Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ
Chương 39 : 🍓chương 38🍓
Mỗi thứ sáu, đội cờ vây đều có thi đấu. Cờ vây là thi đấu tập thể, thường xuyên phải dựa vào tình huống của đối thủ, nên cũng phải biết lựa chọn thành viên lên sân khấu. Nhưng vị trí chủ tướng của Lục Giam trước sau đều không có nhiều biến đổi, bởi vậy anh cũng là đối tượng trọng điểm mà đội đối thủ nghiên cứu, áp lực thế nào thì cũng đã biết.
Vì thế, mỗi buổi tối thứ năm, Tô Diệc đều sẽ tận trách mà ở bên cạnh giúp Lục Giam thả lỏng cảm xúc Khẩn trương.
Đội ngũ fans của Lục Giam không ngừng lớn mạnh, không chỉ ở trong trường mà còn có nhiều trường khác. Mỗi lần anh đến trường khác thi đấu đều thu hoạch được không ít người mê muội.
Buổi sáng thứ bảy, Âu Dương Mỹ Mỹ theo thường lệ về nhà, Liễu Minh Nguyệt đã hẹn cùng lão Hồ đi dạo phố.
Tô Diệc chuẩn bị đi thư viện, vừa mới thu dọn cặp sách xong thì nhận được điện thoại ở nhà.
Chu Kết Thu theo thường lệ là hỏi thăm cô, sau đó, Tô Diệc cảm thấy ngữ khí của mẹ hôm nay có chút không đúng, ấp a ấp úng.
"Mẹ có phải có chuyện gì không?"
"Bảo Bảo, mẹ có chuyện muốn nói với con." Trong thanh âm của Chu Kết Thu lộ ra một tia đau thương :" Tô Bánh bữa tối hôm trước đã mất rồi. Con đừng quá khổ sở, nó ra đi rất yên bình."
------------
Treo điện thoại, Tô Diệc ghé vào trên bàn, vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, cô một mình đi ra cổng trường.
Trời âm u, tựa hồ như muốn mưa.
Tô Diệc lang thang không có mục tiêu mà ngồi ở ghế dài ven đường, nhìn dòng xe trước mắt, ồn ào náo nhiệt. Ngày nghỉ ngơi không phải có tiết học, mọi người trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Cô rũ mắt, đôi tay chống ghế dài, nhìn xuống mặt đất, đôi chân vô thức mà lay động qua lại. Sau một lúc lâu, Tô Diệc lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên tên ở danh bạ, cơ hồ là không do dự, cô liền gọi.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã có người tiếp nhận.
"Lục Giam, em muốn gặp anh."
"Được, em ở đâu, anh lập tức đến." Lục Giam không chút do dự đáp.
........
"Sao lại ngồi ở đây?"
Tô Diệc chậm rãi ngẩng đầu.
Không nghĩ đến anh tới nhanh như vậy.
Lục Giam một thân trang phục vận động màu đen, như là từ trên trời giáng xuống đi tới trước mắt cô, đôi tay bỏ vào túi, lông mi hơi rũ xuống.
Anh vốn là muốn đi chơi đánh bóng, ai ngờ nửa đường nhận được điện thoại của Tô Diệc. Chờ khi anh tìm thấy người liền thấy cô ngồi ở ven đường, gió đầu mùa xuân thổi qua tóc mái của cô, lộ ra vầng trán trơn bóng, đôi mắt linh động đã mất đi thần thái lúc trước, như là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lục Giam đặc biệt muốn ôm cô, lại lo lắng làm cô sợ.
Tô Diệc khóe môi giật giật, cô nhìn thoáng qua vợt bóng trên lưng Lục Giam, hỏi :" Anh muốn đi chơi bóng?"
Lục Giam nhìn ra vẻ bình tĩnh của cô. Theo mức tiếp xúc ngày càng tăng của bọn họ, anh biết Tô Diệc cũng không phải cô gái dễ bộc lộ vẻ mềm yếu. Cô thích cười, cũng giỏi dùng vẻ tươi cười ấy để che giấu bi thương, nếu không hiểu biết, căn bản không biết cô đang khổ sở.
