Ý cười trên mặt Hứa Tri Lục cứng đờ, cô không thể tin được nhìn về phía Thẩm Tư Diên. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Thẩm Tư Diên chậm rãi đi tới: "Em không cảm nhận được sao?" Hứa Tri Lục không đáp. Muốn cô nói gì bây giờ, chẳng nhẽ nói thực ra cô có cảm giác được nhưng không dám khẳng định sao. Chủ yếu là đối với việc Thẩm Tư Diên theo đuổi, cô thấy có chút không giống thật. Không phải ý nói hắn theo đuổi không chân thực, chính là tình huống hiện tại của bọn họ không cần nói cũng biết, theo đuổi hay không theo đuổi khác biệt không quá lớn. Hai người chỉ là chưa xé rách tờ giấy mỏng ngăn cách ở giữa thôi. Hứa Tri Lục mím môi, nhìn hắn: "Không phải" Cô im lặng mấy giây nói: "Em chỉ cảm thấy.......vẫn không cần thiết lắm" Thẩm Tư Diên nhìn cô chằm chằm, phì cười: "Anh lại cảm thấy khá cần thiết" Hắn nhẹ giọng nói: "Đây là anh thiếu em" "Không phải" Hứa Tri Lục nghĩ cũng không nghĩ liền nói: "Anh không thiếu em bất cứ gì hết" Trong chuyện tình cảm từ trước đến nay không thể nói thiếu hay không thiếu để hình dung được, nó vẫn luôn là một thứ gì đó huyền ảo khiến người ra khó có thể nắm bắt. Trong thế giới đó, không có ai nợ ai cả. Ai thích trước thì sẽ chịu thiệt hơn một chút nhưng đây là chuyện mà ai cũng cam tâm tình nguyện. Hứa Tri Lục cũng không hề hối hận việc mình thích Thẩm Tư Diên, cô chỉ là có chút tự giày vò bản thân thôi. Nếu như cô chịu nói ra sớm hơn, Thẩm Tư Diên cũng sẽ sớm nhận ra tình cảm của mình, như vậy tốt hơn rất nhiều. Bọn họ cũng sẽ không có những chuyện náo loạn phía sau nói không chừng cũng sẽ không có chuyện trọng sinh như bây giờ. Hứa Tri Lục cũng đã từng oán trách Thẩm Tư Diên, nhưng đó là do cô không biết rõ mọi chuyện, cô cho rằng Thẩm Tư Diên chơi đùa cô. Nhưng ngày hôm đó, thời khắc lúc nhớ lại toàn bộ, cô đối với sự kiện kia đã hoàn toàn buông xuống rồi. Nói đúng ra, Thẩm Tư Diên cũng là người bị hại, hắn cái gì cũng không biết, còn bị cô oán hận bao lâu nay. Hứa Tri Lục không biết phải hình dung thế nào chỉ biết rằng cô thực sự có lỗi với Thẩm Tư Diên. Sau khi nói ra hết mọi chuyện, những sai lầm đã phạm phải dường như đều rất bình thường, ai cũng có lúc mắc phải. Có đôi khi, rất nhiều chuyện không thể nói một cách rõ ràng được. Thẩm Tư Diên cúi đầu nhìn cô: "Em nói gì vậy?" Hứa Tri Lục nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Em nói thật, anh không thiếu nợ em bất cứ gì hết. Tất cả chuyện này......nói cho cùng em cũng có sai" Khóe môi Thẩm Tư Diên giật giật vừa muốn phản bác lại là không có, Hứa Tri Lục liền nói tiếp: "Nếu như tính cách em tốt hơn một chút, giống như Tân An An có gì nói nấy thì đã không đến nước này" Cô nói: "Em né tránh việc chúng ta đi lĩnh chứng bởi vì em vẫn chưa chuẩn bị tốt một cách triệt để" Cô nhẹ nhàng: "Thẩm Tư Diên, anh cho em chút thời gian được không, em