Nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của mình cẩn thận từng li từng tí mà cất tờ giấy chứng nhận kết hôn mới toanh, còn len lén lấy tay nhéo mặt mình nhằm xác định không phải là đang nằm mơ, trong lòng Phương Cảnh Thâm mềm mại giống như là kẹo đường. Trong lúc Tô Tiểu Đường đang hưng phấn đến mức choáng váng, thì di động trong túi vang lên, nhìn xuống hóa ra là Tô Kiến Thụ gọi tới. “A lô?”. “Làm kịp không? Giờ này chắc cục dân chính đã hết làm việc thì phải?” Tô Kiến Thụ hỏi. “Kịp, chúng tôi là cặp đôi cuối cùng”. “À…” Giọng điệu rõ ràng rất thất vọng. “Có việc gì không?”. “Nếu rảnh thì sang đây một lát đi! Bố có chuyện muốn nói với con!”. “Bây giờ à?” Tô Tiểu Đường nhìn Phương Cảnh Thâm. “Nếu không rảnh thì thôi” Trong giọng nói chứa đầy vẻ thương tâm. “Thực ra cũng không có chuyện gì…”. “Vậy bố chờ con ở nhà nhé!” Tô Kiến Thụ nói xong liền cúp điện thoại. “Sao vậy?” Nhìn thấy Tô Tiểu Đường mặt ủ mày ê, Phương Cảnh Thâm hỏi. “Bố em gọi tới, bảo em qua bên đó một chuyến, nói là có việc muốn nói với em”. “Anh đi với em?”. Tô Tiểu Đường gãi đầu: “Em vẫn nên đi một mình thì hơn!”. Cô biết Tô Kiến Thụ không thích anh, dĩ nhiên là không muốn anh đi, không muốn nhìn thấy vẻ mặt chịu uất ức của anh. Phương Cảnh Thâm biết cô lo lắng cái gì : “Dù sao ông ấy cũng là bố ruột của em”. Mấy ngày nay anh có thể cảm giác được, bố Tô là thật lòng hối cải, thật sự muốn bù đắp lại cho Tiểu Đường, anh không muốn kẹt ở giữa làm cho Tiểu Đường khó xử. “A…” Tô Tiểu Đường nghĩ nghĩ, một chút cũng không khó xử, nói: “Dù sao quan hệ của bố với em cũng không được tốt, anh không cần phải quan tâm đến ông ta!”. Bố Tô nghe được đoán chừng sẽ khóc chết ngất ở trong WC mất…. Phương Cảnh Thâm nhịn không được vuốt vuốt môi dưới, nở nụ cười, nắm lấy tay cô, siết chặt lại: “Anh đi cùng với em”. Anh đi cùng với em, chỉ một câu đơn giản, mà làm cho tâm tư của cô lắc lư chao đảo rồi rơi xuống từ trong đám mây mộng ảo, rất chân thật, từ nay về sau, mình đã không còn một mình nữa. *** Nghe thấy tiếng chuông cửa ở dưới lầu vang lên, Tô Kiến Thụ đã sớm chờ ở phòng khách lập tức chạy tới mở cửa. Sau khi mở cửa, Tô Kiến Thụ vì nhìn thấy con gái bảo bối mà khuôn mặt trở nên sáng lạn như ánh mặt trời, trong nháy mắt nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phía sau con gái thì như bị sét đánh trúng. Vì nể mặt con gái, Tô Kiến Thụ gắng gượng không phát cáu, nhưng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, thân thiết kéo tay của Tô Tiểu Đường, cố ý nói: “Bảo bối, vào mau đi, cái kia…. Dì Ninh của con đi đánh bài không có ở nhà đâu!”. Hai người mới vừa vào cửa, từ phía sau Tô Kiến Thụ một cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi chạy ra, ngắm cây súng cầm trong tay, vọt nhanh sang đây, cầm súng đồ chơi bắng phá Tô Tiểu Đường một hồi. “Bằng bằng bằng ! Bằng bằng bằng! Bắn chết ngươi này hồ ly tinh! Bắn chết ngươi này hồ ly tinh!”