Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Chương 97 : 🍓ngoại Truyện (2)🍓

Tô Diệc cảm thấy đầu mình bỗng trống rỗng, cô đứng lên nói với mấy người đồng nghiệp một câu, mang theo điện thoại ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến tiệm thuốc, mua ba bốn loại que thử của những nhãn hiệu khác nhau. Cầm chiếc túi ni lông đứng trong thang máy, cô nhìn cánh cửa sáng bóng như gương trước mặt, có thể thấy được một khuôn mặt khẩn trương, gấp gáp đến không chờ nổi. Tô Diệc vuốt vị trí ngực trái, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, cô thầm nghĩ : Mày không thể đập chậm một chút sao! Trở lại phòng làm việc, cô tìm một chiếc cốc dùng một lần, sau đó khóa trái mình trong toilet. 20 phút sau, cô gửi một bức ảnh cho chàng trai đang làm việc kia. Thực nhanh, Lục Giam gọi điện thoại đến, hơi thở có chút gấp gáp, ngữ khí cũng mang theo chút nôn nóng : "Em đang ở phòng làm việc sao, anh qua đón em." "Anh định làm gì?" "Đón em về nhà nghỉ ngơi." Tô Diệc :"......" Cô cười rộ lên :" Làm như thế có giống thần kinh không? Em rất ổn, không có phản ứng gì." Anh thấp giọng nói :" Nghe lời." Tô Diệc nghe được âm thanh mở cửa xe ở bên kia điện thoại, cô đành phải ngoan ngoãn nghe lời, dặn dò anh :" Anh lái xe chậm một chút, đừng nóng vội!" Hai người về đến nhà, trước đi đến nhà ông bà ở cách vách báo tin vui. Quả nhiên, nét vui mừng hiện rõ ràng trên mặt của hai người. Thẩm Minh Thân nắm tay Tô Diệc, cười nói :" Đã bắt đầu nôn nghén chưa? Buổi tối ngủ có ngon không? Có cái gì đặc biệt muốn ăn?" Biết Tô Diệc vẫn giống như thường ngày, hầu như không có gì thay đổi, Thẩm Minh Thân cực kỳ cao hứng, liên tục nói :" Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tám chín phần sẽ là một đứa bé ngoan ngoãn rồi!" Buổi tối, Tô Diệc hưng phấn đến không ngủ được, ở trong lòng ngực Lục Giam liên tục nói :" Anh thích con gái hay con trai?" "Chỉ cần là em sinh, gái trai đều được." Perfect! Tô Diệc vừa lòng mà cười, ở trong ngực anh cọ tới cọ lui tìm vị trí thoải mái. "Con gái là tiểu tình nhân của ba, con trai là tiểu anh hùng của mẹ, em đều muốn cả hai, có phải hơi tham lam không?" "Đúng thế." Tay Lục Giam vuốt ve trên bụng nhỏ của cô trong chốc lát, sau đó hôn lên trán cô, nói :" Sinh con gái đi, xinh đẹp đáng yêu giống em. Hơn nữa con gái là áo bông của mẹ, khẳng định sẽ dính em hơn." Anh vừa nói xong, trong đầu Tô Diệc liền xuất hiện một bé gái xinh xắn như búp bê, đôi mắt to tròn gọi cô là mẹ, cô liền không nhịn được cười. Sáng sớm hôm sau, bọn họ đến bệnh viện để xét nghiệm. Kết quả thật nhanh đã có, căn cứ vào đấy, Tô Diệc đã mang thai 2-3 tuần rồi. Tính theo ngày tháng, sang năm bọn họ liền làm ba mẹ rồi! Cuối cùng hai người mang theo sổ khám phụ sản đi về nhà. Có tin chuẩn xác, hai vợ chồng son liền báo tin vui cho gia đình hai bên. Lục Gia Xương còn tốt, đã trải qua nhiều sóng gió, bất luận nội tâm có bao nhiêu kích động thì trên mặt vẫn