Nam Thần Kêu Ngạo

Chương 18 : Làm Tóc

Những ngày cuối cùng của tháng Tám lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã tới ngày khai giảng, mới đầu tháng Chín đã có trận mưa to, sau cơn mưa không khí mát lạnh thấm vào người, thời tiết này rất thích hợp để ngủ, Chu Nịnh Nịnh cũng ngủ đến nỗi khó mà tỉnh dậy. Lúc Tằng Tiểu Mông gọi đến, Chu Nịnh Nịnh vẫn còn ôm chăn ngủ say sưa, ánh sáng nhạt xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, mờ ảo lại ấm áp. Chu Nịnh Nịnh chậm chạp chìa tay ra lấy di động, dụi dụi mắt nghe điện thoại: “A lô?” “Đã 11 giờ rồi! Cậu còn chưa tỉnh giấc sao!” Tằng Tiểu Mông gào khóc trong điện thoại. Đã 11 giờ sao… Chu Nịnh Nịnh nằm trên giường đá đá chân vài cái, sau đó mở to mắt nói: “Tớ rất ít khi ngủ nướng mà. Hôm nay thời tiết quá tuyệt vời, lại không ai đánh thức nên tớ mới ngủ thêm một chút thôi, bên ngoài còn mưa à?” “Không được, cậu mau tỉnh đi rồi tụi mình cùng ăn cơm trưa, sau đó đi làm tóc với tớ.” “Cậu lại muốn làm tóc sao…” “Đúng! Đến nhanh lên!” “Được rồi, để tớ chạy xe qua nhà cậu.” “Ừ, cậu nhanh lên đi!” Tằng Tiểu Mông lại dặn dò một tiếng. Chu Nịnh Nịnh đứng lên, đi đến vén bức màn bên giường, không thấy mặt trời, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, nhưng không khí rất tốt, bầu trời xanh thẳm trong vắt, xem ra sẽ không mưa nữa. Trong nhà không có ai, ba mẹ cô đều đi làm. Phát hiện trên bàn có bữa sáng dành cho cô, còn có lời nhắn của ông Chu để lại: Con gái ngoan, mau thức dậy ăn bữa sáng tình yêu của ba con chuẩn bị đi! Không thì đồ ăn nguội mất! Khóe miệng Chu Nịnh Nịnh nở nụ cười, ba cô quả thật càng già càng đáng yêu… Lúc đánh răng, Chu Nịnh Nịnh nhìn mình trong gương, đột nhiên nhớ tới buổi tối hai hôm trước, sau khi kết thúc buổi học cuối cùng, cô lại bị chú cháu kia đưa đi ăn cơm, cô đã ăn của người ta sáu bữa cơm… o (╯□╰ )o Nghĩ lại thấy không còn mặt mũi… (~ ̄▽ ̄ ) ~Cô quyết định hai ngày nữa khi nhận được lương sẽ mời lại người ta một bữa, dù sao cô cũng đã bồi thường xong, cô có tiền rồi! Chuẩn bị ổn thỏa, cô đeo balô mang theo chìa khóa ra cửa, chạy xe điện đi đến nhà Tằng Tiểu Mông. Đã hẹn gặp Tằng Tiểu Mông ở cổng chính khu nhà cô ấy, Chu Nịnh Nịnh đứng ở ven đường chờ, trong lúc cô nghỉ hè cũng có đến đây vài lần, nhưng cũng chưa gặp Lục Cận Thâm một lần nào, sau này cô có hỏi anh ở tiểu khu này phải không, anh nói phải. Chỉ là, cô chưa từng gặp lại anh… Đang nghĩ xem không biết có thể gặp lại hay không, Tằng Tiểu Mông đã chạy tới, vò đầu cô một phen trước, mới cười nói: “Đi thôi, tớ muốn ăn cá nướng.” Sao gần đây mọi người đều thích sờ tóc cô vậy… Chu Nịnh Nịnh yên lặng giơ tay sửa sang lại mái tóc dài, mặc dù lát nữa chạy bằng xe điện cũng sẽ bị gió thổi