Nam Thần Biến Thành Cún
Chương 50
Lúc Phương Cảnh Xán sắp không còn sức lực để cố thủ trận địa, bị cảnh quân địch ân ái đến nỗi mắt cũng sắp mù lòa, có một ngày, trên đường về nhà cậu nhặt được một chú mèo nhỏ.
Chú mèo nhỏ có bộ lông vàng óng mềm mại mượt mà, đáng yêu đến động lòng người, nhưng vì là mèo hoang, sau khi mang về rất khó làm thân.
Phương Cảnh Xán phải mất rất nhiều thời gian mới xây dựng được tình cảm tốt đẹp với nó, vui vẻ đặt tên cho nó là Tiểu Nhuyễn. (Mềm mại)
Mỗi ngày khi đói bụng tên tiểu tử đó sẽ đi vòng quanh chân cậu, lúc buồn chán sẽ nhảy lên bụng cậu cùng nhau đùa giỡn, lúc bị bỏ mặt sẽ cọ cọ đầu vào người cậu mong được vuốt ve, thanh âm vừa như làm nũng vừa như quấn quít, siêu cấp đáng yêu, chẳng mấy chốc đã chữa được vết thương trong lòng cậu.
Phương Cảnh Xán dốc lòng chăm sóc, Tiểu Nhuyễn cũng không phụ kỳ vọng của cậu, trong nhà, nó chỉ tỏ ra thân thiết với cậu, hoàn toàn không để ý đến
Phương Cảnh Thâm.
Dựa vào điểm này, Phương Cảnh Xán cưng chìu nó, xem nó như cả bầu trời, cái gì cũng cho nó thứ tốt nhất, sau khi tan sở trở về cậu đều dành thời gian chơi với mèo, cơm nước, tắm rửa, ngay cả việc dọn dẹp phân cho nó đều do một tay cậu làm.
Vì phải ra nước ngoài công tác, Phương Cảnh Xán không hề muốn giao Tiểu
Nhuyễn cho Tô Tiểu Đường, nhưng phải nhờ cô chăm sóc nó giúp cậu ba ngày.
"Chị dâu, nuôi mèo không giống như nuôi chó, Tiểu Nhuyễn nhà chúng ta rất yếu đuối, chị đừng bao giờ nuôi nó như nuôi Thịt Viên, mọi chuyện cần lưu ý em đều viết vào sổ ghi chú rồi, chị đọc kỹ một chút, việc gì không rõ thì điện thoại hỏi em nhé!"
"Biết rồi, tôi nhất định sẽ thay cậu chăm sóc nó thật tốt."
"Tiểu Nhuyễn à, anh đi nhé, phải nhớ đến anh có biết không?"
Tiểu Nhuyễn được chăm sóc tốt nên tròn vo như quả bóng cứ cọ cọ vào ống quần cậu, "Meo meo ~ "
Trong nháy mắt Phương Cảnh Xán cảm thấy mình như được ánh mặt trời chiếu rọi, cả người đều thăng hoa.
***
Ba ngày sau.
Buổi tối khi Phương Cảnh Xán quay về, người mang trọng trách là Tô Tiểu Đường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chăm sóc chú mèo con này thật chẳng dễ dàng gì, rất hiếu động, không cẩn thận sẽ đụng đầu vào đâu đó, hơn nữa Thịt Viên lúc nào cũng hiếu kỳ đi theo phía sau nó chơi đùa, Tô Tiểu Đường không thể khinh suất dù chỉ một giây, cũng may ba ngày đã trôi qua một cách bình an, bảo bối Tiểu
Nhuyễn của Phương Cảnh Xán rất khỏe mạnh không hề xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng... Chính cô lại ra vấn đề lớn! Sai, nói một cách nghiêm túc thì Tiểu Nhuyễn cũng xảy ra vấn đề lớn!