bình thường được. Bãi Khiết là người cảm tính, xuyên qua màn hình điện thoại, Lục Giam có thể thấy được nếp nhăn nơi khóe mắt của bà cũng tỏ ra sự vui mừng. Bà liên tục hỏi Tô Diệc vài vấn đề, Tô Diệc đều từng câu từng câu trả lời. Cuối video, Bãi Khiết nói :"Mẹ bên này hiện tại có một số việc chưa hoàn thành, nhưng khẳng định tháng 12 sẽ trở về." Sau đó có ý vị mà nhìn Lục Giam nói :" Vợ con mang thai, chiếu cố con bé cho thật tốt, khắc chế việc nháo con bé, hiểu không?" Lục Giam có chút xấu hổ mà trả lời. Tắt video, Tô Diệc che miệng cười ngã lên sô pha, chàng trai đang ở độ tuổi tinh lực khí huyết vô hạn, bao nhiêu ngày nay ngủ trên cùng một chiếc giường, không đêm nào không nháo ầm ĩ. Vậy mà hiện tại phải cấm dục. Lục Giam nhéo nhéo khuôn mặt cô, đứng dậy đi ép nước trái cây cho cô. Tô Diệc lại gọi điện cho Chu Kết Thu. Chu Kết Thu đương nhiên là vô cùng cao hứng, bà dặn con gái từng điều nhỏ nhặt nhất. Sợ cô không nhớ được, hôm sau còn gửi qua vài tấm ảnh, đều là viết những điều cấm kỵ của thai phụ. Qua một tuần, Tô Diệc nhận được chuyển phát nhanh của mẹ, mở ra, tất cả đều là món cô thích ăn. Theo lời dặn của bác sĩ, ba tuần sau họ phải đến bệnh viện siêu âm kiểm tra xem thai có ngoài tử cung. Lần này bọn họ đến một bệnh viện phụ sản tư nhân nổi tiếng do Lục Gia Xương giới thiệu. Do đã hẹn trước nên không cần phải xếp hàng, người chồng cũng có thể cùng vào xem quá trình siêu âm. Bác sĩ siêu âm là một người phụ nữ trung niên vô cùng hiền lành, bà cầm máy siêu âm dò tới dò lui trên bụng Tô Diệc, sau vài phút mỉm cười mà chúc mừng họ :"Là trong tử cung, thai sinh đôi." Tô Diệc :???? Mang thai đôi vẫn có thể di truyền, theo dòng máu của người mẹ. Nói cách khác, mặc dù Lục Giam là người bố có anh em sinh đôi, thì tỉ lệ song thai cũng chỉ cao hơn người khác một chút, chỉ một chút thôi. Cho nên Tô Diệc cùng Lục Giam chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, xác suất quá thấp. Lúc vừa nghe được kết quả, hai người đều choáng váng. Quá ngoài ý muốn, mặc dù là người luôn giữ vững được bình tĩnh như Lục Giam cũng phải mất một lúc mới lấy lại tinh thần. Ngồi trên xe, Tô Diệc ôm chặt chàng trai vẫn luôn không nói lời nào, ở bên tai anh trầm thấp nói :" Chúc mừng nha, Lục tiên sinh, nhà chúng ta phải trở thành gia đình bốn người rồi." Lục Giam nắm tay cô, dần siết chặt lại, nửa vui nửa buồn nói :" Mang thai đôi rất vất vả." Anh từ nhỏ đã luôn nghe ba Lục nhắc mãi với hai anh em bọn họ, năm đó Bãi nữ sĩ mang thai chăm sóc bọn họ có bao nhiêu vất vả, lớn lên phải biết hiếu thuận với mẹ..... Tô Diệc cũng nghiêm túc lại nói :" Một con cừu cũng là mang thai, hai con cừu cũng là mang thai. Cùng một lần như thế, còn đỡ phải mang thai lần hai!" Sau khi về nhà, không nghĩ cũng biết, tin tức này giống như một quả bom nổ làm ai cũng kinh hoàng. Người luôn luôn không bao giờ nhắn tin với con trai như Lục Gia Xương cũng gửi Wechat riêng đến : [Con trai, không