"Đi cùng nhau chứ?" Anh hỏi.
Tô Diệc gật đầu, cô vừa hay hôm nay cũng là trang phục vận động.
Tới hội quán, Lục Giam thuê cho cô cái vợt, sau đó hai người yên lặng mà làm các động tác khởi động.
Tô Diệc đây là lần đầu tiên đánh bóng, nhưng cô đã biết đánh cầu lông, hai người có chỗ tương thông với nhau. Cô chơi bóng phong cách thiên về hướng công kích, Lục Giam lại tương phản với cô, thiên hướng phòng thủ, bất luận Tô Diệc phản kích như thế nào, anh đều có thể vững vàng mà tiếp được, còn không ngừng biến hóa cách đánh, ngược lại làm cho Tô Diệc chạy loạn khắp nơi.
Một giờ sau, Tô Diệc chạy đến sức cùng lực kiệt, trên trán mồ hôi tích tụ, lung lay sắp đổ.
Cô đem vợt bóng ném một bên, ngồi dưới đất thở hổn hển như trâu, nói :" Em không được rồi!"
"Đứng lên, đừng ngồi."
Có một bàn tay duỗi đến trước mặt cô.
Tô Diệc đưa tay đến tay Lục Giam.
Lục Giam dùng lực, một tay kéo cô lên.
Nhưng trọng tâm cô không vững, lảo đảo về phía trước, thẳng tắp mà nhào vào trong lòng Lục Giam. Cái ôm của anh sạch sẽ lại ấm áp, mùi mộc hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, làm người ta tham luyến.
Trán Tô Diệc nhẹ nhàng để trên vai anh, nước mắt tích tụ nhiều, từ hóc mắt cô lăn xuống. Cô đưa hai tay ra, nhẹ túm láy sườn áo của Lục Giam, nức nở lên.
Tô Diệc cũng không phải là người thích khóc, tựa như chính cô nói, cô luôn nỗ lực để phóng đại niềm vui sướng. Nhưng đôi khi, cảm xúc trái ngược tích tụ quá nhiều, liền sẽ giống như tức nước vỡ bờ, căn bản không khống chế được, giống như chính giờ khắc này.
Lục Giam cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không hỏi, chỉ là mặc cô phát tiết.
Tô Diệc khóc đến rối tinh rối mù.
Nghe cô dựa sát ngực mà khóc, trong lòng Lục Giam có hơi đau. Anh vươn tay phải lên,chậm rãi dừng ở trên lưng mảnh khảnh của cô, vỗ nhẹ từng nhịp.
"Tô Bánh.....đã mất rồi." Cô nức nở lẩm bẩm nói.
"Em còn có anh."
Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng hình như có ma pháp, Tô Diệc nghe xong, cảm thấy trái tim lạnh lẽo có một dòng nước ấm mềm mại chảy qua.
Không biết qua bao lâu, Tô Diệc mới dần dần ngừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô đã khóc đến sưng đỏ, giọng nói cũng có chút biến đổi.
"Cảm ơn anh, Lục Giam. Có lúc ,trong nháy mắt em còn tưởng trong thế giới này chỉ còn sót lại chính mình."
"Em còn có anh." Lục Giam nhìn thẳng vào đôi mắt cô, dùng ngón tay cái lau gò má đầy nước mắt của cô :" Anh sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa(*)."
(*) Ý anh là sẽ không rời bỏ chị như chú cún kia.
Lời nói kiên định, động tác ôn nhu, làm Tô Diệc cảm thấy mình như là một bảo bối trong lòng bàn tay của anh.
"Em, chúng ta đi thôi." Cô có chút không dám nhìn anh.
Lục Giam lại đem cô ấn trên ghế, ngồi xổm xuống, mi rũ xuống, biểu tình nghiêm túc , nhẹ nhàng giúp cô xoa bắp chân :" Hôm nay vận động nhiều, axit chồng chất, không nghiêm túc thả lỏng cơ bắp, ngày mai có thể sẽ rất đau nhức."
