Nam thần kiêu ngạo ở nhà tôi: nói yêu em 99 lần

Chương 1027 : Nụ hôn động tâm (ngũ)

Động tác lật xem văn kiện của Tần Dĩ Nam có vẻ hơi chần chờ, anh nhìn chằm chằm văn kiện, không có ngẩng đầu, ánh mắt lại trở nên hơi hốt hoảng, anh mơ hồ giống như nghe thấy lời Trình Thanh Thông đã từng nói với anh: "Dĩ Nam, em giúp anh xử lý cái này nha, em am hiểu nhất đó." "Còn có cái này, Dĩ Nam, đối với em mà nói không thể đơn giản hơn, trước đây lúc em ở xí nghiệp Tô thị, không biết xử lý qua bao nhiêu phần văn kiện tương tự rồi, nhắm mắt cũng có thể làm đến tốt nhất." "Dĩ Nam, những thứ này em đều đã xử lý xong, anh bận xong rồi sao? Còn cái gì có thể chia cho em làm không?" "Dĩ Nam..." Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, cô đều gọi anh là Tần tiên sinh hoặc là Tần Dĩ Nam, về sau, có lần không biết thế nào, anh liền buột miệng nói ra gọi cô là Thanh Thông, sau khi hô xong anh và cô còn sững sờ, không khí trở nên đặc biệt ái muội, mặt cô càng lúc càng hồng, sợ là đang ngượng ngùng, đứng lên liền muốn rời đi, lại bị anh đưa tay ra nắm cổ tay của cô, kéo cô ngồi trở lại trước mặt anh, sau đó anh nói với cô, lý do công bằng, về sau em cũng gọi tên anh ít đi một chữ đi, gọi anh là Dĩ Nam. Cô nghe được lời nói của anh, mặt trở nên càng đỏ, cúi đầu, không nói một lời. Lúc đó anh một lòng nghĩ muốn trả thù cô, muốn nhìn một chút rốt cuộc lực ảnh hưởng của anh với cô lớn bao nhiêu, liền ấm giọng ôn khí dỗ cô gọi anh một tiếng Dĩ Nam thử xem, cuối cùng cô chịu không được chậm rãi dỗ dành của anh, giọng nói rất nhẹ đọc một câu Dĩ Nam. Sau khi anh nghe được, cười trầm thấp ra tiếng, nhìn như rất thích thú, trên thực tế lúc đó anh thấy bộ dạng e lệ rụt rè của cô, đáy lòng có chỉ là cười lạnh trào phúng. Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, cô sửa miệng, mỗi ngày đều gọi anh là Dĩ Nam Dĩ Nam, cô dần dần ở trước mặt anh nhiều hơn, có chút bực tức cũng thích phát tiết với anh. Anh mỗi lần đều giả vờ ra bộ dáng rất kiên nhẫn, nhìn giống như là đắm chìm ở trong đó, thật ra chỉ có mình anh biết, lúc đó anh luôn bảo trì tư thế tỉnh táo nhất, thờ ơ lạnh nhạt cô từng chút một rơi vào trong cạm bẫy anh bố trí. Tần Dĩ Nam trầm mặc, rất lâu sau cũng không nói tiếp, Trình Thanh Thông cho rằng anh đây là cự tuyệt không tiếng động, loại vui sướng hiện ra bởi vì anh lại ôn hòa nói chuyện và cười nhạt với cô, nhất thời tiêu tán sạch sẽ khô ráo, cô lúng túng cắn cắn môi dưới, lui về sau một bước, mở miệng, giọng nói nghe rất mềm mại, nhưng lại pha lẫn một chút mất mác nhàn nhạt: "... Vậy anh bận trước đi, tôi về phòng nghỉ ngơi." Tần Dĩ Nam bị lời Trình Thanh Thông mở miệng nói lần nữa cắt đứt trầm tư, anh bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông, cô gái đúng lúc xoay người lại, bóng lưng đi về phía ngưỡng cửa phòng sách có vẻ đặc biệt cô đơn suy sụp. Chẳng biết vì sao, đáy lòng Tần Dĩ Nam tuôn ra một cỗ không nhẫn tâm, lý trí của anh còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, cảm tính đã thúc đẩy anh làm ra hành động, lấy mấy phần văn kiện, mở miệng: "Làm phiền cô." Trình Thanh Thông dừng bước lại, không thể tưởng tượng nổi quay đầu, nhìn văn kiện trong tay Tần Dĩ Nam sững sờ vài giây, mới kéo môi nở nụ cười, bước nhanh quay trở lại trước bàn làm việc, nhận lấy văn kiện, sau đó liền ôm đến trên ghế sofa tròn nhỏ mình thích ngồi trước đây, mở văn kiện ra, nghiêm túc xem. Qua khoảng năm phút, Tần Dĩ Nam ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông. Bên cạnh cô, đúng lúc có ánh đèn bàn đứng rơi xuống, ánh đèn nhàn nhạt chiếu ở trên người cô, chiếu rõ ngũ quan tinh xảo của cô.