Thời gian trôi qua hơn một năm, khi bắt đầu ca hát lại trên mạng một lần nữa, cầm lấy microphone, Trang Uẩn còn có chút không thể thích ứng. Tài khoản YY lúc trước đã lâu không lên, cũng may vài tài khoản của Trang Uẩn cũng không khác nhau mấy, thử hai lần liền đăng nhập thành công. “Em không lên YY sao? Vậy làm sao download?” Bởi vì khi đăng nhập tài khoản YY, sẽ tự động lưu lại dấu vết trên máy tính, trừ phi dùng tay xóa bỏ, thời điểm Trang Uẩn ấn mở YY, không có bất kỳ dấu vết của tài khoản nào, cho nên mới có câu hỏi này. Tùy Phong sững sờ, “Hệ thống máy tính quá nặng.” “Ừm.” Trang Uẩn cũng không hỏi nhiều. Anh tiến vào ổ nhỏ, có điều không nghĩ tới khi tiến vào, vậy mà lại phát hiện trong ổ nhỏ có hơn mười mấy cái áo may ô. Lúc Trang Uẩn đang nhìn vào bên trong Kugou của Tùy Phong, Tùy Phong đang ngồi bên cạnh anh, một bên khuỷu tay chống mặt bàn đỡ lấy đầu, không nhúc nhích nhìn Trang Uẩn. Trang Uẩn phát hiện bài Tùy Phong đàn không nhiều, cũng chỉ có mấy bài, anh chọn bài « Tiểu Hạnh Vận » mà hắn đàn gần đây nhất sau đó mở mạch. Thời điểm khúc nhạc dạo vang lên, Trang Uẩn đột nhiên nhớ tới người bên cạnh, “Em không hát à? Anh chưa từng nghe em hát.” “Em nghe anh hát.” “Được.” Trang Uẩn lại đem lực chú ý tập trung đến YY bên này, phát hiện mười mấy cái áo may ô đang treo máy, có ba cái còn đang sống, đang kích động càn quét khung bình luận. Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Gào! Lão đại! Đại đại đại! ! ! Sama tốt! ! ! ! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Tôi đã nói mấy ngày nay canh giữ trong kênh trò chuyện nói không chừng có thể bắt được người sống mà! Vậy mà các cô còn nói tôi hi vọng hão huyền! ! ! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Ừ a! Sẽ không nói cho mấy người trong nhóm đâu! Để bọn họ bỏ lỡ! Để bọn họ khóc chết o( ̄ヘ ̄o#) Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: ! ! ! ! Bên cạnh lão đại có người! Là ai! Là Thanh Phong sao? Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Hoàn toàn nghe không rõ! Lão đại nói người con trai phía sau anh lớn tiếng một chút có được hay không! Trang Uẩn lườm Tùy Phong một cái. Tùy Phong dùng vẻ mặt ‘Anh để cho em nói chuyện cũng không thành vấn đề, chỉ sợ anh chịu không nổi‘ nhìn anh. Hát một ca khúc đến đoạn cuối, Mới có mấy người nghe tiếng mà tới. Phượng Vũ Cửu Thiên Thanh Khê: CMN! Lão đại ┗|’O′|┛ Gào ~~ Phượng Vũ Cửu Thiên Thanh Khê: Vì sao anh không kêu gọi emmmmm! Em đang treo ở kênh khác, đã bỏ lỡ QAQ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: A ha ha ha, tôi có ghi âm, nhưng không cho cậu đâu (~ ̄▽ ̄)~ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Thanh Khê, nhìn cái áo may ô của cậu liền biết cậu treo máy ở đâu rồi →_→ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Tôi quên sửa lại! Lão đại, anh không thấy cái gì đâu mà ha, gàoooo! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Thanh Khê cậu đã bỏ qua người đàn ông của lão đại rồi →_→ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: CMN, người đàn ông sao? Thanh Phong sao? Mau gửi cho tôi một phần của ghi âm đi! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: A a a, rốt cuộc lão đại đã tới được bao lâu rồi, tựa như tôi đã bỏ qua toàn thế giới o(╥﹏╥)o Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Bỏ qua một ca khúc chính là bỏ qua toàn bộ thế giới o(* ̄︶ ̄*)o Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Không vui  ̄ へ ̄ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Cầu lão đại hát 《Chuyến Tàu Cuối》 (1) đền bù tôi! Muốn Thanh Phong đánh nhạc đệm dương cầm! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Thanh Phong thật sự ở cạnh lão đại sao? Người ấy có nói chuyện sao? Chắc chắn là man sao? Giọng trầm phải không! Rất công có phải không? Lúc Trang Uẩn đang tìm nhạc đệm tiếp theo, thuận tiện nhìn lướt qua bình luận, suy nghĩ một chút rồi nói, “Thanh Phong đang ở bên cạnh tôi, cậu ấy là học đệ cùng trường.” Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Tết đến! ! ! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Học đệ! ! ! Làm quan ăn lộc vua! ! ! Tùy Phong nhìn thấy chỗ này, giật giật, liền tiến tới đánh vài chữ. Thanh Thần: Đang cố gắng. Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: A? Người đánh chữ là Thanh Phong? Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Không nói lời nào liền bình luận! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại là của chúng ta ╭(╯^╰)╮ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Không lấy lòng chúng ta không cho theo đuổi ╭(╯^╰)╮ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Phải cho nghe giọng trước╭(╯^╰)╮ Tùy Phong mỉm cười nhìn về phía Trang Uẩn, Trang Uẩn thấp giọng nói, “Anh cũng không che miệng em.” Tùy Phong dùng miệng làm khẩu hình —— Anh xác định? Trang Uẩn ho nhẹ một tiếng, ấn mở bài hát Cổ Phong 《Bạch Hồng Quán Nhật》 mà anh biết hát duy nhất trong Kugou, thừa dịp khúc nhạc dạo nổi lên mới nói một tiếng với mấy em gái, “Khụ khụ, cổ họng cậu ấy gần đây không thoải mái.” Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại anh gạt người! Thần Hi bọn họ vừa nói Thanh Phong có nói chuyện kìa! Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Khụ khụ, kỳ thật chỉ nghe được lão đại và người đang nói chuyện, nhưng không nghe thấy giọng của Thanh Phong, chỉ có chút động tĩnh nhỏ →_→ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Gần đây rất thích bài 《Bạch Hồng Quán Nhật》 này ~ Nhạc đệm dương cầm của Sama thật đẹp! Là hiện trường của Thanh Phong sao? Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Lão đại! Em cầu 《Chuyến Tàu Cuối》 mờ QAQ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Có điều 《Bạch Hồng Quán Nhật》 cũng hay, lão đại rất ít khi hát Cổ Phong lắm! Không nói đến chuyện bản nhạc đệm này quả thật có chút quen tai, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không =w= Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Gần đây cậu hâm mộ Đại Thủ Tử, nghe được bất kỳ nhạc đệm dương cầm nào đều cảm thấy quen tai, tôi muốn tố giác cậu trước mặt lão đại (lll¬ω¬) Một bài 《Bạch Hồng Quán Nhật》 mà Trang Uẩn hát đến khàn cả giọng, chủ yếu là do không mở mic, phần điệp khúc còn chưa hát lên, là do bị hắn lừa gạt. Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Lão đại anh đây là muốn trở về sao? Khi nào thì đăng ca khúc mới (▽) “Không, chỉ là đột nhiên muốn lên hát một bài thôi.” Trang Uẩn trả lời, “Hiện tại trong Kugou không có nhiều nhạc đệm cho lắm, ca khúc mà các cô yêu cầu đều không có.” Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thanh Khê: Đây là một câu chuyện đầy bi thương o(╥﹏╥)o Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Lão đại không trở lại là đúng, trong giới lộn xộn lắm, thà rằng lão đại có rảnh thì chỉ lên đây ca hát cho chúng ta nghe, coi như chỉ có mấy người ở đây cũng không tệ ~ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Hi: Sơ Tinh +1, hát mệt thì nói chuyện phiếm cùng chúng ta ~ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Thần Phong: Hiện tại có thể nói chuyên này, ví dụ như nói lão đại, tư thế hiện tại của anh cùng Thanh Phong là gì →_→ Tuyết Tễ Thần Khởi ◆ Sơ Tinh: Chân vẫn đi đứng khỏe mạnh chứ (nâng mặt) Tùy Phong còn phối hợp vỗ vỗ đùi, Trang Uẩn thật muốn đạp hắn một cước. Đã lâu không lên hiện trường, Trang Uẩn lảm nhảm với các cô trong chốc lát, lúc muốn xuống mạch, vẫn bị các cô giày vò đi giày vò lại trong kênh nói chuyện vì muốn anh ở lại thêm chút nữa. Ngay cả Tùy Phong cũng nói, “Các cô ấy đợi anh hơn một năm, cho nên nói chuyện thêm với các cô ấy một chút đi.” Dừng một chút lại nói, “Em thích nghe anh nói chuyện, nghe bao lâu cũng không ngại.“ Mặc dù Tùy Phong không có phát ra âm thanh khi nói chuyện, nhưng Trang Uẩn vẫn vô thức che kín Microphone, sợ bị các em gái trong kênh nói chuyện nghe thấy. Hiện tại Tùy Phong nói loại lời này càng ngày càng mượt, cũng không có chút thẹn thùng, Trang Uẩn nghe xong liền có cảm giác không tốt lắm. Hết kéo lại kéo, Trang Uẩn vẫn ở lại hơn 9 giờ mới Logout. Lâu không ngồi trước máy tính, cổ hơi rát, anh xoay cổ vòng vòng, vừa muốn đưa tay xoa bóp, một cái tay khác đã đi trước một bước giúp anh nhẹ nhàng xoa nắn. Lúc đầu Trang Uẩn có chút không thể thích ứng, thân thể hơi cứng ngắc, về sau mới chậm rãi bình tĩnh lại. Tùy Phong đứng sau lưng anh, dùng một tay khác đỡ lấy vai anh, bởi vì Trang Uẩn đang ngồi, còn hắn đang đứng, ánh mắt hắn liền rơi thẳng xuống đỉnh đầu Trang Uẩn, sau đó chậm rãi dời đi, ánh mắt vẫn do dự nơi cần cổ cùng xương quai xanh bị quần áo che khuất, đương nhiên động tác trên tay cũng không ngừng, nhiều lần không nhịn được muốn đưa tay di chuyển xuống dưới. Tùy Phong hơi cúi thấp đầu, “Anh nóng à? Có muốn cởi áo khoác không?“ “Ừm?” Trang Uẩn thấy có chút kỳ quái, “Không nóng. Tí nữa anh sẽ về trường, cởi xong rồi lại mặc thật phiền phức.” Trang Uẩn nói xong liền giật giật đầu, “Được rồi, không cần bóp nữa.” Đầu ngón tay Tùy Phong dừng lại trên làn da Trang Uẩn thêm mấy giây, không nỡ rời đi. Đúng lúc này Trang Uẩn đứng lên, đầu ngón tay Tùy Phong còn lưu luyến đầy xúc cảm, không kịp phản ứng, cảm giác được dưới cằm bị sức dồn đụng một cái, liền lui lại một bước. Trang Uẩn ngẩn người, “Không sao chứ?” Lúc Tùy Phong vừa mới xích lại gần Trang Uẩn, liền tận lực cúi đầu sát lại gần một chút, không nghĩ tới góc độ này vừa vặn giúp Trang Uẩn chống đỡ đầu. Thấy Tùy Phong lắc đầu, Trang Uẩn cũng sờ lên đỉnh đầu bị đụng vào, nhìn mặt Tùy Phong, đột nhiên nói, “Cằm không sao, xem ra là thật, không sao cả.” Tùy Phong nghe vậy liền ngẩn người, sau đó tiến lên một bước, dùng giọng thật còn mang theo chút ngữ khí mập mờ, “Trên dưới