. Tô Kiến Thụ nhất thời thay đổi sắc mặt: “Tô Hạo Dương! Con làm gì đó? Sao lại không lễ phép như vậy? Lập tức xin lỗi cho bố”. “Con không làm, con không làm! Con không cần phải xin lỗi! Mẹ con nói, cô ta chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh,…”. A, hồ ly tinh… Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, trong lòng không tức giận ngược lại cảm thấy có chút tự hào nhỏ bé vì những chuyện vừa xảy ra! Nhìn dáng người của cô này, đời này còn chưa được hưởng qua cái đãi ngộ bị người ta mắng thành hồ ly tinh!. Tô Kiến Thụ vội vàng lôi kéo đứa con, không cho nó quấy rối nữa, nhìn Tô Tiểu Đường với vẻ mặt xấu hổ: “Tiểu Đường à, thực sự rất xin lỗi con, thằng bé không hiểu chuyện, được mẹ của nó nuông chiều đến hư rồi! Đừng ầm ĩ nữa, con còn muốn quậy nữa à! Mau gọi chị! Nếu làm ầm nữa xem bố trị con như thế nào!”. “Con không muốn, cô ta không phải chị con, cô ta chính là hồ ly tinh!” Thằng bé mắng nhiếc, lách qua người Tô Kiến Thụ, mạnh mẽ đâm về hướng Tô Tiểu Đường. Kết quả là… tự mình bị vấp té ở nơi cách Tô Tiểu Đường một bước. Vừa rồi Phương Cảnh Thâm đã nhanh chóng duỗi cái chân làm thằng bé bị té ngã, còn bây giờ vẻ mặt giống như không có chuyện gì, tiếp tục cao quý lạnh nhạt mà đứng ở đó. “Anh ngáng chân tôi, anh ngáng chân tôi! Anh lại dám ngáng chân tôi! Bố, anh ta ngáng chân con” Đứa nhỏ đứng dậy, oán giận không thôi. Phương Cảnh Thâm dùng vẻ mặt ôn hòa để trò chuyện với đứa bé: “Em cũng có thể ngáng chân anh lại mà”. Tô Tiểu Đường: “…”. Tô Kiến Thụ: “…”. “Tô Hạo Dương! Bố cảnh cáo con một lần cuối, nếu con không nghe lời, bố sẽ đập máy chơi game của con ngay lập tức! Đi tới ghế sofa cho bố! Ngay lập tức, tức khắc”. Thằng bé bị nắm trúng điểm yếu, oán hận trừng mắt liếc hai người một cái, sau đó ngoan ngoãn chạy lại ghế sofa ngồi lên ngay ngắn. Tô Kiến Thụ nhíu mày: “Tiểu Đường, đi thôi, lên lầu nói chuyện với bố”. “À…” Tô Tiểu Đường lo lắng, quay đầu nhìn Phương Cảnh Thâm một cái. Phương Cảnh Thâm vén sợi tóc không ngay ngắn của cô ra sau tai, ôn nhu nói: “Đi đi, anh ở đây đợi em”. Lúc này Tô Tiểu Đường bước một bước rồi quay đầu nhìn lại, sau đó theo sát lên lầu. Trước khi vào phòng sách, cô nhìn thấy thằng bé phá phách Tô Hạo Dương thừa dịp Tô Kiến Thụ không chú ý, vẻ mặt không có ý tốt mà nhìn về phía Phương Cảnh Thâm giơ cánh tay nhỏ bé lên, rất rõ ràng trong lòng bàn tay lén lút cầm cái gì đó… Phương Cảnh Thâm chỉ nghiêng đầu nhìn cậu nhóc một cái, sau đó chỉ nhìn thấy vẻ mặt của thằng bé rất hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, tiếp đó sắc mặt như gặp quỷ chạy như điên về