Nắm tay người, người kéo đi
Chương 43
Lúc ta ngẩng đầu nhìn Hạ Liên Thần thì cái cằm trơn bóng của hắn liền đập vào mắt ta, nhìn kỹ còn có chút lún phún màu xanh của râu. Ta nghĩ, là thanh niên a, sức sống bừng bừng. Ta thử rời khỏi vòng tay của hắn, chẳng qua là hai tay hắn đặt bên hông ta dùng sức không nhẹ, vì thế ta chỉ có thể nhìn cằm hắn nói: “A Lam khấu kiến hoàng thượng.”
Hạ Liên Thần không biết vì sao mà liền sung sướng nở nụ cười cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tinh Ngạn trên cây nói: “Còn không mau xuống đây.”
Người nào đó trên cây nhanh chóng trượt xuống, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ nhìn Hạ Liên Thần cười nói: “Hoàng huynh.”
Tầm mắt Hạ Liên Thần quét qua chỗ hắn, “Bài tập Trần Thái Phó ra đã làm xong hết chưa?”
Sắc mặt Hạ Tinh Ngạn cứng đờ, “Ách, chưa xong.”
“Trở về chép [hồi quan sách] mười lần.” Hạ Liên Thần không để ý nói, không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tinh Ngạn trong nháy mắt liền biến thành màu đen.
“Mười…mười…mười lần?” môi Hạ Tinh Ngạn run lên, “Hoàng huynh, huynh nói giỡn với đệ à......”
Hạ Liên Thần nhướng môi cười, “Mười lăm lần.”
Hạ Tinh Ngạn nghe vậy lập tức xoay đầu chạy lấy người, không có nửa điểm do dự.
Ta ở trong lòng nghĩ, thằng bé này thật nhanh nhẹn, cũng không xem thử ta sống hay chết liền ném ta đi. Còn có, nó không phải đứa ngốc sao, sao bây giờ lại không kiêng nể gì vậy? Hay là lúc này cũng như ta, không có giả vờ?
Hạ Tinh Ngạn, đệ như vậy gọi là tắc kè đệ biết không.
“Tốt lắm.” Giọng nói dễ nghe của Hạ đại gia trầm thấp vang lên bên tai ta, “Ngũ công chúa, tiếp theo nên tính sổ chuyện của chúng ta.”
Ta thực không tình nguyện bị hắn lôi kéo vào trong phòng, ai muốn tính sổ với ngươi, ai nợ nần gì ngươi, đừng có làm như ai cũng quen ngươi như vậy.
Vào trong phòng, Hạ Liên Thần vô cùng tự nhiên ngồi xuống, ngón tay tùy ý gõ gõ mặt bàn, “Ngũ công chúa có thích nơi này không?”
Mặt ta mang theo tươi cười, dịu dàng nói: “Hoàng thượng tiếp đãi thực chu toàn.”
Con ngươi Hạ Liên Thần nổi lên ý cười, “Vậy thì công chúa ở lại đây lâu một chút, để cho trẫm có thể tận tình tiếp đãi, được chứ?”
Khẩu khí của ta thực ôn hòa, “A Lam đương nhiên là cầu còn không được, chẳng qua là, nhà vàng nhà bạc không bằng ổ chó nhà mình, chỉ sợ phải phụ ý tốt này của hoàng thượng rồi.”
“Hả?” Hạ Liên Thần nhướng mày rậm, “Chẳng lẽ công chúa sợ người khác lo lắng?”
Ta nói: “Lúc A Lam đi không để lại chút tin tức nào, quả thật rất không thỏa đáng.”
Biểu tình của Hạ Liên Thần cười như không cười, “Công chúa nếu lo lắng vấn đề này, vậy thì không cần ngại, cứ yên tâm ở lại đây đi.”
Ta nhìn biểu tình có chút thâm ý của hắn, lời này ý là......?
Hắn tự tay rót cho mình chén nước trà, lắc lắc chén trà nhưng không uống, “Dân chúng cả nước Vân Di đang chúc mừng quốc lễ nữ hoàng đăng cơ, trong cung từ trong ra ngoài đều là không khí vui mừng hớn hở, không có tin tức nào nói là có người mất tích, cũng không thấy có người đi tìm nàng.” Hắn thâm sâu liếc ta một cái, con ngươi hơi hơi phiếm vàng hiện lên một tia tức giận, “Một khi đã vậy, công chúa có thể nhận ý tốt này của trẫm.”
Ta nghĩ lời này, biểu tình này, ngữ khí này, có cho ta cơ hội cự tuyệt sao? Ta nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, chúng ta nên nói cho rõ ràng, ta biết người bắt sai người, người người muốn bắt là hoàng tỷ của ta.”
Khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Liên Thần nhìn không ra vui hay giận, “Thì sao......?”
Ta tốt bụng nói: “Người bắt ta cũng vô dụng, người xem, ta mất tích trong cung cũng không có người tìm ta. Nói như vậy, người nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Sáng mai người phái người trả ta về hoàng cung, bắt người hữu dụng kia về, rất tốt.”
“Hữu dụng? Vô dụng?” Hạ Liên Thần nguy hiểm nheo mắt, ánh mắt bức người nhìn ta, “Trẫm thật không hiểu như thế nào thì gọi là vô dụng. Trẫm nghe nói Vân Di ngũ công chúa trước đó vài ngày đã lập công lớn, ngày thọ yến ấy chính là nàng đã cứu phụ hoàng nàng không phải sao. Trẫm đúng là không ngờ, Mạnh Thiểu Giác thế mà lại thua trong tay một nha đầu như nàng. Trẫm còn nghe nói, Vũ Văn Duệ đối với nàng rất sủng ái, xem ra công chúa cũng không thiếu người yêu thương. Chẳng qua là, Vũ Văn Duệ không phải rất thương nàng sao? Sao nàng mất tích hắn ngược lại chẳng quan tâm gì đến nàng?” Hắn mỉm cười, mang chút ác ý nói: “Trẫm quên mất, hắn đang chuẩn bị cưới hoàng tỷ của nàng, yên ổn làm thật tốt vai trò con rể của Vân Di quốc, đương nhiên là không có thời gian mà quan tâm nàng.”
Ta nghe xong lời này xem như đã hiểu được. Người Hạ Liên Thần tức không phải ta, mà là Vũ Văn Duệ. Nhưng ngươi tức Vũ Văn Duệ thì liên quan gì đến ta, ta mất tích, Vũ Văn Duệ cũng không để ý. Nếu ngươi còn giam giữ một người vô dụng như ta thì thật đúng là ăn no rững mỡ mà.
Cái nhìn của ta về người Vân Chiến sau khi đối diện với Hạ Liên Thần liền thay đổi, không giống như lúc trước có thể không thèm kiêng nể gì. Nhìn diện mạo tuấn lãng mang theo khí phách của Hạ Liên Thần, ánh mắt trầm thấp mà nội liễm, ẩn ẩn lại lộ ra một cỗ ngoan độc mạnh mẽ. Ta mà thật sự chọc giận hắn thì không biết có còn bước ra khỏi sân này được nữa hay không.
Vì thế ta lại giả vời ngoan ngoãn nói: “Biểu ca......?”
Quả nhiên, Hạ Liên Thần vừa nghe đến Vũ Văn Duệ liền phản ứng mãnh liệt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Biểu ca của nàng thật có bản lĩnh, giám phái người đốt mười tòa thành lương thảo của trẫm, mưu kế hay, quả thực là mưu kế hay.”
Tốt lắm, xác định, Vũ Văn Duệ quỷ hồ ly này đã tính kế hắn, báo ứng lại rơi xuống người ta.
Hạ Liên Thần lại nhanh chóng nhìn chằm chằm ta, đột nhiên mang theo tà khí câu môi cười, “Thật ra, trẫm muốn nhìn xem thử, hắn thực sự không để ý đến sự sống chết của nàng, hay chỉ là giả bộ không để ý, nàng muốn về Vân Di? Có thể, chờ biểu ca của nàng lấy bảo đồ đổi với trẫm. Trẫm biết nàng giả ngu ngây ngốc nhiều năm như vậy thì tâm cơ đương nhiên là không nhỏ, nhưng trẫm chỉ nhắc nhở nàng một câu.”