rối tung… “Đúng rồi, cậu với người chủ nợ kia thế nào rồi?” Tằng Tiểu Mông ngồi phía sau tựa đầu lên vai Chu Nịnh Nịnh, đột nhiên hỏi. “Không phải như cậu nói sao… Đã trả tiền rồi… Chỉ là tớ còn ăn của người ta vài bữa cơm nữa…” Tằng Tiểu Mông trầm mặc một lát, nói ra một lời dọa người: “Anh ta theo đuổi cậu sao?” Đầu xe điện đột nhiên lắc mạnh, Chu Nịnh vội vàng trấn tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ bị dọa đến trắng bệch, chưa hết hoảng hồn nói: “Còn muốn an toàn vào đến nội thành thì ngưng nói lại đi.” Tằng Tiểu Mông cũng bị hốt hoảng, vội vàng nói: “Cậu bình tĩnh! Bình tĩnh! Ok?” Trước lúc ăn cơm, trong đầu Chu Nịnh Nịnh vẫn quanh đi quẩn lại câu nói “Anh ta theo đuổi cậu”, nói thật cũng có chút xấu hổ… Lúc trước cô cũng từng có ý nghĩ này… Nhưng mà cô một mực phủ định ý nghĩ này, cảm thấy không thể xảy ra… (° -°〃) Nhưng mà anh lại thích sờ đầu cô… Cũng có thể xảy ra chứ… ~ ( ̄0 ̄ )/ Mỗi lần cặp mắt sâu thẳm kia chuyên tâm nhìn cô, cô lại cảm thấy cái loại ánh sáng nhạt ở đáy mắt đó rất nồng nhiệt, sau đó cô sẽ đỏ mặt thẹn thùng, tim đập nhanh hơn… Trong trái tim thiếu nữ của cô, có chút tình yêu nảy mầm trong đó sao… (′▽`〃) “Chu Nịnh Nịnh, cậu ngây ngẩn làm gì vậy? Không phải suy nghĩ về anh chủ nợ đó chứ?” Tằng Tiểu Mông dùng đầu khác của chiếc đũa gõ vào đầu cô. Chu Nịnh Nịnh vội vàng ngồi ngay ngắn, lắc đầu nói: “Không… Cậu đừng nói lung tung, cậu muốn làm tóc gì, không phải kiểu tóc hiện giờ là được rồi sao, lúc nghỉ hè vừa làm thôi, cậu có mới nới cũ nhanh như vậy à?” Tằng Tiểu Mông vén mái tóc xoăn dài của mình nói: “Tớ nghĩ phải duỗi thẳng, tóc xoăn rất khó dưỡng, tớ lười…” Chu Nịnh Nịnh liếc cô ấy một cái: “Sở thích của cậu cứ thay đổi liên tục, không sợ làm hư tóc sao.” “Đỡ hơn cậu, có đứa con gái nào giống cậu đâu, từ nhỏ đến lớn chỉ có một kiểu.” Tằng Tiểu Mông không chút nghĩ ngợi nhìn chằm chằm vào cô, nhận ra từ lúc trung học đến giờ Chu Nịnh Nịnh chỉ có duy nhất một kiểu tóc, xem ra cô phải xem lại album ảnh lúc nhỏ của cô ấy, biết đâu từ trước đến nay chỉ có mỗi kiểu tóc ngoan ngoãn này thôi. “Do thói quen của tớ… Hơn nữa, cậu cũng từng nói kiểu tóc này rất hợp với tớ!” Chu Nịnh Nịnh không hề cảm thấy kiểu tóc của mình có vấn đề, cô thích kiểu tóc này, đơn giản mà cũng thích hợp với cô. Tằng Tiểu Mông cũng lười quan tâm về kiểu tóc của cô: “Tùy cậu.” Tằng Tiểu Mông chọn một nơi làm tóc mới khai trương, thoạt nhìn rất đồ sộ. Chu Nịnh Nịnh ngồi trên sô pha đọc tạp chí, Tằng Tiểu Mông đang thảo luận với nhà tạo mẫu tóc xem nên làm tóc mình như thế nào, có người đến hỏi Chu Nịnh Nịnh có muốn làm tóc hay không, Chu Nịnh Nịnh nhìn về phía tấm gương treo tường một chút, nhà tạo mẫu tóc kia nghĩ rằng cô có hứng thú, vội