Nắm Tay Người, Kéo Người Đi
Chương 32
Ban đêm, mưa rơi ngoài cửa sổ chưa từng ngừng nghỉ, tí tách hạt mưa to không chút nào thương xót rơi xuống, mưa mùa hè xối xả, không biết đã quấy nhiễu biết bao nhiêu người yên giấc. Ta nằm trên giường trằn trọc miên man, hương trầm trong phòng an thần nhàn nhạt thản nhiên quanh quẩn, nhưng không thể khơi dậy dù chỉ nửa phần buồn ngủ của ta.
Ta xuống giường đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vốn định thắp nến, nhưng cuối cùng vẫn buông tay xuống, im lặng ghé lên bàn nhắm hai mắt lại. Ta nghe tiếng mưa rơi xuống mái hiên, nghe được tiếng vọng mưa rơi xuống trên cành cây, nghe thấy tiếng bọt nước hối hả tan vào vũng nước. Chúng nó đều ở tự do ca hát, sức sống bừng bừng.
Ta không biết tự do của ta ở nơi nào.
Ta vốn tưởng rằng chính mình có thể ở trong trong cung an ổn sống qua ngày, mang theo mê mang, mang theo bàng quan, im lặng nhìn cuộc sống của người khác, vui hoặc buồn.
Ta có thể bàng quan, bởi vì ta là một người ngoài cuộc không hơn không kém.
Chẳng qua là hết thảy không thuận lợi giống như ta nghĩ, không biết từ khi nào ta đã bị kéo vào lốc xoáy này, ta bất tri bất giác dây dưa với bọn họ. Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Tu, hoàng tỷ, Oánh Lộ, còn có -- Mạnh Thiểu Giác.
Ta phiền não nhu nhu cái trán, tùy ý ở trên bàn viết: Vân Di, Vân Trạch, Vân Chiến.
Thời đại tam quốc phân tranh này, gồm những quốc gia trên, Vân Di quốc, Vân Trạch quốc, Vân Chiến quốc.
Vân Di thiên về buôn bán, quốc gia giàu có, cung cấp hàng hóa vật phẩm cho tam quốc. Vân Trạch thiên về làm nông, thực phẩm phong phú, cung cấp lương thực cho tam quốc. Vân Chiến thiên về chiến đấu, nhưng binh khí và lương thực đều phải lấy từ hai quốc gia kia, vì thế không thể là một quốc gia cường thịnh. Tam quốc ai cũng có sở trường riêng lại kiềm chế lẫn nhau, có thể nói là một vòng tuần hoàn hoàn hảo.
Mười mấy năm trước, con tin Vân Trạch gặp chuyện không may, Vân Di từng xảy ra chiến tranh với Vân Trạch. Lúc ấy, Vân Chiến đứng ở vị trí người xem kịch thừa cơ xông vào, muốn ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Cũng may hoàng đế Vân Trạch cùng hoàng đế Vân Di đúng lúc ngưng chiến, thương thảo giảng hòa tìm cách hợp lực đuổi Vân Chiến. Âm mưu của Vân Chiến bị vạch trần, việc này dần dần chìm xuống. Bây giờ, cũng chính là mười mấy năm sau, cục diện tam quốc hòa bình cũng đã lung lay sắp đổ, thế lực các quốc gia bắt đầu rục rịch.
Mà mục tiêu, rõ ràng là Vân Di.
Vũ Văn Tu là con tin Vân Trạch, dấu diếm tất cả mọi người sinh sống ở Vân Di mười mấy năm, nay Vân Trạch phái Mạnh Thiểu Giác tới trợ giúp Vũ Văn Tu. Mạnh Thiểu Giác giả dạng làm lương thương là vì muốn khống chế cung lương trong quân, kéo dài bước chân của quân đội, nói cách khác, cuộc chiến của hai nước đã muốn lửa sém lông mày, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của bọn họ. Vậy, Vũ Văn Duệ ở đâu, Vũ Văn Duệ có biết âm mưu của bọn họ?
Ta đột nhiên cười nhẹ, thật ra Mạnh Thiểu Giác căn bản không cần lo lắng ta sẽ đem chuyện này nói ra, ta là người không thích làm chuyện dư thừa, cho dù đối tượng là Vũ Văn Duệ cũng vậy. Cũng bởi vì người đó là Vũ Văn Duệ, cho nên ta lại càng không cần phải nói.
Vũ Văn Duệ có thể có địa vị như ngày hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên, theo như sự hiểu biết của ta đối với hắn mà nói, chỉ có hắn tính kế người khác, người khác muốn tính kế hắn, thật là có chút khó khăn. Bây giờ hai nước đang âm thầm bày mưu tính kế lẫn nhau, lại càng khỏi phải nói. A. Không đúng, có lẽ còn phải tính thêm Vân Chiến đầy dã tâm kia nữa.
Nhưng chuyện quốc gia đại sự là chuyện của nam nhân, ta chỉ là một thiếu nữ, cần quan tâm chuyện này làm gì?
Nghĩ đến đây ta không khỏi mắng Mạnh Thiểu Giác một câu, thằng nhãi này thực ác độc, ta chỉ là không cẩn thận phát hiện ra một bí mật nho nhỏ của hắn mà thôi, hắn không thể giả câm vờ điếc buông tha cho ta được sao? Không nên phóng cái gì sâu lên người ta! Nghĩ đến cảm giác đêm đó hắn thổi tiêu làm ta nhập cổ, ta lại há mồm mắng một câu, “Mạnh Thiểu Giác ngươi cái đồ vô liêm sỉ bị lừa đá hư cả đầu óc......”