phòng mình, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại…. *** Vào phòng sách. Tô Kiến Thụ ngồi trước bàn học, mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một tập văn kiện dày cộm đẩy đến trước mặt Tô Tiểu Đường: “Cầm xem đi”. Tô Tiểu Đường nghi ngờ mà lật nhìn tập văn kiện, tất cả đều là giấy tờ bất động sản, nhà đất, còn có một số hợp đồng gì gì đó. “Đây là…”. “Cho con cả đấy” Tô Kiến Thụ nói. “Cho con?” Tô Tiểu Đường nhíu mày. “Tính tình của con quá ngang bướng, trước đây bố vốn không có cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với con, bây giờ con cũng đã “Thành gia lập thất”, vậy bố giao những phần liên quan đến mẹ và của bố cho con hết đấy”. “Bố…”. “Con nghe bố nói trước đã, suy cho cùng con gả vào nhà chồng như thế, nếu mình không có chút gì đó phòng thân, khó tránh khỏi sẽ bị nhà chồng khinh thường!”. “Bọn họ sẽ không…” Tô Tiểu Đường bất mãn phản bác, tất cả mọi người Phương gia đều đối xử với cô rất tốt. “Nói con ngốc, đúng là rất ngốc mà! Tóm lại bố giao cho con, con cứ cầm lấy đi, coi như là của hồi môn bố chuẩn bị cho con, đây là việc mà bố nên làm. Yên tâm, dì Ninh của con không biết đâu! Bố đã sớm cho người chuẩn bị ổn thỏa…”. Tô Tiểu Đường nhíu mày, tuy rằng cô thực sự không muốn người đàn bà kia chiếm được lợi, nhưng bản thân cô cũng không muốn mấy thứ này, chung quy vẫn cảm thấy nếu cầm những thứ này chẳng khác nào tha thứ cho Tô Kiến Thụ, vậy thì rất có lỗi với mẹ cô… Suy nghĩ một hồi, Tô Tiểu Đường mở miệng nói: “Con muốn bàn bạc với Phương Cảnh Thâm một chút”. Ba Tô vừa nghe thấy lập tức không vui, lật đật bỏ những thứ này vào trong một cái túi to, rồi dứt khoát nhét vào ngực cô: “Nếu con không cần thì vứt đi! Dù sao bố đã tặng thứ gì đó sẽ không bao giờ lấy lại!”. Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của con gái, Tô Kiến Thụ nhịn không được nhắc nhở cô vài câu: “Là con gái, cái gì quan trọng nhất, con có biết không?”. “Chồng…” Tô Tiểu Đường nghĩ nghĩ rồi trả lời. Tô Kiến Thụ đen mặt: “Bây giờ trong mắt con chỉ có chồng thôi! Con bé ngốc này, không đáng tin cậy nhất chính là chồng con đó! Quan trọng nhất là bản thân của mình! Đừng có ngu ngơ mà cả ngày vây quanh chồng của con, sau khi kết hôn chỉ biết làm việc vặt trong nhà rồi mang thai, phải đặt thời gian trên người mình nhiều một chút, vất vả lắm mới giảm cân thành công, vậy thì cần phải tốn nhiều tâm huyết để bảo dưỡng nó, ở đây bố có thẻ chăm sóc sắc đẹp, bố tự mình đến trung tâm để mua cho con đó, con nhớ rõ nên đi shopping nhiều vào!”