Mặc lại lắc đầu một cái. Tô Song Song thấy anh lắc đầu, mặc dù vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng mà trong lòng lại thở phào nhẹ nhỏm. Tần Mặc lắc đầu xong, cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay lôi kéo tay Tô Song Song, dự định đi ra ngoài. Chẳng qua là lúc đi anh không nên nói một câu cố chấp: "Về sau không cho em được gặp Tần Dật Hiên." "!" Những lời này xem như chạm đến ránh giới của Tô Song Song, cô nhất thời dừng bước chân lại, dùng sức kéo tay Tần Mặc một chút, làm cho anh cũng dừng lại. Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tô Song Song, đầu lông mày nhíu lại. Anh lại khôi phục lại cái vẻ mặt lúc mới vừa quen kia... mượn vẻ mặt lãnh khốc này để che dấu sự mệt mỏi của mình. "A Mặc, tại sao em lại không thể gặp anh trai của mình? Anh ấy là anh trai em mà! Nói như vậy là anh vẫn chưa tin tưởng chúng ta! Không tin em!" Tô Song Song cắn môi, tròng mắt đã rưng rưng nước mắt. Hai ngày nay đã làm cho cô tiều tụy tâm lực (tâm trí và sức lực), vừa phải đẩy nhanh tốc độ làm việc, lại còn bị người hiểu lầm. Lúc trước cô đã muốn liên hệ với Tần Mặc, muốn làm nũng với anh, nhưng rồi cô lại sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, cho nên vẫn phải chịu đựng. Nhưng mà cô vạn vạn lần không nghĩ tới, thật vất vả cô mới gặp được Tần Mặc, gặp anh, điều cô chờ đón được lại không phải là sự an ủi, không phải là cái ôm ấm áp, mà là sự nghi ngờ lạnh như băng kia!