Trần Hải Nguyệt im lặng khác thường khiến Lương Đông Vân hơi lo lắng, liên tục ghé mắt để ý thái độ của cô, thế nhưng, suốt dọc đường đi cô vẫn không nói chuyện, thật sự rất lạ. Đợi đến lúc dừng đèn đỏ, Lương Đông Vân mới không nhịn được quay sang nhìn cô chằm chằm. Bình thường với tình huống này, Trần Hải Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhịn được, có tâm sự gì nhất định sẽ bô bô ra hết, nhưng lần này thì cô chỉ nhìn anh cười cười. Lạ, rất kỳ lạ. Lương Đông Vân tiếp tục lái xe, nhìn thẳng phía trước, làm như lơ đễnh hỏi: “Lúc nãy em đến đường Quốc Khánh làm gì vậy?” “Buôn lậu.” Cảm xúc của Trần Hải Nguyệt vẫn còn chưa ổn định, trong lòng còn đang xúc động đến rối tinh rối mù, nhắc đến lại bắt đầu xao xác. Buôn lậu? Lương Đông Vân khẽ nhíu mày: “Tụ tập với hội An Linh à?” “Không.” Tiếp tục thất thần. “Vậy thì làm gì?” Lương Đông Vân bắt đầu bó tay, bình thường cô rất hay nói, khơi một tí là cô có thể kéo xa cả chục dặm rất hoành tráng. “Anh đoán đi.” Vẫn còn đang thất thần. Xe chậm rãi dừng trước cửa khu nhà Ngôn Tể Thời, Lương Đông Vân quay lại đối mặt với cô, xuống nước :”Gợi ý cho anh 2 chữ được không?” Trần Hải Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn, hết nhìn đông nhìn tây, nhìn quanh bốn phía, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: “Em, em muốn đi mua cốc cà phê.” Lương Đông Vân dở khóc dở cười: “Đi đi, anh đi đậu xe rồi quay lại đợi em nhé.” Anh càng ngày càng giống thú cưng của cô mất rồi. “Anh có muốn uống không?”Trần Hải Nguyệt còn cẩn thận hỏi. Lương Đông Vân bất đắc dĩ thở dài một cái: “Anh không uống đâu, mau đi đi.” Trần Hải Nguyệt đi đến quán cà phê phía đối diện, xe đằng sau khởi động máy, chậm rãi tiến vào khu nhà. Ừm, quyết định như vậy đi! Trần Hải Nguyệt, mày đúng là thiên tài, ha ha ha! Trong lòng Trần Hải Nguyệt vì diệu kế mà mình vừa nghĩ ra được cảm thấy vô cùng hài lòng, quyết định tự thưởng cho mình một cốc cà phê vani. Tay còn chưa đụng đến cánh cửa, đã bị người gọi giật lại. “Trần Hải Nguyệt, may quá, anh cũng đang có việc muốn tìm em đây.” Trần Hải Nguyệt quay lại cười cười: “Anh Trịnh Phi, thật là khéo.” Kỳ lạ thật, ngày trước thì chẳng gặp bao giờ, dạo này lại đi đâu cũng thấy. “Khéo gì mà khéo,” Trịnh Phi cười, “Anh ở chung với Ngôn Tể Thời, em quên rồi hả?” Nói xong còn giơ túi đồ ăn trên tay mình lên quơ quơ. “Oạch, em đúng là đầu heo mà.” Trần Hải Nguyệt vỗ vỗ đầu mình, “Em mua cà phê, anh có muốn uống không?” Trịnh Phi giúp cô mở cửa: “Anh không, đi cùng em vậy.” Trần Hải Nguyệt nhìn túi to túi nhỏ trong tay anh ta, vừa đi vừa trêu chọc: “Toàn đồ ăn chín, bọn anh mời khách mà không biết xấu hổ à.” “Hết cách rồi, bọn anh nhờ có đồ ăn chín bán ở ngoài mới sống tới ngày hôm nay, có biết là khó khăn lắm không hả?” “Phiền cô cho tôi một cốc cà phê vani, mang đi, cảm ơn.” Trần Hải Nguyệt gọi đồ với nhân viên cửa hàng xong, dựa người vào quầy bar, nghiêng người nhìn Trịnh Phi, “Xin hỏi hôm nay triệu tập liên hoan vì mục đích gì vậy?” “Ngôn Tể Thời muốn chuyển đi, Lương Đông Vân không nói cho em à?” Trịnh Phi đặt đồ ăn lên quầy bar. Trần Hải Nguyệt