Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 294 : Bị giày vò đến thê thảm
Editor: Mẹ Bầu
Nhưng hiện tại Tô Song Song lại rất yên tĩnh, Tần Mặc vừa ôm cả người Tô Song Song, vừa dùng lực để bế cô lên.
Anh khẽ ngẩng đầu, nghĩ nghĩ đến đoạn viết về cách xử trí đối với người phụ nữ khi say rượu trong cuốn “Kế sách trong tình yêu” như thế nào, sau đó con mắt anh liền đảo quanh một vòng.
Tần Mặc vừa cúi đầu xuống, khi anh nhìn thấy Tô Song Song tràn đầy nhu thuận đang nẳm ở trong ngực mình, chợt cảm thấy, nhất định đêm nay sẽ rất nhiều hứng thú. Chỉ là khi ra khỏi cửa tiệm mì thịt bò kia một chút, trong nháy mắt cả người Tô Song Song đã không tốt rồi.
Tần Mặc đang muốn ôm Tô Song Song tiến vào trong xe, nhưng không ngờ, thoáng cái từ trong ngực Tần Mặc, Tô Song Song liền nhảy ngay xuống, cực kỳ linh hoạt, một phát túm luôn được cổ áo của Tần Mặc, đôi mắt như hai mảnh trăng lưỡi liềm liền mở to tròn xoe.
Tần Mặc không biết Tô Song Song định làm cái gì, nhưng anh sợ cô đã uống quá nhiều rượu sẽ làm tổn hại đến mình, nên dứt khoát thuận theo cô mà cúi đầu xuống. Tần Mặc và Tô Song Song, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Tô Song Song nhíu mày lại.
“Không thoải mái sao...” Tần Mặc còn chưa hỏi hết câu, Tô Song Song liền hé cái miệng nhỏ ra, ợ lên một tiếng, hơi thở có mùi vị của rượu liền được phả ra. Tần Mặc chỉ biết thở dài.
Tô Song Song nấc lên mấy cái, chậm rãi buông cái tay đang lôi kéo cổ áo Tần Mặc ra, chân liền mềm nhũn, ngã ngược lại phía đằng sau. Tần Mặc vội vàng vươn tay ra nắm lấy cái eo của Tô Song Song.
Tô Song Song cảm giác có chút chết lặng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có người đang nắm lấy eo của mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, trên gương mặt của cô bày ra cái vẻ đầy mơ hồ, cứ cười ha ha, cái cười của cô nhìn ngốc nghếch lạ thường.
“Mẹ nó, ta đã nhìn thấy tiểu Cầm Thú rồi!” Tô Song Song vừa mới mở miệng, Tần Mặc liền nhớ lại lần trước, sau khi Tô Song Song đã uống quá nhiều rượu rồi, khi đó Tô Song Song rất hiền lành, thế nào mà lần này...
Tần Mặc lập tức hiểu ra ngay, lần trước Tô Song Song không uống nhiều như lần này. Quả thật lần này cô đã uống quá nhiều rồi, anh nhìn bộ dạng mang vẻ ngây ngô của Tô Song Song, không nghĩ tới khi cô nhóc kia uống nhiều rượu lại có thể bày ra biểu cảm rất đáng yêu như vậy.
Tô Song Song chậm rãi trì hoãn, bộ dạng có vẻ lại bắt đầu muốn giở trò mới. Cô lôi kéo tay áo Tần Mặc, híp nửa con mắt lại, nhưng mà vẫn không thể nhìn thấy rõ được biểu lộ của Tần Mặc ở trước mắt.
Tô Song Song hừ hừ, nói ra một câu: “Ta muốn làm kỵ sĩ, ta muốn cưỡi tiểu Cầm Thú”
Tô Song Song nói xong liền dùng cả tay cả chân mà bò lên trên người Tần Mặc. Lúc này tài xế ngồi chờ ở trong xe trông thấy vậy liền đi xuống, muốn giúp đỡ cho Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại lắc đầu.
Tần Mặc cao hơn Tô Song Song đến một cái đầu, Tô Song Song cánh tay thì gầy, bắp chân thì nhỏ, hơn nữa cô lại uống quá nhiều, căn bản là không thể bò lên được trên người Tần Mặc. Cô bò lên được một chốc lát hình như cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, dứt khoát làm bộ muốn ngồi phịch luôn xuống trên mặt đất.
Tần Mặc nhìn vẻ bướng bỉnh kia của Tô Song Song, anh liền nửa ngồi xuống dưới, để cho cô bò lên trên phía sau lưng của mình, bàn tay to của anh đỡ cái mông đít nhỏ của cô để cho cô leo lên.
Thoáng một cái, Tô Song Song tựa như vừa mới được hồi sinh trở lại vậy, lập tức hoa chân múa tay vẻ rất vui sướng, trong chốc lát liền túm lấy tóc của Tần Mặc tóc, trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Nào! bây giờ chúng ta cùng đi đánh... đánh quái thú nhé!”
Trong chốc lát hai chân của cô liền quàng vào eo của Tần Mặc, kẹp thật chặt, mơ mơ màng màng hét lên: “Tiểu Cầm Thú, anh chậm một chút nào, tuy rằng chúng ta đi đánh người ta, nhưng mà anh cũng không cần phải hưng phấn như vậy đâu!”
