Đây là lần đầu tiên Trang Uẩn có tâm nguyện muốn gặp Tùy Phong mãnh liệt đến như vậy, và anh cũng đã làm như thế. Sau khi gửi câu ‘chờ anh’, liền nhanh chóng tắt máy tính, rời khỏi ký túc xá dưới ánh mắt không hiểu gì của bạn cùng phòng.
Trên đường đến chỗ Tùy Phong, cảm xúc dưới đáy lòng Trang Uẩn vẫn phức tạp như cũ. Tùy Phong cho tới bây giờ vốn là một người sẽ không đem yêu thương chôn giấu dưới đáy lòng, mỗi ngày đều thay đổi đủ loại sắc mặt bày tỏ tình yêu với anh. Mỗi lần làm được chuyện gì có ý nghĩa khiến Trang Uẩn vui vẻ, hắn sẽ như một đứa trẻ đòi thưởng, toàn bộ lời ‘khoe khoang‘ đều thuộc làu làu như lòng bàn tay. Sợ mình không nhớ rõ, không biết hắn tốt bao nhiêu, có thích mình nhiều thế nào.
Nhưng nếu như không có sự việc Thần Tinh ác ý ‘gợi dậy dư luận‘ khiến Tùy Phong phát tán toàn bộ ảnh chụp màn hình kia ra, Trang Uẩn sẽ không biết, hóa ra trước kia, vào lúc mình còn chưa thuộc về Tùy Phong, Tùy Phong đã lấy phương thức như vậy, yên lặng yêu anh, vì anh mà lo nghĩ đủ điều.
Từ khi ở bên Tùy Phong, Trang Uẩn không chỉ nghe hắn nói một lần, từ hơn một năm trước kia, Tùy Phong đã thích mình, chỉ đơn giản vì giọng nói. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, Trang Uẩn thực sự cảm nhận được, tình yêu của Tùy Phong ở quá khứ đối với mình, không hề ít hơn so với hiện tại, những chuyện đã làm cũng không ít hơn hiện tại.
Chỉ là, ở quá khứ hắn yên lặng nỗ lực, tại thời điểm hắn thích mình, thì mình lại thích người khác. Trang Uẩn không thể tưởng tượng nổi, tâm tình lúc đó của Tùy Phong ra sao, nhưng giờ phút này bản thân mình đối với hắn, đều tràn ngập đau lòng.
Trang Uẩn không nhịn được suy nghĩ, nếu như lúc bắt đầu người anh gặp được chính là Tùy Phong thì tốt biết bao nhiêu. Nghĩ tới đây, cước bộ của anh lại nhanh hơn một chút.
Đi vào tiểu khu, vừa mới đi đến dưới lầu, mượn ánh đèn lờ mờ, Trang Uẩn liền thấy được bóng người đứng cách mình không xa, anh dứt khoát chạy chậm hai bước, một đường xông vào trong ngực Tùy Phong.
Đây là lần đầu tiên Trang Uẩn chủ động ôm Tùy Phong ở bên ngoài, khiến Tùy Phong ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau, mới ôm ngược trở lại, “Anh sao vậy?“
Trang Uẩn chỉ lẩm bẩm một câu lặp đi lặp lại, “Vì sao không nói với anh. . . . .”
Lúc trước, vì sao không nói cho anh biết em đã làm nhiều việc vì anh đến vậy, vì sao không nói với anh, em thích anh. Anh đã bỏ qua Tùy Phong hơn một năm, bỏ qua tình yêu sâu đậm của Tùy Phong, nếu không thì đã có thể cùng hắn ở bên nhau sớm hơn rồi, cả đời ngắn đến vậy, ở bên Tùy Phong, dù chỉ bỏ lỡ một ngày, anh cũng cảm thấy tiếc nuối.
Tùy Phong hiểu được, “Có phải anh cảm động rồi không?”
Trang Uẩn run rẩy nắm chặt cánh tay, giọng nói của Tùy Phong vĩnh viễn là cửa mệnh của anh, anh nhiều lần suy nghĩ, lúc nào mình mới có thể quen được với giọng của hắn, lúc nào thì mới có thể quen thuộc đến mức có thể miễn dịch với giọng của hắn, thế nhưng vào giờ khắc này, chuyện gì anh cũng đều cam tâm tình nguyện.