Tô Diệc nhìn anh, ngực như là được cấp nhiệt, ấm áp.
Lục Giam đem hai chân của cô mát xa một lần, ngước mắt nhìn cô.
Tầm mắt chạm nhau, Tô Diệc bị đôi mắt trong trẻo của anh nhìn chăm chú, nghĩ đến bốn chữ anh vừa rồi nói, đột nhiên tâm viên ý mã(*)
(*) tim đập nhanh như ngựa chạy.
Cô đột nhiên đứng lên, đi hướng ra ngoài.
"Đói bụng chưa?" Đứng ở cửa quán, Lục Giam hỏi.
Tô Diệc gật đầu, nghĩ đến Lục Giam bồi cô đánh bóng cả một buổi sáng, còn nghe cô khóc một hồi, vì thế cô vội nói :" Anh muốn ăn gì, em mời khách."
"Ăn thịt dê không? "
"Ăn."
"Chúng ta đi ăn thịt dê Bắc Kinh."
----------
Tô Diệc nhìn khu chợ rau truyền thống ồn ào náo nhiệt, có điểm ngốc :"Chúng ta đến đây làm gì?"
"Ở đây có bán thịt dê Bắc Kinh." Nói xong, Lục Giam quen cửa quen nẻo mà tìm được một quầy hàng thịt dê, cùng ông chủ muốn thịt này thịt kia.
Nơi đây là chợ rau truyền thống, phụ trách cung cấp nhiều thứ cần thiết cho các cư dân ở những tiểu khu gần đây. Lục Giam là dựa vào sở thích của Tô Diệc mà mua rau dưa.
Đứng ở giữa một đám người các bác gái trung niên mua đồ ăn, Tô Diệc cùng Lục Giam hai người mỹ nam mỹ nữ rất nổi bật. Đặc biệt là Lục Giam, vốn dĩ vóc dáng cao, giá trị nhan sắc cũng cao, làm người không muốn nhìn cũng khó.
Một chị gái buôn bán thực nhiệt tình, dùng khẩu âm của phương Bắc, một bên cân một bên nói :" Ăn lẩu? Thời tiết này ăn lẩu thật ấm áp."
Sau đó chị nhìn Lục Giam, tủm tỉm cười mà nói :" Đây là bạn trai em? Tiểu tử này lớn lên rất đẹp trai, hai người thật sự rất xứng đôi."
Tô Diệc ngẩn ra, vội vàng xua tay : "Không, không phải."
Chị gái bán đồ ăn nhìn cô ngượng ngùng nói :" Thẹn thùng cái gì, ở quê chúng tôi ở cái tuổi trẻ như này đều đã sinh em bé. Tôi nói này tiểu tử, hiện tại ở thành phố này, người biết nấu cơm như bạn gái cậu không còn nhiều đâu, phải biết quý trọng a."
Nói xong, còn tặng thưởng đồ ăn, thêm vào một ít rau thơm, nói :" Ăn lẩu mà có rau thơm thì hương vị tuyệt nhất."
Chị gái bán đồ nói ra đều là thiện ý, nhưng Tô Diệc vẫn là có điểm ngượng ngùng. Cô sờ sờ vành tai nhìn Lục Giam ở bên cạnh, thế nhưng phát hiện khóe môi anh mang theo ý cười, nhận lấy túi rau dưa, nhìn cô nói :" Đi thôi."
Một bộ dáng tâm tình cực tốt.
Bọn họ ra khỏi chợ bán thức ăn thì đi hướng về phía nhà Lục Giam, trên bầu trời mây đen ùn ùn, như tuấn mã mà bay lại đây.
Bốn phía một mảnh tối tăm, tiếng sấm cuồn cuộn trên đỉnh đầu như muốn nổ tung, mưa to từ trên bầu trời đổ xuống.
Thình lình có mưa to ai cũng không dự đoán được, trên đường người đi đi lại lại đều cố gắng lấy đồ vật che, nhanh chóng chạy vội để tìm chỗ nấp.
