Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về ngoài cửa sổ. Cổ mong mỏi bắt đầu khởi động ở đáy lòng anh khi ở cửa tiểu khu, bỗng chốc bị tất cả mất mác nồng đậm bao phủ. Cô không phải trở về, mà là trở về mang đi những thứ lưu lại ở Bắc Kinh thôi. Đây là nói, từ nay về sau, cô sẽ không về Bắc Kinh nữa sao? Anh còn cho rằng, cuối cùng khoảng cách giữa anh và cô có cơ hội kéo gần rồi, nhưng mà không ngờ tới, chân tướng còn tàn nhẫn cách xa hơn trong tưởng tượng của anh. Sợ là cô trả phòng rồi rời đi lần này, có thể là cả đời, hai người cũng khó mà có thể chạm mặt đi? Tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ của Tần Dĩ Nam, trở nên ảm đạm không có ánh sáng. Trình Thanh Thông rất sợ chính mình không chống đỡ được ở trước mặt Tần Dĩ Nam, luôn đang cưỡng chế cảm xúc, anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng. Hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy, trong phòng trầm mặc không có chút xíu tiếng vang. Qua rất lâu, Tần Dĩ Nam kéo tầm mắt từ ngoài cửa sổ về: “Thời gian không còn sớm, anh nên đi.” Trình Thanh Thông nghe thấy tiếng của anh, vẻ mặt vốn có chút mờ mịt, lập tức biến thành mỉm cười mềm mại, cô đứng lên, nhỏ giọng nói: “Em tiễn anh.” Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm dung nhan mỉm cười của Trình Thanh Thông vài giây, “ừ” rất nhẹ một tiếng, dẫn đầu bước đi, đi về phía cửa. Ra cửa, quẹo trái, khoảng năm mươi mét là đầu hành lang, Trình Thanh Thông ở sau lưng Tần Dĩ Nam, bảo trì khoảng một mét, đưa anh đến đầu hành lang, dừng bước. Tần Dĩ Nam đứng đưa lưng về phía Trình Thanh Thông vài giây, mới chậm rãi xoay người, mắt đen nhánh thâm thúy, nhìn qua đối diện đôi mắt trong suốt của Trình Thanh Thông, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Gặp lại sau.” Thân thể Trình Thanh Thông, đã bắt đầu không khống chế nổi mà run rẩy lên, đáy mắt cô chua xót lợi hại, cô nhìn Tần Dĩ Nam không dám nháy mắt, rất sợ vừa không cẩn thận, nước mắt liền rơi xuống, cô dùng hết khí lực toàn thân, hơi giương cong khóe môi với Tần Dĩ Nam, mở miệng âm điệu giống như anh, bình đạm tự nhiên: “Gặp lại sau.” Sau khi tiếng nói cô rơi xuống, anh nhìn chằm chằm mặt mày cô, nhẹ mím môi một chút, không hề nói gì xoay người, giơ chân lên, xuống một nấc thang, nhưng lúc chân còn lại bước xuống phía dưới, động tác anh hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn rơi xuống, sau đó thong dong ổn trọng xuống một nấc thang lại một nấc thang, thẳng đến chỗ rẽ ngoặt, bóng dáng của anh biến mất ở trước mắt cô, anh cũng không quay đầu liếc mắt nhìn cô một lần. Mắt Trình Thanh Thông nhìn thẳng tắp chăm chú hư không trước mặt, nghe tiếng bước chân Tần Dĩ Nam xuống lầu, càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng không nghe được nữa, đèn cả tòa nhà sáng lên theo bước chân của anh đều tắt hết toàn bộ, cô vẫn giống như là người đần độn, bảo trì tư thế lúc Tần Dĩ Nam xoay người, không hề nhúc nhích một chút. Cô không dám động, cô sợ cô động một chút, cô sẽ không ngửi được hơi thở anh lưu lại khi vừa đứng ở chỗ này. Không biết qua bao lâu, nước mắt vẫn là chảy xuôi xuống từ khóe mắt. Theo gò má cô, một đường trượt đến khóe miệng của cô, mùi vị cay đắng, bỗng chốc đánh tan ngụy trang cô vẫn liều mạng duy trì sau khi cô bất ngờ không kịp phòng bị vô tình gặp gỡ anh. Cô nhất thời mất đi khí lực toàn thân, mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất hành lang bẩn thỉu dơ dáy, nước mắt giống như là con sông vỡ đê, tí tách lăn xuống. Dĩ Nam, em không nghĩ tới, lúc sinh thời, em còn có thể gặp lại anh một lần. Anh biết em nhớ anh bao nhiêu không?