Coi như cả một đời đều bị giọng nói của Tùy Phong dụ hoặc, coi như cả một đời đều không thể chống cự lại phản ứng với giọng của Tùy Phong, cũng không sao.
“Anh yêu em.” Anh nghe được giọng của mình, sau đó cảm giác được cánh tay ôm mình của Tùy Phong siết chặt, thậm chí hơi run rẩy.
Hình như Tùy Phong đang cười, tâm trạng của Trang Uẩn không có cách nào tập trung, nghe không chân thực, chỉ là sau một khắc hắn nhẹ giọng “A” một tiếng, vội vàng muốn ôm công chúa, khiến Trang Uẩn mất thăng bằng một chút, chỉ có thể nắm chắc bả vai cùng cánh tay của Tùy Phong.
Tùy Phong ôm lấy Trang Uẩn, không đi vào cửa thang máy, mà đi bằng cầu thang an toàn, bởi vì không có người nào đi bằng cầu thang, nên giờ phút này bên trong cầu thang đều là một vùng tăm tối, cơ hồ vừa mới đi vào, Tùy Phong đã bỏ người xuống, sau đó đẩy đến bên tường, không hề khống chế sức lực, thế nhưng một bàn tay khác vẫn quan tâm vuốt ve lưng Trang Uẩn.
Trang Uẩn còn chưa kịp phản ứng, vừa mới ngẩng đầu lên, môi của Tùy Phong liền chuẩn xác tìm tới vị trí cánh môi của anh, hôn xuống.
Trong bóng tối, Trang Uẩn hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của Tùy Phong, ở nơi yên tĩnh không một bóng người, có thể nghe được tiếng hít thở hai người giao nhau, cùng tiếng nước bọt đầy ám muội phát ra lúc hôn.
Tùy Phong nhiệt tình như muốn nuốt cả người anh vào trong bụng, Trang Uẩn chỉ biết luống cuống ngẩng đầu lên, lôi kéo góc áo của hắn, tiếp nhận toàn bộ nhiệt tình của hắn.
“Ưm. . . . .” Không biết qua bao lâu, Trang Uẩn thậm chí còn cảm giác được bản thân đã thiếu dưỡng khí, nhưng Tùy Phong vẫn không chịu kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng này.
Anh hơi vùng vẫy một chút, Tùy Phong mới phản ứng lại, đôi môi cuối cùng cũng chịu tách ra, Trang Uẩn mới có thể liên tục hút khí.
Nhưng hô hấp của Tùy Phong vẫn gần trong gang tấc, chờ Trang Uẩn bình phục lại hô hấp, liền cảm giác được tay của hắn đang xoa lên gương mặt mình, thân thể lại bất giác run nhẹ, sau một khắc, hô hấp lại lần nữa chôn vùi giữa răng môi.
Làm sao Tùy Phong có thể không kích động được chứ, đây là lần đầu tiên Trang Uẩn nói với hắn, anh yêu em.
Hai chân Trang Uẩn đều bất lực, nếu như hai tay Tùy Phong không phải luôn ôm lấy anh, thì Trang Uẩn nghĩ, giờ phút này anh đã bị hôn đến nỗi ngay cả đứng cũng không yên rồi.
Sau một nụ hôn môi lưỡi dài dằng dặc, Tùy Phong vẫn không muốn rời khỏi răng lưỡi của Trang Uẩn để lui ra ngoài, tuy sau khi không nguyện ý rời khỏi, hắn vẫn nhẹ nhàng liếm láp cánh môi anh.
Tiếng hít thở dần dần dày đặc, xen lẫn tiếng tim đập, cùng âm thanh nuốt nước bọt không biết là của ai. . . . . Vì không gian nhỏ hẹp tối tăm này tăng thêm mập mờ.
“Muốn anh. . . . .” Giọng nói của Tùy Phong mất tiếng vì hai nụ hôn đầy ẩm ướt kia, vang lên âm trầm, đồng thời môi lưỡi vẫn không chịu an phận dời xuống, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn một cái ngay vị trí xương quai xanh của anh, sau đó nhanh chóng đổi qua liếm mút.
Trang Uẩn nhịn không được trầm thấp ngâm nga một tiếng, toàn thân run rẩy, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo, “. . . . . Về, về. . . . .”
Mười mấy giây, vẫn không để cho anh nói hoàn chỉnh hai chữ này, Tùy Phong cơ hồ là nửa ôm nửa kéo Trang Uẩn vào trong nhà.