Nói chung, lúc Tô Tiểu Đường ngồi trên chiếc ghế cao ngước mặt một góc chín mươi độ sắp xếp lại đồ đạc trong gian bếp, cả người... Không, bây giờ phải gọi cả thân mèo Sparta.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô hoàn toàn không nhớ gì cả...
Cô chỉ nhớ mình đang chuẩn bị vào phòng bếp ép trái cây, kết quả lại không nhớ tại sao lại lăn ra bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy đã thấy thân thể mình nằm trên nền nhà —— cô cảm thấy mình rất tỉnh táo, dùng đôi mắt mèo nhìn thân thể chính mình.
Mấy cái chân mập mạp béo tròn này, cơ thể được Phương Cảnh Xán nuôi thành tròn vo, tiếng kêu meo meo meo meo thật nhỏ nhẹ đáng yêu...
Tình cảnh này thật giống như lúc Phương Cảnh Thâm bị biến thành cún khiến cô gần như sụp đổ, cô đứng ở đó mười phút vẫn chưa thể nào tỉnh hồn lại được.
Ông trời trêu đùa hơi quá rồi!
Trong mười phút, cuối cùng cô cũng xác định mình không phải nằm mơ, bị buộc phải tiếp nhận sự thật này, bắt đầu suy nghĩ cách thông báo cho Phương
Cảnh Thâm biết chuyện có thể sẽ khiến anh phát điên này.
Điện thoại di động, điện thoại bàn, IPAD... Toàn bộ đều để trên bàn, nhưng đối với một chú mèo con những thứ ấy lớn lao biết bao, cô chẳng thể nào động đến.
Vậy nên cô chạy ra mảnh đất trong vườn dùng chân cào cào vào lớp đất vài cái, chuẩn bị chờ khi Phương Cảnh Thâm về kéo anh ra đây xem, nhưng ai ngờ tên nhóc Thịt Viên cũng theo đến, mỗi lần cô vừa mới viết xong chữ, liền bị Thịt Viên nhanh chóng phá hỏng hết, hơn nữa cô đi đâu Thịt Viên đều đi theo đến đó, cuối cùng hại cô mệt mỏi đến chẳng còn sức lực nhưng không thể làm gì được...
Thân thể này quá dễ mệt mỏi, Tô Tiểu Đường không chịu đựng nổi nữa lê cái thân mệt mỏi đến tấm thảm cạnh sofa cuộn người lại, gắn gượng chờ Phương Cảnh Thâm về.
Khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Người ngoài cửa thấy không ai mở cửa, tự móc chìa khóa mở cửa, Tô Tiểu Đường tưởng là Phương Cảnh Thâm đã trở về trở nên kích động, lúc thấy Phương
Cảnh Xán lại ảo não nằm rạp xuống thảm.
Phương Cảnh Xán gọi "Chị dâu"một tiếng, thế nhưng không ai lên tiếng trả lời.
"Kỳ quái? Người đâu rồi..."
Phương Cảnh Xán cũng không để ý nhiều, vui vẻ chạy đi tìm Tiểu Nhuyễn của cậu, "Tiểu Nhuyễn à, anh về rồi đây ~ xem anh mang món ngon gì về cho cưng nè!"
Phương Cảnh Xán móc một túi cá lớn từ trong giỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Nhuyễn.
Bàn tay ấm áp vuốt ve trên đỉnh đầu khiến Tô Tiểu Đường buồn ngủ, nhưng đồng thời cũng không thích thú với động tác thân mật như vậy, cho nên hoảng hồn tránh xa tầm tay của Phương Cảnh Xán, nằm sấp phía bên kia.
Phương Cảnh Xán lập tức phát hiện Tiểu Nhiễm có điểm khác thường, vội vàng đem nó ôm nó lên tay, "Tiểu Nhuyễn, cưng làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao? Nhìn như không có tinh thần... Nhưng rõ ràng chị dâu nói cưng rất khỏe mạnh mà, quái lạ..."