tồi, rất có phong thái của ba năm đó, ha ha ha ha!] Lục Giam có chút không biết nên khóc hay nên cười. Không cần phải lo lắng về việc đi trễ về sớm mà bị trừ lương, đây cũng chính là đặc quyền tốt nhất của việc làm Boss. Lúc sau mỗi lần đi kiểm tra, Lục Giam đều kiên trì đi cùng Tô Diệc. Anh đối với những lời dặn dò của bác sĩ còn nghe nghiêm túc hơn Tô Diệc, có thể nói đây là một người chồng tốt, một ông bố hoàn hảo. Thời điểm 12 tuần, phải lần đầu tiên làm siêu âm NT(*). (*)Siêu âm đo độ mờ da gáy (nuchal traslucency - NT) là cách kiểm tra vùng da gáy của thai nhi để chẩn đoán hội chứng Down. Bác sĩ đem màn hình đưa qua cho hai người xem, hai tiểu gia hỏa bên trong tử cung Tô Diệc một bên đối mặt bắt lấy tay đối phương, một bên xô đẩy lẫn nhau. Tô Diệc cùng Lục Giam xem đến ngây người. Không nghĩ đến thai nhi chỉ vừa 3 tháng đã có thể như vậy. Quá thần kỳ! Quá đáng yêu!! Thẳng đến giờ phút này, Lục Giam mới cảm nhận được sự vui mừng cái gọi là huyết mạch tương thông, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Ở 18 tuần, lần đầu Tô Diệc cảm nhận được thai nhi động. Buổi tối hôm đấy, Lục Giam vẫn giống như bình thường, dựa vào đầu giường đọc sách. Thanh âm anh ôn nhu, lẳng lặng như làn nước. Tô Diệc cảm thấy thanh âm của chàng trai mặc kệ làm gì cũng đều rất êm tai. Tâm cô thả lỏng, nhắm mắt, đầu gối lên đùi anh, tay theo thói quen mà vuốt ve trên bụng. Đột nhiên, lòng bàn tay cô khẽ động. Lục Giam cảm giác được cơ thể cô hơi cứng lại, ngừng lại hỏi cô :" Làm sao thế?" "Hình như có động đậy...không, là động đậy" Trên mặt Tô Diệc mang nét vui sướng, vừa nói vừa kéo tay anh đặt lên bụng mình. Lục Giam cũng cảm nhận được. Anh đem mặt mình dán lên, động tĩnh bên trong vẫn còn tiếp tục. Đôi mắt Lục Giam cũng vui vẻ "Động đậy thật". Anh trịnh trọng mà dùng ngón tay vuốt trên bụng Tô Diệc, nghiêm túc nói :"Bọn nhỏ, ba là ba của chúng con." Tô Diệc cảm thấy anh ngốc nghếch như vậy liền không nhịn được cười. ------------- Thật đúng như Thẩm Minh Thân nói, tình trạng thai nghén của Tô Diệc không quá nghiêm trọng. Từ khi mang thai đến bây giờ chỉ nôn hai ba lần, thời gian còn lại là trong người có chút không thoải mái. Qua ba tháng thì cái cảm giác khó chịu cũng biến mất, ăn uống đã tốt hơn. Người mang thai vốn dễ đói, Tô Diệc còn là thai đôi, vì thế nghĩ đến cái gì muốn ăn liền phải ăn, nếu không ăn thì tim phổi đều khó chịu. Lục Giam tự nhiên cũng chiều theo, bà xã muốn ăn gì, cho dù là gan rồng tim phượng cũng cố gắng tìm ra, có đôi khi sẽ đem Lục Ngôn ra làm người giao hàng miễn phí. Buổi sáng hôm nay chỉ mới 7 giờ, Lục Ngôn bị tiếng điện thoại đánh thức. Sau khi anh ta tốt nghiệp thì làm ở một phòng làm việc, cách chợ đèn hoa không xa, thuận tiện việc anh ta đến ăn cơm ké nhà ông bà. Lục Ngôn từ trước đến nay không thích dậy sớm, chỉ có thời gian buổi tối yên tĩnh mới dễ dàng có linh cảm mà làm việc. Anh ta chính là ngày ngủ đêm thức, vì thế lúc