“...” Tần Mặc dùng ánh mắt thoáng liếc nhìn xung quanh một cái, trông thấy những người khác đang đứng ở bên cạnh mình, trong nháy mắt anh đã biết ngay, lúc này hai người bọn họ đã trở thành một hình ảnh tuyệt đẹp cho mọi người cùng xem rồi!
Tần Mặc thở dài, dường như ngày hôm nay là ngày mà anh đã phải thở dài nhiều nhất trong cả tháng này rồi. Bác lái xe thì trên đầu vã ra một lớp mồ hôi lạnh, đi theo phía sau lưng Tần Mặc cùng Tô Song Song.
Bác lái xe nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của Tô Song Song, lúc này đang cực kỳ nhiệt tình tàn phá mái tóc của vị Tổng giám đốc anh minh thần võ của bọn họ, xem ra chính bản thân mình cũng thấy kinh hồn táng đảm.
Tô Song Song náo loạn một lúc liền cảm thấy lập tức mệt nhọc. Cô tựa vào ở phía sau lưng Tần Mặc, hai cái chân thì cứ đung đưa vẻ hết sức nhàn nhã. Chỉ có điều, những câu từ trong miệng cô thốt ra kia, lại làm cho Tần Mặc cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Em cho rằng, em và cô ấy có thể kết giao thành bạn rất thân với nhau, cũng giống như với Tô Tô vậy. May mắn là em còn chưa kịp đề cập với Tô Tô về chuyện này. Nếu không, cô ấy mà biết được nhất định sẽ cười em mất...”
Tô Song Song to miệng, nói một thôi một hồi nhưng lời tâm sự ở trong lòng của mình, nói xong rồi, co còn cảm thấy có chút khó chịu, liền lau chùi hết nước mắt nước mũi của mình vừa mới chảy ra, lên hết trên chiếc áo đang mặc của Tần Mặc.
Một cơn gió nhỏ thổi qua, Tần Mặc cảm thấy phía sau lưng mình mát lạnh, lập tức dính chặt lại. Anh nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, ngay đúng lúc anh hít vào như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song liền dán chặt lấy phía sau lưng của Tần Mặc, dùng sức cọ một cái, còn phát ra âm thanh lau nước mũi.
“A!” Nhưng ngược lại, Tần Mặc lại không hề có phản ứng gì. Nhưng mà bác lái xe vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ thì sợ tới mức hét lên một tiếng. Đúng lúc này bác trông thấy Tần Mặc quăng một ánh mắt nhìn sang phía bên mình, thì lập tức bác liền vội vàng che miệng lại, giả bộ như không hề nhìn thấy gì cả.
Tần Mặc quay đầu lại như trước, trên lưng cõng Tô Song Song đi về phía trước, nhịp bức vững vàng, biểu lộ cũng rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm của anh lại có bộ dạng giống như Tô Song Song đang hình dung, tựa như có một vạn con Thảo Nê Mã lao nhanh qua làm nổi lên một trận cuồng phong.
“A Mặc... Thật may mắn là em có anh...” Tô Song Song ra sức cọ xát ở phía sau lưng Tần Mặc, nhẹ giọng thì thào.
Trong nháy mắt, Tần Mặc chợt dừng bước chân lại, mặc dù anh nói không ra đó là loại cảm giác gì, nhưng trong nháy mắt, anh cảm thấy trong nội tâm mình cực kỳ ấm áp. Loại tình cảm ấm áp này cứ một mực lan tràn đến khắp toàn thân của anh.
“Ừ... Anh vẫn luôn như vậy mà...” Tần Mặc quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song, nhẹ nhàng cười.
Tô Song Song trông thấy vẻ mặt kia của Tần Mặc, cũng bật lên cười. Cô, cười nhìn cực kỳ thật thà phúc hậu. Đứng ở sau lưng hai người một bước, bác lái xe đi theo phía sau, nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ cứ cười tủm tỉm cũng nhẹ nhàng thở ra phào một hơi nhẹ nhõm.
Ai ngờ được, ngay đúng lúc hai người đang có vẻ rất tốt đẹp kia, thì Tô Song Song chợt biến sắc, ngay sau đó “ọe” lên một tiếng, trong nháy mắt phun ra đầy cả cổ Tần Mặc.
“...” Tần Mặc không nói gì, anh nhắm mắt lại, cắn chặt răng, mới nén nhịn lại được không ném Tô Song Song xuống đất.
“!” Bác lái xe đi theo sau vừa mới cười được hai tiếng, xem như trong nháy mắt liền cảm thấy vừa bối rối vừa kinh hãi, đứng chết lặng ngay tại chỗ nhìn hai người miệng há ra, nhưng bác cũng chỉ ngẩn người ra trong chốc lát, sau đó vội vàng trên dưới lục tìm khăn giấy. Thật vất vả lắm bác móc ra được một gói giấy, còn thừa được đúng một tờ giấy.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
20 chương
63 chương
76 chương
172 chương
19 chương
16 chương