Tô Tiểu Đường nhảy ra khỏi tay cậu, lại nằm xuống tại chỗ, lim dim mí mắt.
Phương Cảnh Xán càng sốt ruột, liên tục gọi Tiểu Nhuyễn, Tiểu Nhuyễn, "Hic, vì sao không để ý đến anh! Không biết có phải ngã bệnh thật không?"
"Cạch" một tiếng, tiếng nắm đấm cửa xoay tròn, cửa chính lại một lần nữa được mở ra.
Ngay sau đó, Phương Cảnh Thâm đứng ngược sáng đẩy cửa bước vào.
Lúc anh đang cúi người cởi giày, đột nhiên một cái bóng màu vàng như như tên bắn khỏi dây cung lao vọt đến, nhảy vào lòng anh.
Phương Cảnh Thâm thay giầy xong đứng lên, con vật nhỏ trên người anh cũng theo đó mà rơi xuống, ra sức kêu "Meo meo meo meo" quấn quýt bên chân anh.
Tiếp đó, Thịt Viên cũng chạy tới, ngoắc cái đuôi xoay vòng vòng quanh chân cậu chủ, nếu sơ ý sẽ giẫm chân lên con mèo nhỏ.
Phương Cảnh Thâm sờ sờ Thịt Viên, sau đó tùy tiện nhìn lướt qua con mèo nhỏ màu vàng được Phương Cảnh Xán nhặt về, hôm nay sao lại nhiệt tình vậy?
Đói bụng sao?
Phương Cảnh Xán đứng gần đó tròng mắt đã gần như sắp rớt ra ngoài.
Cậu như không thể tin vào mắt mình, Tiểu Nhuyễn đột nhiên lại vui vẻ với
Phương Cảnh Thâm, nhiệt tình nhảy vào lòng anh ta, còn lượn lờ quanh chân anh ta, thậm chí còn làm động tác như một chú cún ngoe nguẩy đuôi...
"Phương Cảnh Thâm! Anh không bằng cầm-thú! Anh đã làm gì với Tiểu Nhuyễn của tôi!" Phương Cảnh Xán tức giận.
Phương Cảnh Thâm chỉ coi cậu là đang cố tình gây sự, "Anh làm gì?"
"Vậy tại sao tôi chỉ mới đi ba ngày nó lại xem tôi như người xa lạ, còn đột nhiên trở nên nhiệt tình với anh như vậy!"
"Chắc là trí thông minh phát triển hơn rồi."
"Anh..."
Không phải con mèo nhỏ này tự nhiên tỏ ra nhiệt tình với anh sao? So với sự kích động của Phương Cảnh Xán, Phương Cảnh Thâm vốn chẳng xem chuyện này ra gì, "Chị dâu chú đâu rồi?"
"Sao em biết được! Đâu phải bà xã của em!" Phương Cảnh Xán nổi giận đùng đùng chạy đến gỡ cái chân đang cào cào ống quần Phương Cảnh Thâm ra, ôm nó lên.
Kết quả, cậu vừa ôm lấy nó, đã bị nó hung hăng cào cho một phát, trên mu bàn tay bỗng nổi lên một vệt hồng hồng.
Phương Cảnh Xán tủi thân suýt khóc, giống như vừa bị cô vợ nhỏ phản bội, "Tiểu Nhuyễn, cưng đúng là lòng dạ độc ác mà hic hic..."
Tuy Phương Cảnh Xán thoạt nhìn rất bi phẫn nhưng lại khiến người khác thấy không đành lòng, nhưng mà dù có thê lương đến đâu cũng không thê lương bằng người bị biến thành mèo nào đó, Tô Tiểu Đường nhảy ra khỏi ngực
Phương Cảnh Xán, tiếp tục đuổi theo Phương Cảnh Thâm.