Hắn đến bên người ta vươn tay nâng cằm ta lên, ngữ khí cuồng ngạo nói: “Nơi này…là Vân Chiến.”
Mặt ta không có cảm xúc gì nhưng trong lòng đang âm thầm gào thét, đây đúng là rồng mạnh ép rắn đất mà, huống chi ta còn không phải rắn, ta là tắc kè bông trong rừng. Ta quay đầu thoát khỏi tay hắn, cười nói: “Như vậy, đa tạ hoàng thượng tiếp đãi.”
Hạ Liên Thần trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng, tràn đầy trêu chọc, “Công chúa nghe trẫm nói một chút.”
“Hả?”
“Không ăn cơm.”
Khóe miệng ta co giật, thành khẩn nói: “Ta ăn cơm, ta không ăn kiêng.”
Hạ Liên Thần nheo nửa con ngươi cười đáng đánh đòn, “Ý Trẫm là ‘Bữa ăn không ăn cơm’.”
Ta tiếp tục co giật khóe mắt, thêm thành khẩn nói: “Ta ăn cơm, yêu cầu của ta không cao.”
“Lương thảo của trẫm đều bị Vũ Văn Duệ đốt hết, hiện nay quốc khố trống không, nuôi không nổi người rảnh rỗi, mong công chúa thứ lỗi.” Ngữ khí Hạ Liên Thần không có nửa phần xin lỗi, ngược lại khiêu khích mười phần, “Ngày mai trẫm sẽ cho Khúc công công đến tìm nàng, đêm nay công chúa nên nghỉ ngơi cho tốt. Sau này...... chắc sẽ không còn được như vậy nữa đâu.”
Hạ Liên Thần dứt lời liền xoay người tiêu sái rời đi, tâm tình cực kỳ vui vẻ. Chỉ còn lại ta đứng nhìn bóng dáng hắn mà nhịn không được nắm chặt tay lại.
Ta nói, rốt cuộc hắn muốn làm gì ta?
Ngày hôm sau lúc trời mới lờ mờ sáng đã có một vị thái giám mập mạp cong mấy ngón tay thành hình bông hoa đi vào phòng ta, nhìn ta đang còn mơ mơ màng màng nói: “Ôi~, tiểu cô nương rất thanh tú, khó trách hoàng thượng mất nhiều tâm tư giữ cô nương bên người như vậy.”
Đầu óc ta còn chưa đủ tỉnh táo, chỉ mơ hồ đáp lại, “A?”
Khúc công công che miệng cười khẽ, tư thái so với nữ nhân còn nữ nhân hơn,“Tốt lắm tốt lắm, nhưng từ hôm nay trở đi cô nương sẽ không còn là nữ nhân nữa, hiểu chưa?”
Ta thoáng thanh tỉnh chút, cái gì? Không phải nữ nhân? Ngươi mới không phải nam nhân!
Thịt mỡ trên mặt Khúc công công rung lên, đôi mắt nhỏ nheo thành sợi chỉ, “Nhanh, nói cho tạp gia* biết, tên của cô nương là gì?”
(* Người có hiểu biết)
Ta dụi dụi mắt, “A Lam.”
“A Lam? Tên hay, tên hay. Nhưng ở trong cung không thể lấy tên này, phải lấy tên khác. Như vậy đi, gọi là Tiểu Lam Tử, cô nương nói, được không?”
Tiểu Lam Tử......?
Khúc công công phất phất cây phất trần trong tay, chỉ vào quần áo trên bàn nói: “Tốt lắm, nhanh đem quần áo này thay vào, hoàng thượng gần thức dậy rồi.”
Ta máy móc quay đầu nhìn quần áo trên bàn, đây là......quần áo Thái giám?
“Khúc công công.” Ta trấn định mở miệng.
“Còn có chuyện gì?”
“Xin hỏi...... Đây là muốn ta làm gì?”
