Nam Thần Nhà Tôi
Chương 32 : Người đàn ông này là gì của dương yến?
Người đàn ông dáng người nho nhã, giọng nói ôn hòa như gió, nhưng lại khiến Phương Dịch Chung hít thở không thông, tựa như cổ anh ta bị ánh mắt kia bóp chặt, sợ tới nỗi đi tiểu cũng không cầm được.
Hóa ra, tai nạn xe kia không phải là bất ngờ, là người này làm!
Bạn bè của Dương Yến, Phương Dịch Chung đều biết, nhưng người đàn ông này, anh ta chưa từng gặp qua!
Người đàn ông này là gì của Dương Yến?
“Anh, quan hệ giữa anh và Dương Yến ….”.Bởi vì sợ, âm thâm của Phương Dịch Chung cũng run run, muốn hỏi quan hệ giữa người đàn ông này và Dương Yến, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Người đàn ông kia chỉ khẽ mỉm cười, sờ lấy điện thoại trong hộc tủ, đưa cho anh ta: “Bây giờ gọi cho cô ấy, nói với cô ấy anh đồng ý ly hôn, mời cô ấy tới bệnh viện, được không?”
Dưới sự chèn ép của người đàn ông kia, Phương Dịch Chung không giám phản kháng, run lẩy bẩy nhận lấy điện thoại, gọi cho Dương Yến, nhắc lại lời của người đàn ông kia.
“Làm rất tốt, cảm ơn.”Người đàn ông kia hình như rất hài lòng, đứng dậy, tay vỗ vỗ lên bả vai anh ta, năm ngón tay thon dài có lực, khiến anh ta run lẩy bẩy.
Phương Dịch Chung nói: “Ngài, ngài có lời gì nói thẳng.”
“Anh có chạm qua cô ấy?”
“Có” Phương Dịch Chung run run trả lời, lại bị người đàn ông kia nặng nề nhấn xuống một cái, nhịn đau giải thích: “Chỉ có trong đêm tân hôn, mà tôi không thành công, tôi thề.”
“Tôi không nghĩ bệnh chướng ngại của cô ấy lại nghiêm trọng như vậy, đụng cũng không để cho tôi đụng, còn cào tôi. Sau đêm kia, chúng tôi liền chia giường ngủ, tôi không chạm qua cô ấy nữa.”
Khi nhắc tới chuyện này Phương Dịch Chung cũng tức giận.
Lúc ấy anh ta đã theo đuổi Dương Yến rất lâu, khi nghe được Dương Yến muốn gả cho anh ta, còn tưởng đã nhặt được tiện nghi, hóa ra Dương Yến chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, khiến anh ta một bụng khó chịu.
Nếu không phải Dương Yến có bệnh đó, thì anh ta cũng không đến mức ngoại tình!
“Cám ơn anh đã không chạm qua cô ấy.”Người đàn ông mỉm cười, mi tâm giữa hai hàng lông mày cũng đã tiêu tan đi một nửa: “Nếu như anh đã chạm qua cô ấy, có lẽ tôi cũng sẽ không để anh còn ở trong bệnh viện, Phương Dịch Chung, anh nói đúng không?”
Phương Dịch Chung sợ đến không dám động.
Lúc gần đi, người đàn ông kia lại dặn dò: “Phương Dịch Chung, cuộc nói chuyện giữa tôi và anh hôm nay, tôi không muốn để cô ấy nghe được một chữ nào, anh làm được không?”
“Được, nhất định là được.” Phương Dịch Chung gật đầu.
Anh ta không hiểu tại sao, anh ta lại có cảm giác nếu như mình nói dối nữa chứ, thì sẽ bị người đàn ông này bỏ vào trong quan tài chôn sống.
Dương Yến nhìn chằm chằm Phương Dịch Chung một lúc lâu, Phương Dịch Chung bị nhìn đến mức không tự nhiên, thúc giục cô đi nhanh đi, cô cũng không hỏi nữa, cầm đơn ly hôn rời đi.
Có phải là Phương Dịch Chung bị tan nạn xe đến đụng hỏng đầu óc, để lại di chúng không.
Nếu không tại sao thái độ lại thay đổi lớn như vậy?
Trên đường rời đi, Dương Yến vẫn còn khó hiểu thái độ thay đổi của Phương Dịch Chung, Quách Nhược Linh gửi tin tới, nếu rảnh rỗi thì tới bệnh viện, cô vừa nghĩ tới cũng đến lúc mẹ Dương xuất viện rồi.
Dương Yến chuyển bước chân, đến bệnh viện, sau khi tìm được phòng bệnh, thấy một người đang thu dọn đồ đạc, mẹ Dương muốn giúp một chút, nhưng lại bị rầy.
“Ai da mẹ đừng động, để con làm cho, tránh cho lát nữa chị gái tới, lại nói con để mẹ làm việc.”
Dương Yến gõ cửa một cái, để cho hai người ở trong phòng bệnh biết cô đã tới.
“Chị tới?” Quách Nhược Linh đem đồ còn dư nhét vào trong hành lí, cười hì hì: “Đây đều là em hỗ trợ dọn dẹp, chị thấy sao? “
Mẹ Dương cũng vui mừng nói chuyện với Dương Yến: “Buổi sáng tám giờ em gái con đã tới rồi, nói đến giúp mẹ xuất viện, còn mang bữa sáng tới, rất ngoan.”
Quách Nhược Linh một bộ dáng cầu được khen.
Dương Yến xùy một tiếng: “Nó ngoan? A a, mẹ không biết tính cách của nó sao? Tám phần là có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ, đây đều là giả bộ cho con thấy thôi.”