Phương Cảnh Xán đứng phía sau cực kì bi thương, "Tiểu Nhuyễn ơi, Tiểu Nhuyễn của anh, sao cưng... Tên cầm thú đó. Cầm ~ thú~. Thú, cưng đừng bị anh ta lừa... hu hu hu... Anh chỉ mới đi ba ngày thôi mà... Phương Cảnh Thâm anh không phải người!"
***
Thường thì sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên mà Phương Cảnh Thâm làm chính là đi tắm.
Lúc đi vào phòng ngủ, vừa cởi áo khoác, đang định cầm chiếc áo sơ mi mới giặt đi tắm như thường ngày, Tô Tiểu Đường chui vào từ khe cửa, nương theo ống quần leo lên gối, lên đùi anh, sau đó nhảy lên giường. Trên giường, dùng mấy cái chân dính đầy bùn đất vừa lấy ở trong vườn bôi lên quần áo mới giặt của anh, lo lắng kêu meo meo meo meo không ngừng.
Phương Cảnh Thâm nhìn dấu chân đen xì trên áo, bất đắc dĩ xách chú mèo nhỏ đặt xuống đất, sau đó mở tủ tìm một bộ quần áo mới.
Trong nhà bây giờ vừa có chó vừa có mèo còn có cả Phương Cảnh Xán, thật sự quá ồn ào, anh nghĩ mình cần sớm đưa Tiểu Đường đi hưởng tuần trăng mật mới được.
Trước khi con mèo lại bắt đầu đi theo vào phòng tắm, Phương Cảnh Thâm thở phù phù đóng sầm cửa lại.
Tô Tiểu Đường dùng hai chân trước cào cào vào cánh cửa bằng kính, sau đó nản lòng nằm vật ra đất.
Hic, Phương Cảnh Thâm vốn không hề để ý đến cô.
Vì sao trước đây Phương Cảnh Thâm có thể tự nói chuyện với cô rất thuận lợi, đến lượt cô sao lại khó khăn thế này?
Loại cảm giác bất lực này khiến cô gần như sụp đổ...
Lúc Phương Cảnh Thâm tắm rửa xong lau tóc đi ra, nhìn thấy con mèo nhỏ vừa rồi còn quấn quýt lấy chân anh bây giờ đã mệt mỏi nằm dài ra đất, giống như bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng bé nhỏ thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Phương Cảnh Thâm đang muốn nhấc chân, lại bất giác dừng bước, đồng thời ngồi xổm xuống.
Cảm thấy có bóng đen đang phủ trên đỉnh đầu, lỗ tai Tô Tiểu Đường run lên một cái ngẩng đầu, sau khi nhìn đến Phương Cảnh Thâm, ánh mắt màu hổ phách của cô bỗng chốc chiếu lấp lánh, cực kỳ kích động "Meo meo" một tiếng.
Chẳng lẽ Phương Cảnh Thâm đã phát hiện ra điều gì sao?
Cô cô gắng dùng móng cào cào lên đùi anh, cố viết chữ, nhưng trong lúc hỗ loạn, không biết anh có hiểu được gì không.
"Sao lại bẩn thế này?" Phương Cảnh Thâm liếc mắt quan sát nó nói.
Vẫn không phát hiện...
Tô Tiểu Đường nhất thời thất vọng vô cùng, dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào tay của Phương Cảnh Thâm.
Phương Cảnh Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, trong đầu khẽ dấy lên tia hoảng loạn, anh cau chặt mày, nương theo ánh mắt của con mèo nhỏ nhìn vào tay mình, sau đó như quỷ thần xui khiến đưa tay ra trước mặt nó.
Ngay lúc Tô Tiểu Đường kích động chuẩn bị viết chữ vào lòng bàn tay Phương
Cảnh Thâm, dưới lầu truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Phương Cảnh Xán.
"Anh! Anh!! Anh ơi!!! Anh anh anh anh anh! Không xong rồi, chị dâu ngất xỉu!"
Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
132 chương
7 chương
90 chương
10 chương
237 chương