nhận điện thoại thì ngữ khí không được tốt lắm :" Anh, sớm như vậy có chuyện gì? Anh có biết hôm qua em làm việc đến rạng sáng mới ngủ đấy." "Cậu xuống nhà hàng ở dưới lầu nhà cậu mua một phần gan xào mang đến đây." "Ôi trời, anh không thể gọi giao hàng sao?" "Anh đã kiểm tra vài cái APP, đều không có tên nhà hàng này." "Vậy sao anh không tự mình đến mua?" "Anh phải đến Lý Ký mua bánh bao, không tiện đường. Lại nói cậu chính là chú hai của bọn nhỏ, không thể nói không nha." Lục Ngôn hết chỗ nói. Anh ta hít một hơi thật sâu mà xốc chăn lên, gãi gãi tóc nói :" Tuân mệnh, tiểu thiếu gia tiểu công chúa muốn ăn gan xào, chú hai của bọn nhóc liền đi mua đây!" ------------ Vào tháng 12, Bắc Kinh được bao bọc trong lớp tuyết trắng, khi Lục Giam đi làm về thì trời đã tối, Tô Diệc đang ngồi trong căn phòng ấm áp như mùa xuân so tài ăn dưa hấu cùng Xán Xán. Cô sắp đến ngày sinh, Chu Kết Thu cũng đặc biệt từ trấn X đến chiếu cố cô, Xán Xán cũng cùng đến. Cậu nhóc từ tháng 9 đã đi đến nhà trẻ, Chu Kết Thu xin nghỉ phép cho nhóc. Thời điểm Xán Xán vừa đến, bị chiếc bụng phồng to của Tô Diệc dọa sợ, mắt cứ mấp máy, nhìn chị gái từ trên xuống dưới, làm Tô Diệc cũng ngượng ngùng. Chu Kết Thu đem con trai ôm vào ngực, hỏi :" Con nhìn gì đấy?" Nhóc nói :"Con tìm em bé, bọn họ ở trong bụng chị sao? Khi nào mới có thể ra chơi với con?" Chu Kết Thu nói :" Ừ, còn hơn 1 tháng nữa, em bé liền được sinh ra. Sang năm là có thể chơi cùng con rồi." Xán Xán cái hiểu cái không mà gật đầu. Đừng nhìn Xán Xán dáng người bé, nhưng lòng hiếu thắng lại rất cao, một hai phải bắt chị gái so tài ăn dưa hấu với mình. Nhóc cầm miếng dưa hấu nhìn Tô Diệc, cô vừa hô tiếng Bắt đầu liền há miệng cắn liên tục. Tô Diệc vừa cười vừa ăn, khi cô chỉ ăn được một nửa thì Xán Xán đã gặm dưa hấu đến chỉ còn lớp vỏ. Nhóc giơ hai tay lên, bên má phồng lên, không rõ ràng mà nói :" Em thắng, em thắng." Tô Diệc ngẩng đầu, thấy Lục Giam đã về. Ánh mắt cô sáng lên, buông miếng dưa hấu đang ăn dỡ, giống như chú vịt mà đứng lên đi đến đón. Lục Giam tiến nhanh lên vài bước, nhẹ nhàng ôm eo cô :" Hôm nay thế nào? Bọn nhỏ có nghịch ngợm không?" Tô Diệc cười gật đầu, "Vẫn khá tốt, hôm nay mua dưa hấu rất ngọt, anh nếm thử đi." "Được." Tô Diệc mang thai từ sau 16 tuần thì bụng bắt đầu xuất hiện rõ, càng lúc càng to hơn, Lục Giam đứng bên cạnh cô nhìn xuống bụng thì căn bản không thể nhìn thấy chân. Anh đau lòng mà thở dài. Buổi tối nằm trên giường, Lục Giam một bên mát xa bàn chân sưng to của Tô Diệc, một bên thở dài :" Vẫn là sinh nhanh một chút." Càng vào thời kỳ cuối, thai nhi lớn càng mau, các chứng không thoải mái nối gót nhau đến : chuột rút, chân sưng to, xương mông đau..... Lục Giam nhìn đã thấy vất vả, huống chi cô còn phải mang một chiếc bụng to như thế. Tô Diệc cười lắc đầu :"Em còn muốn kiên trì đến tuần thứ 38, cho bọn nhỏ lớn thêm một chút." Lục Giam yêu thương mà hôn hôn cô :" Anh một chút cũng không thể