nghĩ thông suốt đã" Sắc mặt Thẩm Tư Diên cứng đờ, nhìn cô: "Cho em thời gian tất nhiên có thể" Hắn mím chặt môi: "Em đừng đi là được" Nghe xong, Hứa Tri Lục nhìn hắn cười: "Em còn có thể đi đâu?" Cô nói: "Em đang đi làm ở đây rồi mà." Thẩm Tư Diên: "Vậy em đừng ngăn anh đến đây" Hắn nói: "Ở nhà cũng chẳng có việc gì, đến đây còn thấy thoải mái chút" Hứa Tri Lục "....." Hắn đã nói như vậy rồi, cô làm gì còn có lý do để từ chối "Vậy tùy anh thôi" "Ừm" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Còn một chuyện anh quên chưa nói" Hứa Tri Lục nhướn mày. Thẩm Tư Diên duỗi tay vuốt tóc cô: "Dù sao cũng đã nói rõ ràng hết rồi, vậy từ mai anh sẽ trực tiếp tiến hành" Hứa Tri Lục hoang mang nhìn hắn: "Chuyện gì vậy?" "Theo đuổi em" Thẩm Tư Diên nói: "chúng ta đã lãng phí bốn năm, để chúng ta trọng sinh trở lại chính là cho chúng ta có cơ hội bù đắp" Hắn dừng một chút, đôi mắt lấp lánh nhìn cô: "Anh không muốn để lại tiếc nuối nào nữa, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này." Hứa Tri Lục chớp chớp mắt nhìn hắn không đáp. Thẩm Tư Diên cong người xuống, giọng nói dịu dàng: "Anh muốn bắt đầu từ bây giờ nghiêm túc theo đuổi em" Hắn nắm lấy tay của Hứa Tri Lục: "Trước kia là trước kia, lần này bắt đầu lại từ đầu, đừng vội cự tuyệt anh" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Sau khi theo đuổi, em muốn hay không muốn đáp ứng anh sẽ không miễn cưỡng cũng sẽ không bức bách em" Hắn không dám chớp mắt, hầu kết lên xuống khó khăn: "Hứa Tri Lục, bao lâu nay anh vẫn chưa nói với em" Hắn nói: "Anh thích em, rất thích em" Không biết bắt đầu từ lúc nào đã thích cô, chỉ tiếc rằng hắn trì độn, luôn đem tình yêu và tình thân lẫn lộn vào với nhau. - Sau khi vào phòng, Hứa Tri Lục đi tới phòng bếp rót cốc nước. Cô vẫn ngậm chặt miệng, động tác chậm rì rì. Không hiểu tại sao, hai câu nói lúc nãy của Thẩm Tư Diên cứ văng văng bên tai cô. Thích. Hắn thích mình. Rất thích. Hứa Tri Lục đời trước nghe rất nhiều lần, Thẩm Tư Diên dường như cảm nhận được cô trên phương diện tình cảm không có cảm giác an toàn nên một lần lại một lần nói với cô, hắn thích cô, hắn yêu cô. Lúc nói những lời này, hắn đều rất kiên nhẫn, cứ chậm rãi lại trực tiếp như vậy. Thế nhưng bây giờ so với đời trước cảm giác có chút không giống nhau. Hứa Tri Lục mơ hồ phát hiện, nhịp tim của cô đập nhanh như muốn phát điên rồi. Là kiểu rung động bởi vì được người mình thích tỏ tình. Cô không thể không thừa nhận, sống lại một lần, cô vẫn không thể ngăn được bản thân động lòng với Thẩm Tư Diên, lại một lần nữa thích thiếu niên không thập toàn thập mỹ này. Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Tri Lục uống hết cốc nước. Cô đến phòng tắm. Tắm xong ra ngoài, điện thoại đã hiển thị tin nhắn đến của Thẩm Tư Diên. Thẩm Tư Diên: anh về đến nhà rồi Hứa Tri Lục: vâng Thẩm Tư Diên: ngủ sớm chút, ngủ ngon Hứa Tri Lục nhìn mấy chữ kia nửa ngày, không nhanh không chậm nhắn lại một câu: ngủ ngon. Qua hơn nửa tháng sau, Thẩm Tư Diên thực sự nói được làm được. Hắn tuyên bố theo đuổi Hứa Tri Lục chính là đúng nghĩa theo đuổi. Mỗi ngày đều tặng hoa cho cô, thi thoảng sẽ đưa cơm cho cô, đôi khi sẽ dẫn cô đi chơi. Khi có thời gian Hứa Tri Lục cũng không cự tuyệt, mối quan hệ hai người rất tốt cũng rất hòa hợp. Tân An An khi biết Thẩm Tư Diên theo đuổi cô, không giấu nổi tò mò theo đến quán trà sữa. Lúc Tân An An đến nơi, Thẩm Tư Diên vẫn chưa đến. "Thẩm Tư Diên đâu?" Hứa Tri Lục nhìn cô một cái: "Vẫn chưa tới". Tân An An đứng phía trước mặt cô: "Bây giờ quán không đông lắm" Hứa Tri Lục gật đầu: "Tôi biết" Tân An An liếc cô một cái: "Bà không định nói tám với tôi chút sao?" Nghe xong, Hứa Tri Lục phì cười: "Muốn tám chuyện gì?" "Chính là chuyện Thẩm Tư Diên theo đuổi bà đó" Hứa Tri Lục nhìn cô: "Bà muốn uống gì?" "Trà chanh" Hứa Tri Lục gật đầu, ấn order, sau đó bắt đầu làm. "không đúng" Tân An An nhìn thân ảnh cô từ phía sau: "Tri Lục, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với bà đó" Hứa Tri Lục quay đầu lại nhìn cô cười: "Tôi biết a". Cô nhẹ giọng nói: "Tôi đang nghĩ xem nói nên như thế nào" Tân An An nháy mắt: "Muốn nói gì thì nói a, lại còn phải nghĩ sao?". Cô hiếu kỳ hỏi: "Bà cảm thấy sao?" Hứa Tri Lục trầm tư một chút: "Nói sau đi" Thực sự mà nói, cô không nghĩ gì hết, theo như tính cách của cô thì cô rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại với Thẩm Tư Diên. Bình bình đạm đạm không có sóng to gió lớn, đối với Hứa Tri Lục mà nói đã quá đủ rồi. Tân An An nghe xong lại sấn tới: "Hết rồi?" Hứa Tri Lục cười: "Còn" Cô yên tĩnh một chút: "Tôi rất thích Thẩm Tư Diên" Tân An An ờ một tiếng, ôm mặt nói: "Tôi biết từ lâu rồi" Hứa Tri Lục "....." Tân An An nhìn cô: "Thích một người lâu như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được ngay. Cứ cho là không thích đi chăng nữa, cũng không thể đột nhiên hết thích được mà phải cần có thời gian mới dần dần quên được" Tân An An tuy rằng chưa yêu ai bao giờ nhưng cô đối với việc này lại hiểu khá rõ. Là một người ngoài cuộc nhìn vào, tất nhiên sẽ thấy rõ hơn người trong cuộc hơn một chút. Hứa Tri Lục nghe một tràng của Tân An An nói ra liền cảm thấy tuy rằng sống nhiều hơn Tân An An mấy năm nhưng lại không bằng cổ. Trên phương diện tình cảm, cô thực sự không hiểu rõ được như Tân An An. "Bà nói đúng" "Tất nhiên" Tân An An nhận lấy cốc trà chanh đưa tới, thành thật nói: " thực ra tôi cảm thấy, thích thì đừng kéo dài không nói, sớm chút bên nhau, anh anh em em ngọt ngào chẳng lẽ không tốt hơn sao?" Hứa Tri Lục sửng sốt, hoài nghi nhìn cô: "Sao bà biết?" Tân An An nhướn mày, vẻ mặt tràn đầy tự tin: "Đoán được a, tính khí đại thiếu gia như Thẩm Tư Diên lúc yêu chắc dáng vẻ đặc sắc lắm" Nói xong, cô nhìn Hứa Tri Lục: "Hắn theo đuổi bà như thế nào, có làm ra điều gì bất ngờ không?" Hứa Tri Lục nghe xong cười cười, cô nói: "Đáng tiếc phụ lòng tin tưởng rồi, Thẩm Tư Diên kỳ thực không biết theo đuổi người khác, cũng không có chút tế bào lãng mạn nào đâu" Tân An An mở trừng mắt, không tin nổi nhìn cô: "Thật?" Hứa Tri Lục gật đầu: "Thật đó" Cô nghĩ nghĩ: "Hắn theo đuổi tôi theo kiểu tặng hoa tặng quà tặng đồ ăn, thi thoảng đưa đi lòng vòng, như thế gọi là theo đuổi sao?" Tân An An "......." Cô uống một ngụm trà chanh, lẩm bẩm: "Thẩm Tư Diên lớn lên đẹp trai như vậy thật lãng phí, theo đuổi bạn gái cũng không xong" Hứa Tri Lục phì cười. Tân An An nói xong, bản thân cũng cười theo. "Nhưng nhìn theo khía cạnh khác thì có thể chứng minh, Thẩm Tư Diên cũng là lần đầu tiên theo đuổi người khác". Cô chớp chớp mắt nhìn Hứa Tri Lục: "Nhưng bà lại nắm chắc hắn trong tay a" Hứa Tri Lục "........" Cô không nhịn được nhìn Tân An An: "Tôi chắc là không có bản lĩnh đó" "Nói vớ vẩn" Tân An An trêu chọc: "Bản lĩnh của bà lớn lắm, đều đã khiến Thẩm Tư Diên chủ động theo đuổi rồi lại còn nói không có". Cô vỗ vỗ tay Hứa Tri Lục: "Không cho phép tự ti". Trong đầu Tân An An chứa gì, Hứa Tri Lục đôi khi cũng không thể hiểu nổi. Nói Tân An An đầu to cũng không phải to, chính là đọc quá nhiều tiểu thuyết, trí tưởng tượng bay quá xa. Nhưng có rất nhiều chuyện chỉ nhìn một lần Tân An An liền có thể hiểu được. Hai người nói chuyện được một lúc, Thẩm Tư Diên cũng tới. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tư Diên, Tân An An trêu ghẹo một câu: "Anh Diên, sao lại tới tay không thế này" Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Không phải cô cũng thế sao?" Tân An An: ".........Em đâu có theo đuổi Tri Lục, tay không đến cũng chẳng ảnh hưởng gì." Thẩm Tư Diên cười cười, nhìn Hứa Tri Lục: "Có bận không?" "Không bận" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Anh đến ngồi bên kia đi" Thẩm Tư Diên gật đầu. Tân An An nhìn thân ảnh Thẩm Tư Diên: "Hai người các ngươi mỗi ngày đều nói chuyện như vậy?" Hứa Tri Lục: "Không thì sao" Tân An An sa mạc lời. Cô nhìn Thẩm Tư Diên, lại nhìn Hứa Tri Lục: "Không phải......tôi chính là không hiểu, đều là người trẻ tuổi, hai người đều thích nhau, bà không có suy nghĩ gì khác sao?" Hứa Tri Lục mở to mắt nhìn cô. Tân An An đè thấp giọng nói xuống: "Nếu như người theo đuổi tôi mà đẹp trai như kia, tôi sớm vồ lấy rồi. Bà tại sao vẫn còn cùng Thẩm Tư Diên nói chuyện tình cảm thuần khiết đến vậy?" Hứa Tri Lục sững sờ. Cô nghẹn họng nói: "Ddừng nói bậy, bọn tôi bây giờ vẫn chưa thành người yêu đâu" Nghe xong, Tân An An càng hận sắt không thành thép: "Như vậy thì càng quá đáng rồi!" Cô phẫn nộ nói: "Sớm chút ngắt xuống không tốt sao", lại nói: "Tôi cũng muốn yêu đương." Hứa Tri Lục nhìn cô: "Thành Tống