cơ thể em không sao, anh có muốn kiểm tra từng chỗ không?” Trang Uẩn lập tức run chân, Tùy Phong tranh thủ thời gian đỡ lấy, đã có kinh nghiệm, loại cơ hội ‘ôm ấp yêu thương‘ này sao có thể buông tha. Trang Uẩn không thể khống chế được phản ứng thân thể, nhưng vẫn vô lực trừng mắt uy hiếp nhìn Tùy Phong một chút, xem ra lần này là hắn cố ý. Tùy Phong chuyển qua giọng ôn nhu rất mượt, “Anh nhìn bầu trời đen thế kia kìa, về trường cũng không nhìn thấy đường, không bằng anh ở lại đây đi, điều kiện tốt hơn ký túc xá nhiều.” Trang Uẩn không ngốc, sau khi chờ thân thể dần ổn định, đầu lại bắt đầu vận chuyển, trách không được người này vừa rồi một mực khuyên anh nói chuyện nhiều với các cô một chút, đừng vội xuống mạch, hóa ra là đợi lúc này. “Có đèn đường, thấy được.” “Nhưng em không yên lòng để anh một mình quay trở về, đường nhỏ gần đây quá nhiều, ngộ nhỡ anh bị người ta kéo vào ngõ tối thì phải làm sao bây giờ?“ Khóe miệng Trang Uẩn giật một cái: “Khu đại học này đèn đuốc sáng trưng một vùng, giờ này còn có không ít sinh viên đi ăn khuya, chuyện em nói căn bản không có khả năng xảy ra. Hơn nữa, nếu như chuyện này thật sự xảy ra, người nên lo lắng vẫn là nữ sinh chứ.” “Ai nói, hiện tại con trai cũng không an toàn.” “Ở lại đây đi, em cam đoan chỉ ôm anh ngủ, sẽ không làm gì đâu.” Tùy Phong thấy nói không thông, liền dứt khoát xuất ra đòn sát thủ, tiếp tục khiến Trang Uẩn mặt đỏ chân run não trống rỗng không có cách nào có thể suy nghĩ. Trong lòng Trang Uẩn muốn tức giận với Tùy Phong, nhưng lúc này lại vô lực tức giận, cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, người này được lắm! Trang Uẩn hoàn toàn bất lực, hết lần này tới lần khác Tùy Phong cứ ôm anh, ghé vào lỗ tai anh nói một lần lại thêm một lần, “Ở lại đây đi”. “Vừa nghĩ tới việc anh ngủ cùng với một người đàn ông trong một căn phòng trong 3 năm, hơn nữa còn là 3 người, em liền hận bản thân đã gặp anh trễ đến như vậy.” Cả người Trang Uẩn đều dựa vào trên người Tùy Phong, lúc đang nỗ lực chống lại phản ứng thân thể, đột nhiên nghe thấy trong câu nói này của Tùy Phong mang theo ghen tuông, thật sự khiến cho người ta không có cách nào. Người này thật là. . . . . Khiến cho người ta thực hết cách. Anh miễn cưỡng bắt lấy tay Tùy Phong, nhẹ gật đầu, ý là anh đồng ý ở lại. Loại thời điểm này, Tùy Phong ngay lập tức hiểu ra, thấy Trang Uẩn gật đầu, liền nửa kéo nửa ôm, mang anh lên giường. Hết lần này tới lần khác thân thể Trang Uẩn cứ như nhũn ra, không có khí lực để giãy dụa, có chút tức giận. Cũng may Tùy Phong thật sự chỉ đem anh ôm lên giường, liền ôm đến bất động, chỉ dùng mặt không thành thật cọ cọ cổ anh. Nằm một hồi, Trang Uẩn cuối cùng cũng khôi phục lại. Nhẹ nhàng giãy dụa, vòng tay của Tùy Phong hơi nới lỏng. “Cho dù không tắm rửa cũng phải rửa mặt một chút, cởi quần áo rồi ngủ tiếp đi.” “Cởi quần áo!” Mắt Tùy Phong sáng lên. “. . . . . Em nghĩ gì thế!” Tùy Phong cười đùa tí tửng, lại cọ cọ anh, “Cái gì cũng không muốn. Để cho em ôm anh một chút. Thật muốn ôm anh như thế này cả một đời, không buông tay.” Trang Uẩn thở ra một hơi, Tùy Phong thỉnh thoảng lại nói một câu như vậy, cực kỳ muốn lấy mạng! Lời nói tình cảm, chắc đã luyện qua với rất nhiều người rồi.