Khúc công công nhíu nhíu mày, “Sau khi tiến cung không được xưng là ‘Ta’, từ giờ trở đi phải xưng ‘Nô tài’, cô nương phải nhớ kỹ” Hắn lại thay khuôn mặt tươi cười, “Về phần làm gì? Đương nhiên là hầu hạ hoàng thượng. Thay quần áo này xong, từ giờ trở đi cô nương chính là tiểu thái giám bên người hoàng thượng, người khác không biết thân phận thật của cô nương, cô nương cũng phải giữ kín chuyện này, nếu để cho người khác biết được sẽ rất không tốt. Tốt lắm, tạp gia chờ cô nương ở cửa, nhanh chút đi.”
Sau khi Khúc công công đi ra ngoài, mặt ta vẫn không chút thay đổi nhìn “Quần áo lao động” trên bàn. Tốt lắm, Tiểu Lam Tử, vừa rồi ta thực nên gọi chính mình là cái rổ nhỏ**. Tuy rằng trong lòng ta là một trăm phần bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc quần áo vào để cho tiểu Thúy cột tóc đội mũ cho ta. Tất cả xong xuôi, ta nhìn thiếu niên trong gương môi hồng răng trắng ẻo lả ngoài cười nhưng trong không cười mà bĩu môi.
(**Chỗ này, Tiểu Lam Tử nghĩa là cái rổ nhỏ)
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì cuộc sống, ta nhẫn!
Ta đi theo Khúc công công hết rẽ phải rồi rẽ trái trong cái hoàng cung to như vậy. Hoàng cung Vân Chiến rõ ràng không tinh tế tao nhã bằng Vân Di, nó thiên về lạnh lùng cứng rắn cùng khí phách, giống như cảm giác Hạ Liên Thần mang đến cho ta.
Nói thực, con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, rõ ràng diện mạo không giống nhau nhưng đều làm cho người ta vui tai vui mắt. Vũ Văn Duệ tướng mạo tuấn mỹ thiên về tuấn tú, Tô Kì tướng mạo tuyệt mỹ thiên về diễm lệ, còn Mạnh Thiểu Giác thì diện mạo tuấn mỹ thiên về đẹp đẽ, mà Hạ Liên Thần này lại không xuôi theo mạch văn tinh tế của bọn họ, cả người một cỗ tuấn lãng khí phách.
Mấy người kia đứng chung một chỗ có thể nói là mỗi người một vẻ lại xuất sắc như nhau. Nếu sinh ở thời đại thái bình nói không chừng còn có thể tạo thành nhóm “XX tứ kiếm khách”, không phải như đời này, nhất định là đối thủ của nhau.
Ta ra vẻ thâm trầm nghĩ, đã sinh Du vì sao sinh Lượng a, đã vậy còn có Tào Tháo và Lưu Bị, thật sự là bi thống.
( Chu Du, Gia Cát Lượng, Tào Tháo, Lưu Bị là những nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa. Câu ‘Đã sinh Du vì sao sinh Lượng’ là của Chu Du nói)
“Tiểu Lam Tử, đã đến tẩm cung của hoàng thượng, ngươi nhớ kỹ những lời tạp gia nói lúc nãy chưa?” Khúc công công dừng lại nhìn ta hỏi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu, “Nô tài nhớ rõ .”
Khúc công công vừa lòng cười cười, “Thật là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, chẳng trách hoàng thượng thích.”
Ta dưới đáy lòng cười lạnh, thích, hắn thích cái mông, hắn muốn hành ta chết mới là thật .
Khúc công công tới cửa gõ vài tiếng, “Hoàng thượng, thần đã đến.”
Bên trong có người trầm thấp lên tiếng, động tác Khúc công công liền thành thạo không hề gây tiếng động mở cửa đi vào, còn hướng ta vẫy vẫy tay. Ta đối với hành động của Khúc công công trong lúc vô ý lộ ra cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Mở cửa đóng cửa hoàn toàn không có tiếng động, trời, phải đóng mở cửa bao nhiêu lần mới có thể luyện thành trình độ này.