không phải đang theo đuổi bà sao?" Tân An An: "Không thành đâu", cô ôm cằm nói: "Tôi không thích Thành Tống" Hứa Tri Lục nhướn mày: "Ồ, vậy bà thích kiểu người như nào" Tân An An cười hì hì: "Tôi thích kiểu người trưởng thành thuần thục". Cô mơ màng nói: "Chính là kiểu tôi làm cái gì cũng sẽ bao dung, tôi không thích người cùng tuổi". Cô tự nhận mình không già dặn hơn so với bạn đồng trang lứa nhưng Tân An An hiểu được, cô không thích Thành Tống, chỉ có thể làm bạn với Thành Tống mà thôi. Hứa Tri Lục nghe xong, cũng không biết phải nói gì. Cô nhìn Tân An An nửa ngày, vỗ vỗ vai: "Vậy bà phải sớm chút nói rõ với Thành Tống" "Nói lâu rồi" Tân An An đáp: "Hắn tốt nghiệp tỏ tình với tôi, tôi liền nói rồi" Hứa Tri Lục gật đầu. Tân An An nói: "Tôi cũng muốn yêu đương aaaaa" Hứa Tri Lục: "Yêu đương tốt vậy sao?" Tân An An mím môi, có chút ngượng ngùng: "Chủ yếu là, tôi muốn biết cảm giác hôn là thế nào nhưng tôi không thể tùy tiện tìm một người được, đúng không, vì vậy tôi mới muốn yêu đương" "........" Bỗng nhiên, trong đầu Hứa Tri Lục nảy lên những hình ảnh không mấy trong sáng lắm. Tân An An nói xong, ngoài ý muốn phát hiện mặt Hứa Tri Lục rất đỏ. Tân An An mở trừng mắt: "Tri Lục, bà nghĩ gì vậy, sao mặt đỏ thế?" Hứa Tri Lục thẹn quá hóa giận lườm cô: "Đi ra phía kia ngồi, đừng ảnh hưởng tới công việc của tôi" Tân An An cười hắc hắc: "Cố lên a, nhớ nói cảm thụ cho tôi nha" Hứa Tri Lục "........" Tân An An không ở quán trà sữa quá lâu, biết Thẩm Tư Diên đang theo đuổi người ta, cô cũng không muốn làm bóng đèn, không làm phiền chị em yêu đương mới là chị em tốt. - Đợi sau khi Hứa Tri Lục tan ca, Thẩm Tư Diên vẫn đưa cô về nhà như bình thường. Gió thổi nhè nhẹ mát mẻ, lướt qua tai khiến tóc cô có chút rối. Thẩm Tư Diên đứng lên cạnh cô, cùng cô đợi đèn đỏ. Thi thoảng tóc cọ lên má có chút ngưa ngứa, cô nâng tay lên vuốt ra sau tai. Hắn hầu kết lăn lộn, thấp giọng nói: "Hôm nay Tân An An nói gì với em vậy?" Hứa Tri Lục đang thất thần, bất ngờ nghe hắn hỏi vậy thì a một tiếng: "Gì vậy?" Thẩm Tư Diên nhắc lại, quan sát biểu tình của cô: "Cô ấy nói chuyện gì mà mặt em lại đỏ?" Hứa Tri Lục "........." Không biết có phải do mấy lời kia của Tân An An, lúc cô quay đầu sang, vô thức nhìn chằm chằm vào môi của Thẩm Tư Diên. Môi hắn rất mềm cùng với con người hắn không giống nhau, ôn nhu, trước kia khi hôn cô có chút mạnh bạo. Vừa nhớ tới cảnh đó, tai Hứa Tri Lục bắt đầu đỏ lên, nóng ran. Thẩm Tư Diên nhìn chằm chằm sự biến hóa trên mặt cô, trong mắt ánh lên ý cười: "Em đang nghĩ cái gì? Mặt ngày càng đỏ lên rồi." Hứa Tri Lục thẹn quá hóa giận hỏi lại hắn: "anh đang nghĩ cái gì?". Cô chỉ chỉ: "Tai anh đỏ hết lên rồi kìa." Thẩm Tư Diên bắt lấy tay cô, cúi người tới gần, giọng nói trầm thấp truyền tới: "Em đang nghĩ đến chuyện gì thì anh cũng nghĩ tới chuyện đó." ".........."