cười cười: “Thấy nói hôm nay ăn liên hoan, em cũng không hỏi chuyện gì. À, vừa rồi anh bảo có chuyện gì muốn tìm em cơ?” Trịnh Phi nghe vậy có chút lúng túng, cuối cùng vẫn nói: “Hm đó, em cũng đến tiệc rượu của “Nhất Chi Vân” đúng không?” Hàn Nhạc Nhạc tìm Trịnh Phi mách à? Hừ, nghĩ cái gì thế chứ. “Đúng vậy, chỗ náo nhiệt cũng cần có người đi xem chứ.” Trần Hải Nguyệt cười đứng thẳng lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh ta. Trịnh Phi cười có vẻ miễn cưỡng: “Nhạc Nhạc… Hai hôm trước hỏi anh số điện thoại của em.” À, ra là thế. Trần Hải Nguyệt hiểu ra, gật đầu. “Anh không biết giữa hai người bọn em có chuyện gì, chỉ lờ mờ đoán thôi.” Ánh mắt Trịnh Phi vẫn nhìn xuống, không dám đối diện với cô, “Cô ấy… có lẽ sẽ nói gì đó không hay, em đừng để bụng. Kỳ thật cô ấy cũng không có ác ý, chỉ là được nuông chiều quá…” “Được rồi, được rồi, chuyện cũ đã qua, em nghe người khác nói giúp cô ta phát mệt. Hôm nay em với cô ta cũng đã gặp mặt rồi.” Kết quả đã định, hết cách xoay chuyển. Trịnh Phi có vẻ xấu hổ, thấp giọng: “Thật xin lỗi.” Nếu như anh có thể nhìn về phía em đúng lúc, liệu giờ phút này, cuộc đối thoại của chúng ta có khác đi không? “Sao lại thế? Vì sao lại xin lỗi em chứ?” Trần Hải Nguyệt khó hiểu nhìn Trịnh Phi. Giữa cô và anh ta, không có gì khúc mắc đúng không? Thay Hàn Nhạc Nhạc xin lỗi à? “Vì tất cả mọi chuyện.” Trịnh Phi giúp cô trả tiền, nhìn cô một cái thật sâu, bước đi trước. Cái gì với cái gì? Trần Hải Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh ta, khó hiểu cầm cốc cà phê đuổi theo. Hai người sóng vai bước ra khỏi quán cà phê. Trần Hải Nguyệt trong bụng đầy nghi vấn, không nhịn được: “Vừa rồi anh định nói cái gì vậy?” Trịnh Phi cười làm như không có gì: “Thật ra cũng không có gì.” “Chắc chắn có mà!” Trần Hải Nguyệt giơ tay giơ chân, “Ghét nhất là nói chuyện lấp lửng, nguyền rủa anh nửa đêm dậy muốn hút thuốc không có bật lửa.” “Vẫn còn bếp gas mà.” Trịnh Phi cười ha ha. Lương Đông Vân đậu xe xong, vừa ra đến cửa chính khu nhà đã thấy Trần Hải Nguyệt, mới vừa rồi còn tích chữ như tích vàng đang trò chuyện vui vẻ với Trịnh Phi. Thật chỉ muốn….bỏ cô vào hộp, đậy nắp lại, đút vào trong túi. “Mua vị gì vậy?” Lương Đông Vân cười cười nhìn Trần Hải Nguyệt đang vọt tới trước mặt mình. Trần Hải Nguyệt mở nắp cốc giấy ra, mùi thơm lập tức tỏa ra: “Vani đấy, anh muốn thử không?” “Không,” Lương Đông Vân tuy từ chối lấy lệ, vẫn đành mặc cho cô ép uống, khẽ nhấp một ngụm nhỏ: “Ngọt quá.” Trịnh Phi hoảng hốt nhìn cảnh ấy, giữa hai hàng lông mày khẽ nhăn lại rồi lập tức thả lỏng, cố gắng tươi cười: “Chúng ta đi lên thôi.” *** “Trần Hải Nguyệt, lại gặp rồi.” Ngôn Tể Thời mở cửa, nhìn Trần Hải Nguyệt cười. Yêu nghiệt! “Đúng vậy, lại gặp.” Trần Hải Nguyệt chỉ cảm thấy nụ cười kia chói hết cả mắt. Lương Đông Vân lập tức gạt Ngôn Tể Thời sang một bên, đẩy Trần Hải Nguyệt đi vào trong. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp, bày biện đồ ăn. “Trần Hải Nguyệt, nghe nói hôm trước họp lớp cô hành động vĩ đại lắm đúng không? Chiếu cố người hôm đó vắng mặt, kể lại một chút đi.” Ngôn Tể Thời vì hai lần bỏ lỡ chuyện hay mà tiếc hùi hụi. Trần Hải Nguyệt cười hắc hắc: “Qua rồi kể lại mất hay, mời anh lần sau tới sớm.” “Cô rất không có nghĩa khí, không có nghĩa khí.” Ngôn Tể Thời lắc đầu. Cái thằng cha này, ngay cả biểu cảm khinh bỉ cũng chói lóa thế—-Quốc chi tướng vong, tất có yêu nghiệt ~~ Trần Hải Nguyệt lặng lẽ kìm lại xúc động, uống một ít nước. Lương Đông Vân mở miệng: “Khi nào dọn đi?” “Cuối tuần.” Ngôn Tể Thời không còn vẻ đùa cợt nữa, nụ cười có vẻ lo lắng. “Nghĩ thông rồi chứ?” Lương Đông Vân dừng đũa, suy tư nhìn anh ta. Ngôn Tể Thời cụp mắt xuống, lòng vòng: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải về, cậu cũng biết, mẹ mình không dễ đối phó vậy, phụ nữ như bà rất đáng sợ.” Lương Đông Vân không nói tiếp, không khí nhất thời đóng băng, chỉ có tiếng chén đũa lách cách. “Cho dù bây giờ anh không đối phó được mẹ anh nhưng sau này có người phụ nữ khác ở bên cạnh, còn sợ gì không có cách.” Trần Hải Nguyệt xuất chiêu cứu vua. “Hả? Vì sao?” Ngôn Tể Thời vừa ăn, vừa khiêm tốn thỉnh giáo. Trần Hải Nguyệt nhấc chén lên: “Pháp luật quy định: Đàn ông 23 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng 18t đã có thể nhập ngũ. Biết điều này thể hiện cái gì không?” “Xin rửa tai lắng nghe.” Ngôn Tể Thời tò mò. “Chứng minh 3 vấn đề,” Trần Hải Nguyệt giơ ba ngón tay ra, “Thứ nhất, giết người dễ hơn làm chồng; thứ hai, sống còn khó hơn đánh giặc; thứ ba, phụ nữ còn khó đối phó hơn kẻ thù.” Ngôn Tể Thời lĩnh giáo gật đầu: “Chẳng trách cô dễ dàng tước vũ khí của lão Lương vậy.” Lương Đông Vân mỉm cười nhìn Trần Hải Nguyệt. Trần Hải Nguyệt bấn loạn, mải miết và cơm. Tự mình đào hố, tự mình chôn mình, người tốt quả nhiên không nên làm. Ăn xong bữa cơm, trời cũng tối đen. Dọn dẹp sạch sẽ chiến trường xong, Lương Đông Vân đưa Trần Hải Nguyệt về. Ngồi trên xe, Trần Hải Nguyệt không ngồi yên được, cứ cựa quậy liên tục. Lương Đông Vân quay đầu nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?” “Lương Đông Vân, em muốn nói với anh một chuyện, nhưng mà anh đừng kích động quá nhé.” Trần Hải Nguyệt trộm nhìn anh một cái dò xét. Tèn ten! Diệu kế của cô sắp thành rồi… “Nói đi.” Lương Đông Vân nhìn thẳng về phía trước, bàn tay nắm volant khẽ siết lại. “Sáng nay, có người mua đồng nát đến nhà,” Trần Hải Nguyệt hơi chột dạ, “Em bán hết mấy ngôi sao anh gấp đi rồi.” “À…” Lương Đông Vân vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa hơi tức giận. Trần Hải Nguyệt vốn định cường điệu hóa vở kịch một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Lương Đông Vân, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Vì thế, cô cười thật to, nhích lại sát bên cạnh anh: “Vừa vặn bán được chín đồng tiền, nên ngày mai, mình đi đăng ký đi.” Lương Đông Vân dừng xe lại, khiếp sợ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng thì thầm: “Trần Hải Nguyệt, em không cần tranh hết phần của anh như thế.” Cô nắm tay anh trước. Cô thổ lộ với anh trước. Bây giờ, cô lại cầu hôn trước. Những phần này không phải do nam chính diễn sao? Lương Đông Vân chậm rãi nở nụ cười, cúi xuống hôn cô. Trần Hải Nguyệt, em như vậy, làm hư anh~~…