Sau khi vào cửa liền có thể nhìn thấy một cái giường lớn bị bức rèm lấp lánh màu vàng che khuất, bên trong có một giọng nam khàn khàn truyền ra: “Có mang người lại đây không?”
“Bẩm hoàng thượng, người đã ở đây.” Khúc công công đột nhiên nhìn ta, sau đó cúi đầu hướng người kia nói: “Hoàng thượng, nô tài kêu cung nữ tiến vào thay quần áo cho ngài.” Tuy nói như vậy nhưng thân mình hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ cười “ngọt như mật” nhìn ta.
Người bên trong lười biếng nói: “Miễn, kêu nàng trực tiếp hầu hạ, ngươi ra ngoài đi.”
Khúc công công tươi cười càng thêm ngọt ngào, lưu loát nói: “Nô tài tuân chỉ.” Lúc hắn xoay người vẻ mặt còn bí hiểm tươi cười, làm cho khuôn mặt mỡ bóng loáng của hắn có vẻ rất méo mó.
Ta sờ sờ bụng, đúng a, ta còn chưa ăn cơm.
“Còn thất thần ở đó làm gì, chờ trẫm ra tiếp nàng sao.” Giọng nam khàn khàn có chút tức giận nói.
Ta âm thầm nắm tay thành quyền, người ở giang hồ, sao có thể không giả vờ. Vì thế ta xốc bức rèm che lên rồi đi vào, chỉ thấy trên giường rộng, nam tử tuấn lãng cả người mặc áo lót trắng, con ngươi nhìn ta có chút không lành. Ta hiểu rõ, thì ra người này có bệnh tức giận lúc rời giường. Ta cúi đầu cung kính hô: “Hoàng thượng buổi sáng tốt lành.”
“Khúc công công lấy tên gì cho nàng?” Giọng nói Hạ Liên Thần khàn khàn còn mang chút buồn ngủ.
Khóe mắt của ta không thể ức chế co giật, “Tiểu Lam Tử.”
“Tiểu Lam Tử?” Hắn nở nụ cười, “Tên này không sai, dễ nghe lại dễ gọi. Tiểu Lam Tử, lại đây thay quần áo cho trẫm.”
Đối với việc thay quần áo cho người khác ta cũng không xa lạ. Nhớ ngày đó Mạnh Thiểu Giác kia không phải là sai sử ta làm việc này sao, nhưng bây giờ ngẫm lại, ở Mạnh phủ ta còn thoải mái, ít nhất còn có điểm tâm để ăn.
Lúc ta thay quần áo cho Hạ Liên Thần mới đầy đủ ý thức được thân mình hắn so với Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác còn rắn chắc hơn nhiều. Hai người kia so sánh với hắn thật sự chính là thư sinh nhu nhược, còn có hương thơm thoang thoảng trên người. Người này không lịch sự tao nhã như vậy, toàn thân là một cỗ hương vị ánh mặt trời, nhẹ nhàng khoan khoái mà sảng khoái tinh thần.
Ta vừa vuốt vạt áo vừa nghĩ, quần áo này dùng cái gì để giặt a, tinh khiết tự nhiên hương vị ánh mặt trời, thực bảo vệ môi trường.
Đột nhiên cằm của ta bị người nắm, sau đó liền bị bức chống lại khuôn mặt tuấn tú của Hạ Liên Thần đang kề sát đến. Hắn nhăn mày rậm tỉ mỉ đánh giá mặt của ta, giống như muốn tìm ra con mắt thứ ba trên mặt ta vậy, sau đó bất đắc dĩ nói: “Trẫm xem trái xem phải cũng chẳng nhìn ra nàng có chỗ nào hấp dẫn, thật đúng là bình thường giống cái rổ vậy.” Hắn nói xong liền buông tay làm như không có việc gì nhìn phía trước, dường như người khiêu khích vừa rồi không phải là hắn vậy.
Ta hận không thể đem đai lưng vòng qua thít chặt cổ hắn, cuối cùng vẫn bình tĩnh ngăn bản thân lại.
Từ hôm nay trở đi, ta con mẹ nó được đổi tên gọi là “Vua thái giám bình tĩnh”......
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
21 chương
14 chương
85 chương
23 chương