Đèn phòng khách vừa mở, bởi vì nhất thời không thích ứng được với ánh sáng, Trang Uẩn vô thức nhắm mắt lại, không chờ anh từ từ mở mắt ra, thì lại bị Tùy Phong chống ở trên tường hôn đến thoải mái.
Giữa lúc hôn, quần áo hai người cũng từ từ được cởi ra.
. . . . .
Lúc Trang Uẩn khôi phục lại ý thức, trước tiên nhìn thoáng qua thời gian, rạng sáng 2 giờ 10 phút, anh nhớ kỹ khi mình ra khỏi ký túc xá, thì mới chỉ khoảng tám giờ.
“Nhìn điện thoại mà không nhìn em.” Giường chìm xuống, Tùy Phong lại bắt đầu quấn tới.
Trang Uẩn còn chưa kịp mặc quần áo, Tùy Phong đã xuống giường, nhưng ngay thời điểm thân thể được ôm lấy, anh liền cảm giác được da thịt trần trụi của Tùy Phong.
“. . . . . Vì sao em không mặc quần áo? Không lạnh sao?”
“Nóng.” Nhìn tinh thần Tùy Phong dồi dào, hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa mới chiến đấu hăng hái một trận, “Còn có thể đại chiến hơn mấy trăm hiệp.”
Trang Uẩn nghe vậy, vô thức run một cái, Tùy Phong còn có thể lực, nhưng anh hoàn toàn không có một chút nào, sau khi hai người kích động lúc nãy, có thực hiện mấy tư thế, Trang Uẩn đều phối hợp hết sức, người thoải mái nhất lúc ấy chính là Tùy Phong, nhưng người thống khổ sau đó lại là anh.
Nghe xong lời của Tùy Phong, anh vội vàng dời chủ đề, “Em vừa mới làm cái gì vậy?”
Sau khi làm xong, Trang Uẩn liền mất ý thức, lúc mở mắt ra, Tùy Phong không hề ở trên giường.
“Ở bên lên mạng xem.“
“Ừm?” Không biết có phải là do cơ thể đặc biệt mệt mỏi hay không, ngay cả đầu óc của anh vận hành cũng chậm đi rất nhiều, một hồi lâu sau mới nhớ tới những chuyện trên mạng kia, trước khi anh tới đây thì mới chỉ nhìn mấy tấm ảnh chụp màn hình của Tùy Phong thôi, vẫn chưa xem phản ứng của mọi người trên mạng.
“Anh cũng muốn xem.” Trang Uẩn bỗng nhúc nhích, muốn đứng dậy, lần thứ nhất không có kết quả, lần thứ hai, Tùy Phong đỡ lấy anh, nói, “Em đi lấy laptop, anh nằm trên giường xem đi.“
Trang Uẩn cũng không miễn cưỡng thân thể của mình, thế là gật gật đầu, “Được.”
Tùy Phong đỡ Trang Uẩn tựa ở đầu giường, đặt ở sau lưng anh một cái gối, sau đó cẩn thận giúp anh mặc cái áo ngủ, rồi lúc này mới xuống dưới cầm cái laptop.
Chuyện thân mật hơn nữa đã làm nhiều rồi, đối với những cử chỉ cẩn thận này của Tùy Phong, lúc mới bắt đầu thì còn chưa quen, đến bây giờ thì đã có thể tiếp nhận cùng quen thuộc hơn rất nhiều.
Nút thắt đầu tiên của áo ngủ không chặt, Trang Uẩn dùng ngón tay đẩy nhẹ cổ áo ra, quả nhiên thấy được những dấu vết mập mờ đầy quen thuộc.
Cơ hồ mỗi lần làm với Tùy Phong, trên cơ thể của mình đều sẽ lưu lại đủ loại dấu vết, hơn nữa lúc nãy Tùy Phong còn cực kỳ nhiệt tình dùng sức, tất nhiên sẽ không có ngoại lệ. Thậm chí anh còn cảm giác được hai chỗ ở ngực còn ẩn ẩn đau, không biết có phải là lúc răng môi Tùy Phong cắn xé đã không chú ý dùng lực hay không, làm hỏng da mất rồi.