Cũng may hai người thực nhanh đã thấy tiểu khu của Lục Giam.
Tiếng mưa rất lớn, Tô Diệc nâng cao âm thanh mà nói :"Chúng ta chạy đi.", sau đó trực tiếp chạy đi.
Lục Giam theo sát phía sau.
Một hơi chạy đến trước cửa, hai người mới thở phì phò dừng lại.
Trong lúc chờ thang máy, một người thì vẩy nước mưa, một người thì oán trách thời tiết, nói trời mưa liền mưa.
Tô Diệc thở hồng hộc, giống như con gà bị rớt vào nồi canh. Tóc ướt lộn xộn dính trên trán, trên người quần áo cũng ướt nhẹp.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Giam.
Người này rõ ràng là so với cô cùng một cảnh ngộ, nhưng so với vẻ chật vật của Tô Diệc là bất đồng. Anh đem tóc ngắn trên trán vuốt vuốt, có mấy đường tóc còn không an phận mà dựng lên, lại vì thế mà càng làm tăng thêm phần xuất chúng của anh.
Quả nhiên a, soái ca chân chính cho dù có là gà rớt vào nồi canh thì vẫn là soái a.
Vào đến Lục gia rồi vẫn còn nghe âm thanh tiếng mưa to tầm tã, thực mau huyền quan(*) đã tích một bãi nước dầm dề.
(*) khoảng cách từ cửa chính đến phòng khách.
Dù gì cũng là đầu mùa xuân, một chút đều mang theo khí lạnh, Tô Diệc rùng mình một cái, hít hít mũi, hắt xì một cái.
"Tam Béo đâu?" Vừa vào cửa, cô liền nhìn đến vị trí ở ban công, cô còn rất nhớ chú vẹt kia.
"Ở chỗ Lục Ngôn." Lục Giam tìm khăn lông mới đưa cho cô, nói :" Em đi tắm nước ấm trước đi, không dễ bị cảm mạo."
Cô tóc tai quần áo đều ước, cả người không thoải mái. Dưới tình huống này tốt nhất chính là đi tắm nước ấm, chính là cô không có quần áo để thay, dù sao trước hết cũng phải tìm cách làm quần áo khô đi.
Nơi này của Lục Giam đương nhiên không có trang phục của con gái, tìm nửa ngày, tìm được một chiếc áo màu đen. Tô Diệc hướng trên người so so, đủ khả năng làm váy đi.
Tô Diệc đi tắm rửa, Lục Giam đem điều hòa điều chỉnh đến mức gió ấm, sau đó nấu nồi nước gừng.
Tô Diệc cũng có chút co quắp, dù gì cũng là lần đầu tiên mặc trang phục của con trai.
Lục Giam nghe động tĩnh, bưng ly nước gừng quay lại, chỉ thấy tóc Tô Diệc chỉ mới gọn nửa bên, làn da vẫn trắng nõn, bị khí nóng làm cho hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt.
Cô mặc đồ rộng, bên trong như không mặc gì. Bởi vì cổ áo quá lớn, xương quai xanh tinh tế bị lộ ra ngoài. Phía dưới là đầu gối cùng cẳng chân xinh xắn đáng yêu.
Lục Giam đột nhiên nhìn thấy nữ sinh mình thích mặc quần áo của mình, trong nháy mắt tinh thần đều loạn.
Anh ngương ngạnh dời ánh mắt, đưa ly nước trong tay :" Uống nước gừng đi, em đưa quần áo cho anh giặt giúp, trong nhà có máy giặt, chỉ cần 1 giờ là tốt rồi."
Tô Diệc nói cảm ơn, thấy anh còn chưa thay quần áo, vội nói :" Anh cũng mau đi tắm rửa trước đi."
Lục Giam gật gật đầu, đi thẳng lên lầu tắm.
Truyện khác cùng thể loại
314 chương
20 chương
78 chương
229 chương
92 chương
9 chương