giúp được em." "Không sao, kiên trì thêm một tháng là được rồi". Nói xong, Tô Diệc vuốt mặt anh :"Em lại cảm thấy anh gầy đi." Cô buổi tối căn bản ngủ không yên, thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm, cô thức thì Lục Giam cũng thức, dường như có cùng linh cảm với nhau. Có khi Tô Diệc sau khi đi vệ sinh thì ngủ tiếp, có khi lại không ngủ được, Lục Giam liền sẽ cùng cô nói chuyện. Buổi tối ngủ không tốt, ban ngày lại còn phải làm việc, sao có thể không gầy. Anh đau lòng cho cô, cô cũng đau lòng cho anh! ------------- Rạng sáng ngày 25 tháng 12, Tô Diệc bị đau tỉnh. Cô mở mắt ra, nhìn nghiêng mặt Lục Giam, lẳng lặng mà nằm trong chốc lát. Anh khó có được một giấc ngủ yên, Tô Diệc không nỡ đánh thức anh, nhưng bụng lại khó chịu, cái cảm giác này so với đau bụng kinh nguyệt còn hơn một chút. Lúc này Lục Giam cũng tỉnh. "Hửm?" Thanh âm anh mang theo sự ngái ngủ rõ ràng, mơ hồ hỏi một câu :" Muốn đi WC sao?" Tô Diệc lắc đầu :" Em có khả năng sắp sinh." Lục Giam liền nhanh chóng bật dậy, dọa Tô Diệc hoảng sợ. "Anh đừng gấp, em chỉ vừa bắt đầu đau." Cô nói. Trong mắt chàng trai là sự hoảng loạn xưa nay chưa từng có, anh một bên thay quần áo một bên gọi điện thoại. Thực nhanh Chu Kết Thu và Bãi Khiết đều đến đây, một nhà bốn người liền nhanh chóng vào bệnh viện. Cơn đau của Tô Diệc từng cơn từng cơn không thường xuyên, cô hỏi :" Xán Xán đâu?" "Bà của con trông giúp." Nói xong, Chu Kết Thu lấy ra một viên kẹo socola đưa đến miệng con gái :"Đừng sợ, sinh con chỉ là đau một hồi, ăn nhiều một chút, nếu không một lát liền không đủ sức." Đa số mang thai đôi đều sẽ chọn sinh mổ, sau khi kiểm tra cho Tô Diệc, bác sĩ bảo hai bé con đều xoay đầu, có thể sinh thường. Chỉ là trong quá trình sinh sản vẫn có một số thứ ngoài ý muốn, cũng có người song thai nhưng một bé sinh thường, một bé còn lại phải mổ. Tô Diệc không hề do dự, lựa chọn sinh thường. Theo quy định của bệnh viện, phải nở qua ba phân mới có thể vào sinh. Cổ tử cung của Tô Diệc mở chậm, từng cơn đau liên tục kéo đến làm trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi dày. Cô muốn kêu đau, nhưng nhìn khuôn mặt chàng trai luôn luôn băng lãnh không thay đổi nét mặt, bây giờ lại vì lo lắng mà trắng bệch đi, thanh âm nói chuyện cũng run rẩy, cô cố mỉm cười che đi cơn đau. Nha đầu ngốc này, rõ ràng đau đến hít từng hơi, vậy mà còn an ủi anh.... Lục Giam đau lòng không chịu được, không thể nói được lời nào, chỉ có thể một lần rồi một lần lau đi mồ hôi của cô. Thẳng đến tờ mờ sáng, chủ nhiệm sản khoa mới tự mình kiểm tra, nói bọn họ có thể chuyển vào phòng sinh. Lục Giam bồi toàn bộ quá trình sinh sản. Nửa giờ sau, một trước một sau, tiếng khóc trẻ con vang vọng ở một góc phòng sinh. Lục Giam cúi người hôn lên trán đẫm mồ hôi của Tô Diệc, một giọt nước mắt theo trán cô chảy xuống. Ngoài cửa sổ, mặt trời cùng ánh nắng ban mai dần ló rạng. Tác giả có lời muốn nói : Một nhà bốn người, hoàn mỹ ^_^