Anh thêu dệt cho mình một giấc mộng hoàn mỹ đến không có thuốc chữa. Anh cho rằng chính mình có thể mộng cả đời. Nhưng mà anh có tiền hơn nữa, anh thật sự có thể chế tạo cho mình một giấc mơ, nhưng cuối cùng hiện thực cũng là hiện thực, có lực lượng cường đại, giấc mộng của anh cũng không có dựa theo những sắp xếp của anh. Thẳng thắn mà nói, hơn một năm trước đây, buổi tối lần đầu tiên anh và Trình Thanh Thông đơn độc ở cùng một chỗ, anh thật sự là muốn ngủ với cô. Anh không có đạo lý không ngủ, anh là một nhà tư bản, chú trọng đầu tư và hồi báo. Nhưng đêm đó cô vừa khóc vừa gào, anh lại rất mệt mỏi, cuối cùng không hưng trí, liền rời đi. Đi nơi đó của cô lần nữa, đã là một tháng sau, lần này anh vẫn luôn không nghĩ muốn buông tha cô, chỉ là cơm tối còn chưa ăn, anh liền nhận được điện thoại trường học quý tộc gọi tới, con gái sẩy chân, ngã xuống từ trên cầu thang, mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện không đủ, yêu cầu tìm huyết thống phù hợp, tình huống hết sức nguy cấp. Anh đã mất đi Hiểu Ngâm, anh không thể lại mất đi con gái. Anh nổi nóng mắng trường học và bệnh viện, sau đó Trình Thanh Thông rất an tĩnh bỗng nhiên mở miệng, nói nhóm máu của cô và con gái anh giống nhau, có thể truyền máu cho con gái anh. Trình Thanh Thông rút hơn một ngàn milliliter máu, sau khi rút xong, liền sốt cao, sắc mặt trắng bệch, đến đường cũng không thể đi. Con gái anh được cứu. Sau đó mộng anh đã sắp đặt tốt, liền xuất hiện sai lầm. Anh không chạm vào cô, ban đầu anh cho rằng chính mình là cảm kích, nhưng mà thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, một năm rưỡi, anh vẫn không có chạm vào cô. Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết, nguyên nhân chân chính mình không chạm vào cô là cái gì. Anh gọi cô Hiểu Ngâm, anh luôn coi cô như Hiểu Ngâm, nhưng trong lòng anh lại biết rất rõ, cô tên Trình Thanh Thông. Con gái rất thích cô, cô cũng rất thích con gái, quan hệ của cô và con gái còn tốt hơn quan hệ của anh và con gái rất nhiều. Con gái gọi cô là dì Trình, vào sinh nhật năm nay, con gái lén lút nói với anh, bé muốn để cho dì Trình di làm mẹ bé, anh nghe được nguyện vọng này của con gái, lại cười gật đầu đáp ứng. Anh cho rằng anh là cưng chiều con gái, chỉ cần là con gái muốn, anh đều cho. Anh bắt đầu suy nghĩ, làm sao để cô gả cho anh, sau đó, anh còn chưa kịp hành động, phần văn kiện này của Tần Dĩ Nam liền đưa đến. Anh ký, anh chưa nhìn văn kiện này một lần, liền thập phần khẳng định chính mình sẽ ký. Tần Dĩ Nam có nói một câu, nói không sai, anh là một người thương nhân. Dù anh thật từng có một tia nhớ thương, nhưng sự nghiệp của anh mãi mãi cũng được anh xếp ở vị trí thứ nhất. Cũng giống như là lúc trước, vì sao anh lại cưới Hiểu Ngâm, trong khi anh từng động tâm với một người phụ nữ khác hơn, nguyên nhân rất đơn giản, điều kiện gia đình Hiểu Ngâm tốt hơn, cô cũng yêu anh sâu đậm hơn. Hiểu Ngâm thường xuyên nói với anh một câu, cô rất hâm mộ anh, cô hy vọng con gái giống anh, đừng giống cô. Anh luôn không hiểu, cho tới bây giờ, anh hiểu. Hiểu Ngâm hy vọng, con gái giống như anh, vạn sự lấy chính mình làm đầu, yêu chính mình nhiều nhất. Đúng, không sai, anh yêu nhất là chính mình, mỗi một bước trong cuộc đời của anh, mặc kệ đi thế nào, nghĩ trước tiên cũng là chính mình. Anh hiểu rõ hơn ai hết, anh muốn giữ Trình Thanh Thông ở bên người, nhưng mà, anh càng muốn xí nghiệp Tần thị, mở rộng sự nghiệp huy hoàng của mình. Kim Trạch ngửa đầu, nhìn lên chiếc máy bay bay qua bầu trời, mặt mày chợt lóe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi một dòng tin nhắn cho Trình Thanh Thông.