Anh mở cổ áo rộng ra một chút, muốn nhìn tình trạng của hai vị trí kia, thì lúc này Tùy Phong đã cầm laptop tiến đến, anh liền căng thẳng kéo căng cổ áo, quả nhiên áo ngủ liền vuốt ve đến hai nơi, thân thể của anh bất giác run nhẹ một chút, vừa có chút cảm giác lại hơi đau.
“Anh sao vậy?” Tùy Phong vội vàng khẩn trương.
“Không sao.” Trang Uẩn vươn tay muốn lấy máy vi tính từ trong tay Tùy Phong, Tùy Phong lại tránh khỏi tay anh, tự mình lên giường, đặt laptop lên trên người mình.
“Anh muốn xem bài viết trên diễn đàn hay trên Weibo?“
Trang Uẩn suy nghĩ, “Xem Weibo trước đi, anh còn chưa xem bình luận bên dưới Weibo của em.”
“Bằng chứng như núi, tất nhiên sẽ thiên về một bên mắng chửi hai người kia.” Tùy Phong ở một bên nói, một bên ấn mở bình luận.
Tài khoản Thanh Phong kia của Tùy Phong có fan hâm mộ không nhiều, nhưng bình luận trên Weibo này lại lên tới con số ngàn, một đường nhìn qua quả nhiên đều là mắng Thần Tinh cùng Mỗ Quân, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy áo may ô quen thuộc của đám em gái nhà mình.
Tùy Phong hừ lạnh một tiếng, “Những chuyện này thì tính là gì, lúc trước bọn họ mắng anh có thèm lưu tình như hiện tại không.“
Những bức ảnh chụp màn hình này đã được kỹ thuật viên nghiệm chứng không phải Photoshop, cho nên cuộc chiến ngay lập tức thiên về một bên mắng hai người kia, thậm chí còn có rất nhiều người lúc trước cũng mắng Trang Uẩn, nhưng bọn họ biết xin lỗi sao? Không thể nào. Bọn họ giống như chó, gió thổi chiều nào liền theo chiều ấy như trong lời nói của Tùy Phong, chỉ biết mắng người, làm gì có chuyện đi nhận sai.
Mắng cha chửi mẹ mắng tổ tông, cho dù qua bao lâu cũng chỉ một bộ sách như thế, chỉ là lời mắng người thì càng ngày càng hung ác, có người còn mắng thẳng đi chết đi, cả câu chửi cả nhà đều chết cũng không phải con số ít.
Mặc dù Trang Uẩn chán ghét Mỗ Quân với Thần Tinh, nhưng càng chán ghét những loại người nguyền rủa người khác như thế này hơn. Coi như hành vi của Thần Tinh cùng Mỗ Quân thật sự kinh tởm, Trang Uẩn quả thật đã bị bọn họ tính toán đến nỗi mang danh người thứ ba, nhưng việc này thì có quan hệ gì với những người này chứ? Lúc trước mắng anh, cái danh này không phải là do chính bọn họ mà ra sao? Hiện tại bọn họ còn có tư cách gì để tham gia vào việc này chứ?
Nhìn một hồi, Trang Uẩn liền lắc đầu nói không muốn xem nữa. Những ‘người bảo vệ‘ cũng không mạnh hơn Thần Tinh cùng Mỗ Quân bao nhiêu.
Tùy Phong lại đổi giao diện qua trang chủ của Thần Tinh, bình luận bên dưới cũng đều là tiếng mắng chửi cậu ta, có điều trong số đó cũng có mấy fan hâm mộ lên tiếng vì Thần Tinh. Kể cả bình luận bên dưới Weibo của Mỗ Quân cũng thế.
Trang Uẩn lại thấy được kiểu câu lăn ra khỏi giới cover, cho chúng ta một nơi yên bình đầy quen thuộc.
Lúc này, Trang Uẩn ngược lại còn cảm thấy fan hâm mộ một mực tin tưởng vào Mỗ Quân cùng Thần Tinh thật đáng yêu, chí ít các cô kiên trì với ý nghĩ của mình, cho dù ý nghĩ này vốn là sai, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những người theo gió thổi kia.
“Anh có muốn xem lại diễn đàn không?” Tùy Phong hỏi, “Có không ít bài đăng mới mở, nổ không ít nội dung bên trong đấy, xem bức tường mọi người cùng đẩy cũng thú vị thật.“
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
43 chương
40 chương
1 chương
16 chương
1220 chương
16 chương