. Tô Tiểu Đường hoàn toàn không ngờ đến Tô Kiến Thụ lại nói một tràng dài với mình như vậy, không khỏi có chút hoảng sợ. Tô Kiến Thụ trông thấy nét mặt của con gái, vẻ mặt có chút cười khổ: “Nếu nói ra con nhất định sẽ trách bố, bố không muốn con giống với mẹ…”. Tô Tiểu Đường nghe vậy, quả nhiên thay đổi sắc mặt. Tô Kiến Thụ thở dài, nói: “Đến lúc con lấy chồng, bố cũng chẳng thể nào nói với con những lời này nữa, người đàn ông thói hư tật xấu nhiều như thế, con càng đối xử tốt với cậu ta, cậu ta sẽ càng cho rằng đó là điều hiển nhiên, đương nhiên bố hy vọng cả đời con được hạnh phúc mỹ mãn, nhưng càng hy vọng con có thể sống được khi không có người đàn ông, một mình cũng có thể sống tốt”. Cuối cùng Tô Tiểu Đường vẫn cắt ngang câu nói của ông ta: “Bố, con biết bố nói như vậy là rất đúng, nhưng mà bố không làm được không có nghĩa là người khác không làm được! Con sẽ không vì chứng kiến một hai người không ra gì, mà nghĩ cả thế giới này không có người đàn ông nào tốt! Hơn nữa, con không phải là mẹ, trước đây không có đàn ông, con cũng có thể tự nuôi sống mình tốt đấy chứ!”. Nói xong cũng không lấy đồ Tô Kiến Thụ cho cô, dứt khoát đi xuống lầu. Khi Tiểu Đường xuống tới, chỉ thấy có một mình Phương Cảnh Thâm ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa rồi thằng nhóc kia đột nhiên chạy về phòng dường như vẫn chưa đi ra. “Nói xong chưa?” Phương Cảnh Thâm hỏi. Tô Tiểu Đường gật đầu, che giấu vẻ mặt không vui vẻ của mình: “Em đi toilet đã”. “Đi đi”. Sau đó, Tô Kiến Thụ cũng xuống lầu. Ông ta đi đến trước mặt Phương Cảnh Thâm, vẻ mặt không được tự nhiên đem những thứ vừa nãy Tô Tiểu Đường vì giận dỗi mà ném cho ông: “Cậu cầm giúp Tiểu Đường đi! Tiểu Đường nó rất thiếu kinh nghiệm và không hiểu chuyện, chắc cậu cũng hiểu mà. Tôi giao cho con bé những thứ này, nói những lời đó với nó, chứ không phải là hại nó!”. Tô Kiến Thụ rất tủi thân. Phương Cảnh Thâm liếc mắt nhìn những thứ kia, không nhanh không chậm, bắt đầu nói: “Tiểu Đường không phải người không hiểu lý lẽ”. Nói xong, giống như thật mà trầm ngâm một lúc lâu, hỏi Tô Kiến Thụ: “Bác nói xấu cháu à?”. Vẻ mặt Tô Kiến Thụ cứng lại, oán hận mà trừng cái tên bắt cóc con gái nhà mình. Phương Cảnh Thâm trông thấy phản ứng của ông ta, ánh mắt của anh để lộ ra...càng khiến người khác thêm tức điên. Tiểu tử thối, thật đáng chết! Chẳng lẽ sau này mình muốn tạo quan hệ tốt với con gái thì chỉ có thể chịu lăng nhục mà đi lấy lòng cậu ta sao? Một lát sau, Tô Tiểu Đường từ toilet trở vào. Phương Cảnh Thâm nhìn Tô Tiểu Đường một cái, sau đó từ trong túi lấy ra mấy tấm thẻ làm đẹp trả lại cho Tô Kiến Thụ, nhìn Tô Kiến Thụ đang tức sắp chết, gắng gượng gọi một tiếng “Bố vợ”. “Cảm ơn bố vợ đại nhân, những thứ này con sẽ thay Tiểu Đường nhận lấy. Nhưng cái này thì không cần, người vẫn nên giữ lại cho vợ mình dùng đi”. Bởi vì, anh có cách thức chuyên nghiệp để “nuôi” vợ một cách khoa học, quan trọng hơn là có tình yêu tưới nước cho cô, không cần những trò như thế này.