Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 147 : Gia đình Âu Dương
Editor: sammie
Vốn là Tô Song Song nghĩ sẽ lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng tình huống này, cô làm sao có thể tỉnh táo. Cô sợ hãi liên tục thét chói tai.
Âu Dương Cầm không nghĩ tới kỹ thuật “rống” của Tô Song Song lại lợi hại như vậy, bị cô hét lên hai tiếng, cảm giác màng nhĩ của mình cũng bị phá đi, tay trái của gã bất đắc dĩ vươn tới che miệng cô.
Tô Song Song há miệng muốn cắn bàn tay đang che, chỉ là răng của cô không phải loại có thể vượt qua môi, chỉ có thể hung dữ trừng đôi mắt đang hoảng sợ của mình nhìn chằm chằm Âu Dương Cẩm.
Rốt cuộc gã cũng có thể khiến cô im miệng, vẻ mặt có vẻ phiền chán lập tức khôi phục thành bộ dáng bất cần đời, tay phải quơ quơ chiếc máy quay.
“Nha đầu, Âu Dương Minh rất thích cô, không bằng hôm nay tôi thay nó thực hiện nguyện vọng này, cô thấy thế nào?”
Âu Dương Cẩm chờ trong giây lát, thấy Tô Song Song không ý kiến gì, chỉ kêu loạn ô ô, bây giờ mới nhận ra mình vẫn còn bịt miệng cô ấy.
Gã thấy Tô Song Song đã tỉnh táo lại, sẽ không còn vô cớ mà la hét nữa nên buông tay ra.
Tô Song Song có thể nói chuyện nên lập tức chất vấn gã: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không đắc tội với anh! Tại sao lại bày ra… việc vui đùa quá đáng này?”
Âu Dương Cẩm vừa nghe, ánh mắt trầm xuống, gã cong môi cười ngả ngớn, cúi người xuống, nhìn chằm chằm Tô Song Song.
Vốn là động tác vô cùng mờ ám, nhưng lúc này trong mắt Âu Dương Minh như có ánh sáng, giống như một con rắn độc, bởi vậy không người nào có thể liên tưởng đến sự kiều diễm trong tư thế này.
Nguyên bản là Tô Song Song còn ôm hy vọng, cảm thấy Âu Dương Cẩm chỉ là đang đùa mình, nhưng giờ phút này cô có thể khẳng định, nhất định gã có âm mưu gì đó.
“Đùa à, nha đầu, cô quá ngây thơ rồi, hay là ngu ngốc?” Âu Dương Cẩm nói xong bắt đầu chuyển động cơ thể, nhìn chằm chằm Tô Song Song, dường như vạch kế hoạch nào đó.
“Này… Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Song Song khàn giọng, cẩn thận hỏi một câu.
Âu Dương Cẩm vừa nghe, tính tình xấu xa bỗng trỗi dậy, dường như gã cố tình muốn Tô Song Song sợ hãi, lúc nói chuyện, tay cầm camera còn cố ý quay gần cô.
“Làm gì à? Đương nhiên là làm chút chuyện thú vị cùng cô rồi, sau đó quay lại, đưa cho Tần thiếu, để anh ta giữ làm kỉ niệm!”
“Cái gì!” Tô Song Song kinh hoàng trừng lớn hai mắt. Cô không nghĩ Âu Dương Cẩm vậy mà lại có chủ ý, cô lập tức hoảng sợ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng,
“Sao có thể! Tần Mặc đã có bạn gái, anh làm vậy có nghĩa gì đâu!” Đây chính là vấn đề liên quan đến sự trong sạch về sau của Tô Song Song, cô có chút vội vàng, suýt nữa là cắn đầu lưỡi của mình.
“Bạn gái?” Âu Dương Cẩm nghe vậy, dường như được gợi lên hứng thú, gã cúi đầu nhìn Tô Song Song, ống kính luôn quay lại vẻ mặt sợ hãi của cô.
“Lúc mới bắt đầu, tôi cũng nghĩ Tần Mặc thích cái người gọi là em gái thanh mai trúc mã, nhưng hôm qua suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua anh ta dương đông kích tây, muốn để tôi bắt Dương Hinh, sau đó sớm rơi vào cái bẫy anh ta giăng thôi!”
Tô Song Song mơ màng, không hiểu ý tứ trong lời nói của Âu Dương Cẩm, Tần Mặc muốn gài bẫy Âu Dương Cẩm, tại sao chứ? Nếu thật sự giống như lời của gã, Âu Dương Cẩm vẫn luôn ở đây, vì sao còn phải điều động binh lực như vậy?
Hơn nữa… Tim Tô Song Song run lên, bạn gái Tần Mặc là giả? Làm sao có thể! Đấy không phải là thanh mai trúc mã của anh hay sao?
“Không… Không thể như vậy, Âu Dương Cẩm, anh mau thả tôi ra, hiện giờ tôi với Tần Mặc không có chút quan hệ nào, anh như vậy chính là đã hoài phí công sức rồi!”
Âu Dương Cẩm vừa nghe, khinh thường hừ lạnh hai tiếng, sau đó nhìn Tô Song Song, trong mắt hơi lộ ra vẻ si mê: “Không, Tô Song Song, Tần Mặc thích cô!”
“Không… Không thể!” Tô Song Song không có cách nào hiểu được lời nói của gã, thật ra cho dù trong lòng cô có nghĩ tới thì cô cũng không dám đâu!
Hiện tại rõ ràng Âu Dương Cẩm muốn nhắm tới Tần Mặc, mà cô thật bi ai lại nhận vai diễn nữ ngu ngốc trong kịch bản, chỉ sợ cô không phải là nhân vật nữ ngây ngốc được nhân vật nam khờ khạo cứu, mà còn bị hy sinh thành công cụ để phối giống
Cho nên Tô Song Song cực kỳ oan ức, nói không chừng cô bị Âu Dương Cẩm gây tổn hại xong rồi, Tần Mặc, tên tiểu cầm thú máu lạnh kia mới đến, sau khi xem xong , có khi còn phải cân nhắc xem nhân vật nữ ngu ngốc trong ảnh là ai nữa đó!
Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, bắt đầu nhìn Âu Dương Cẩm tận tình khuyên bảo, an ủi gã, hy vọng có thể buông tha cho sự trong sạch của cô!
“Việc đó… Âu Dương Cẩm, nhất định anh hiểu lầm rồi, hiện tại Tần Mặc không quan tâm đến tôi, chúng tôi như hai người xa lạ, anh giơ cao đánh khẽ buông tha cho tôi đi!”
Thật ra trong lòng cô sợ hãi, cảm thấy Âu Dương Cẩm trước mặt mình là một người điên, thật sự chuyện gì cũng có thể làm được.
Âu Dương Cẩm vừa nghe, nhìn khắp mặt Tô Song Song đã nhăn nhó đến nỗi sắp trở thành bánh bao rồi, không biết có phải do Âu Dương Minh quấy phá hay không mà gã cảm thấy Tô Song Song rất đáng yêu.
Gã vươn tay nhéo má cô, Tô Song Song liền sợ tới mức nhắm mắt lại, vội vã kêu loạn một lần nữa, phát huy kỹ năng “rống” thâm hậu của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Âu Dương Cẩm vừa nghe, bực tức nhíu mày, liền kéo chiếc ra giường, không khách khí nhét vào miệng cô.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
20 chương
63 chương
76 chương
172 chương
19 chương
16 chương