vàng chỉ ngón tay nói với cô: “Cô trông xinh xắn đáng yêu thế này, nếu như uốn tóc thế này sẽ rất phong cách.” Có thể đừng nói nữa hay không! Bây giờ cô rất quê mùa sao… (o ̄ヘ ̄o) Nhà tạo mẫu tóc cứ nói đi nói lại không ngừng. Chu Nịnh Nịnh cắt ngang lời anh ta: “Tôi chỉ thấy hình như tóc hơi dài, giúp tôi cắt lên một chút là được rồi.” Lúc nhà tạo mẫu tóc đang chuẩn bị đưa kéo xuống, Chu Nịnh Nịnh lại nhắc nhở một chút: “Đừng cắt nhiều quá, cắt một chút như vậy là được rồi.” Cô khoa tay múa chân để diễn tả độ dài. Nhà tạo mẫu tóc có chút thất vọng vì không thể tự mình tạo mẫu: “Được.” Cuối cùng thật sự chỉ ngắn đi một chút, bởi vì toàn bộ quá trình Chu Nịnh Nịnh đều nhìn chằm chằm vào cây kéo, sợ anh ta không cẩn thận sẽ cắt trọn cả mái tóc cô, nhà tạo mẫu tóc kia đã hành nghề lâu năm, lần đầu tiên thấy một vị thượng đế tích cực như vậy… Sau khi cắt, Chu Nịnh Nịnh soi gương, tóc mái dài ngắn vừa đủ, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia cứ nhìn chăm chú, cô hài lòng nói cảm ơn với nhà tạo mẫu tóc, quả nhiên là tiệm lớn có kỹ thuật tốt, rất tốt. Chỉ là… Lúc Chu Nịnh Nịnh tính tiền: (⊙o⊙) Đắt quá vậy! Gấp 6 lần so với đi uốn tóc ở tiệm cũ… Cô ai oán liếc Tằng Tiểu Mông một cái, đưa cô đến cái nơi đắt đỏ như vậy làm gì, Tằng Tiểu Mông đang nhuộm tóc, căn bản không chú ý đến cô… (ㄒoㄒ ) Tốn hơn ba trăm đồng tiền cắt tóc, Chu Nịnh Nịnh vô cùng chua xót, cô cần phải đi ăn đồ ngọt gấp để làm giảm bớt nỗi khổ trong lòng, Tằng Tiểu Mông nhắm mắt lại, thuận tay vung lên: “Đi đi, khoảng ba giờ nữa tớ mới xong, cậu đừng về muộn đó! Chờ tớ làm tóc xong thì tụi mình đi dạo phố.” Chu Nịnh Nịnh bước nhanh ra ngoài, con đường này không có quán ăn vặt, hiển nhiên không tìm được tiệm đồ ngọt, cô đi dọc theo con đường về phía trước, sau đó thấy có một tiệm đồ ngọt đối diện một tòa nhà lớn, rốt cuộc cô cũng thấy vui lên, bước nhanh qua đó. Ở cửa tòa nhà, Lục Cận Thâm và Tô Gia Trạch vừa mới đi ra, ánh mắt Tô Gia Trạch lướt đến bóng dáng cô gái phía trước, sau đó cười cười hỏi Lục Cận Thâm: “Cậu có cảm thấy dáng người của cô bé đó rất giống Nịnh Nịnh tiểu thư hay không?” Lục Cận Thâm ngẩng đầu, nhìn cô gái mặc quần jean ngắn cùng với áo thun T-shirt mang ba lô trên lưng đang đi đến phía đối diện, mái tóc mềm mại bị gió nhẹ thổi rối tung, tràn đầy sức sống thanh xuân. Đó không phải là cô sao? Lục Cận Thâm lẳng lặng nhìn vài giây, lập tức thu lại ánh mắt sâu xa, anh bỏ lại một câu: “Chờ tôi một lát.” Sải bước dài, nhanh chóng đi xa. Tô Gia Trạch sửng sốt tại chỗ một lát, khóe mắt co giật, huýt sáo đi đến bãi đỗ xe. Đột nhiên dừng bước, bộ dáng hăng hái vui vẻ của cậu ta là sao? Chẳng phải tên kia bảo chuyện tình cảm không nên gấp gáp sao? Thật khó hiểu…