Cô và Quách Nhược Linh là chị em cùng một mẹ, cô biết tất cả mọi thứ Quách Nhược Linh muốn làm!
“Ai zô chị, em thật sự thương mẹ mà.” Quách Nhược Linh kéo tay Dương Yến đi lang thang, quệt miệng nói: “Em biết trước đây là em không đúng, em cũng đang trưởng thành mà.”
“Hơn nữa em khôn hơn Thường Phúc mà, thỉnh thoảng còn tới bệnh viện thăm mẹ một chút, chị xem nó đi, chỉ biết ngây ngốc ở trường, sợ là trong lòng đã không còn chúng ta nữa rồi.”
“Em ấy học trường học khép kín, em nghĩ muốn ra là ra?” Dương Yến tát cô ta một cái: “Dù sao thì em ấy cũng không phung phí tiền của tôi, cô thì sao? Cho bao nhiêu dùng bấy nhiêu!”
“Chị!” Quách Nhược Linh che đầu, ủy khuất run run, trong đầu nghĩ cô ta đã không thông minh còn bị Dương Yến đánh, luôn luôn là tát, dù có là thiên tài cũng sẽ bị tổn thương!
Mẹ Dương nói: “"Chúng ta hãy quay về trước, chị em hai con ồn ào thì ồn ào."
Dương Yến muốn mang mẹ Dương tới nhà hàng ăn cơm, mẹ Dương nói hiếm khi cô cùng Quách Nhược Linh về nhà, muốn mua thức ăn về nhà nấu ăn, ba người đi siêu thị.
Quách Nhược Linh đeo khẩu trang cùng kính mắt, trang bị rất kín kẽ, giống như sợ bị người ta thấy.
Dương Yến không nhịn được hỏi: “Em nhanh như vậy đã nổi tiếng?”
“Không khác lắm đâu! Ký hợp đồng mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình, làm người đại diện. "Quách Nhược Linh dương dương đắc ý: “Em gái chị vẫn rất lợi hại đấy, năm nay nhất định sẽ hot.”
Dương Yến kéo kéo khóe môi.
Cô vẫn không thể quên được bộ dáng ngu xuẩn của Quách Nhược Linh đi tìm Phương Tinh Nghị.
“Chị nhìn đi, em đó!” Quách Nhược Linh chỉ một cái biển báo xa xa, hưng phấn không thôi, Dương Yến nhìn theo hướng đó, khiếp sợ không thôi.
Em gái của cô đã trở thành người phát ngôn quốc tế cho thương hiệu Encounter!
“Công ty mới cho em nhiều tài nguyên vậy sao?”Dương Yến kinh ngạc hỏi, cô nhớ Quách Nhược Linh nói đổi công ty, đổi luôn người quản lí: “Người quản lí của em có phải là một người rất lợi hại không?”
“Chắc chắn rồi! Bà ấy trước đây đã dẫn dắt ba ảnh hậu, đã chuẩn bị xin về hưu.” Quách Nhược Linh cười hì hì.
Người quản lí mạnh như vậy hay là anh rể Hứa Cung Diễn cho nó.
Một tuần lễ trước, có một người đàn ông phụ tá tới đòan phim, nói ngài Hứa hẹn cô ăn cơm, cô kỳ lạ không biết Ngài Hứa là ai, đến nhà hàng mới biết đó là Hứa Cung Diễn.
Lúc Dương Yến còn lui tới với Hứa Cung Diễn, Quách Nhược Linh gọi video với Dương Yến, đã từng nhìn thấy mắt kính của Hà Cung Diễn, sau khi bọn họ chia tay mấy năm, cô ta lại thấy Hứa Cung Diễn ở nước H, không khỏi gật mình.
Hứa Cung Diễn nói rằng anh ta đến đây có việc. Phương Dịch Chung, người chồng danh nghĩa của Dương Yến, đã lừa dối. Anh ta cũng nói với cô rằng Hứa Cung Diễn phải tìm một nơi ở, bảo cô ta thuyết phục Dương Yến chuyển đến đó.
Chỉ có điều Quách Nhược Linh không hiểu, ban đầu tại sao bọn họ lại chia tay. Hứa Cung Diễn tới đây tại sao không nói cho Dương Yến.
“Bởi vì chị cô còn đang giận tôi.”Hứa Cung Diễn cười nói, anh ta là loại đàn ông nho nhã như vậy, thật giống như các người sẽ không thấy được bộ dạng lúc anh ta tức giận: “Cho nên cô phải làm người ở giữa.”
“A, vậy tôi hiểu rồi.” Quách Nhược Linh hiểu gật gật đầu, nói thật, trong những bạn trai của Dương Yến cô chỉ thích một mình Hứa Cung Diễn, dáng dấp đẹp mắt, lại có tiền!
Hơn nữa Hứa Cung Diễn tốt biết bao, biết cô trong giới giải trí không có chỗ dựa, lần lượt tìm người cho cô ký hợp đồng, chuẩn bị người quản lí tốt thay cô tìm tài nguyên, ra tay đã là 15 tỷ.
Lúc đó, khi nghe tin Tưởng Song Kỳ sẽ trở thành người đại diện, cô không thoải mái. Cô nói với Hứa Cung Diễn vài tiếng không ngờ nó lại vào túi cô ta.
Có một người anh rể thương em gái vợ như vậy, Quách Nhược Linh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đừng nói Hứa Cung Diễn nói cô ta làm một chuyện, cho dù ngày nào đó ra lệnh cô ta trói Dương Yến lại tới nhà thờ, cô cũng nguyện ý làm!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
53 chương
52 chương
5 chương
102 chương
103 chương