Cửa sổ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó một người toàn thân mặc đồ đen che mặt tiến vào, nhìn ta trêu chọc nói: “Đêm hôm khuya khoắc lại gọi tên ta, nàng nhớ nhung ta đến vậy sao?”
Thật ra thì ta bị giật mình, trái tim phỏng chừng cũng đập chậm vài nhịp, nhưng trên mặt lại không đổi sắc trấn định nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hoàng cung là nhà ta, là nơi an toàn bậc nhất a, ngươi có thể đừng tùy tiện ở trong này lắc la lắc lư được không?”
Mạnh Thiểu Giác kéo miếng vải đen xuống, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hơi tái nhợt, “Vì sao nàng lại nhiều ý kiến như vậy, ta thích đến chỗ nào thì đến.”
Ta đứng dậy giữ chặt cửa sổ nhìn hắn cười ngọt ngào, “Tối rồi, nên ngủ.” Nói xong ta không thục nữ chút nào đóng sầm cửa sổ, đem khuôn mặt xinh đẹp kia vất ở ngoài.
Ta xoay người vỗ vỗ tay, ai~, thực con mẹ nó nghĩ cái gì là cái đó đến. Ta cân nhắc, ta muốn nói với God ( Chúa) là ta muốn đội bóng đá nam của Trung Quốc đoạt được World Cup, God có thể hay không liền một lời đáp ứng? [God ở xa “Lộp bộp” một cái lên tiếng! Nói: “Khuê nữ! đội bóng nam của Trung Quốc đã thắng đội bóng nam của Hàn Quốc! World Cup không xa!”]
Ta đi chưa được vài bước chợt nghe tiếng cửa sổ bị mở ra, sau đó giọng nói của Mạnh Thiểu Giác mang chút ý cười vang lên, “Cô nương lúc tức giận ra tay mạnh thật đấy, thiếu chút nữa làm xẹp lép cái mũi của ta rồi.”
Lòng ta nói: xẹp mới tốt. Ta xoay người nhìn hắn nhún vai, mặt không chút thay đổi nói: “Ta vui.”
“......” Mạnh Thiểu Giác trầm mặc một hồi, sau đó từng bước một đi tới chỗ ta. Ta nhìn bước chân của hắn có chút tập tễnh, đang nghi hoặc thì cả người hắn liền đổ về phía ta, hai tay gắt gao ôm thắt lưng ta, giống như bong bóng bị xì hơi nhìn ta cực kỳ suy yếu cười, “Công chúa, tiếp theo, mạng này của ta liền trong tay nàng, nàng có thể vui hơn nữa rồi.”
Tay ta chuẩn bị đẩy hắn ra lại dính phải một mảnh ẩm ướt, để sát vào liền ngửi thấy mùi máu tươi xộc vào mũi, ta đau đầu nhíu nhíu mày, nghiêm túc hỏi hắn: “Ta có thể không vui sao?”
Mắt phượng của Mạnh đại gia nhíu lại, con ngươi chớp động tinh quang, “Nàng nói xem?”
Ta trầm mặc rũ mắt xuống, đầu năm nay, ai hạ độc thủ trước thì người đó thắng.
Bên ngoài mưa to như trước không tạnh, bây giờ ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp ra đã có chút thanh âm khác truyền đến, ta đông cứng, cuối cùng quyết định đem Mạnh Thiểu Giác nhét xuống dưới giường. Ta chỉ chỉ giường nhìn hắn nói: “Chui xuống.”
Mạnh Thiểu Giác nhíu mày, “Mèo con, nàng nghĩ ta trốn chỗ này bọn họ sẽ không tìm thấy ta sao?”
Ta học hắn nhíu mày, “Mạnh thiếu gia, ngươi có thể đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy được không?”
Mạnh Thiểu Giác cúi đầu nở nụ cười, nằm xuống lăn một cái vào gầm giường, “Ta xem, nàng có cách gì.”
Ta giữ chặt ống tay áo hắn xoa xoa máu dính trên tay, sau đó xoay người chui vào ổ chăn, híp mắt ngưng tụ cảm xúc.
Ngoài cửa, giọng nói Tế Tế truyền đến rõ ràng, “Các vị đại ca, xảy ra chuyện gì?”
“Các ngươi tản ra, đem này tất cả các phòng trong điện cẩn thận kiểm tra một lần!” giọng nam to lớn không trả lời câu hỏi của Tế Tế, xoay đầu tự nhiên phân phó nói.
Tế Tế cao giọng, “Các ngươi đây là muốn làm gì, đây là khuê phòng của nữ tử, không phải nói vào là vào.”
Nam tử nói: “Chúng ta đang tróc nã thích khách! Cô nương nên phối hợp, tránh ra, ta muốn vào xem gian phòng này!”
“Ngươi nói vào liền vào? Đây chính là khuê phòng của công chúa chúng ta!” Tế Tế tức giận nói: “Tróc nã thích khách đó là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến chúng ta!”
Nam tử không kiên nhẫn nói: “Ta không quan tâm có phải chuyện của các ngươi hay không. Tránh ra!”
Cửa bị người đẩy mạnh, nam tử lớn tiếng nói: “Mở cửa!”
Hắn kêu lần đầu, ta không thèm để ý, đợi cho hắn kêu lớn hơn nữa ta mới mơ mơ màng màng đáp: “Tế Tế?”
Tế Tế chặn lại nói: “Công chúa của ta đang ngủ! Ngươi không thể nhẹ chút sao!”
Nam tử kia lại ương ngạnh nói: “Thuộc hạ đang tróc nã thích khách, mong công chúa phối hợp, nhanh chút, mở cửa!”
Từ từ đứng dậy, “A, ừm.”
Ta trong bóng tối đi thật chậm, nhắm ngay chỗ cái bàn khua tay loạn xạ, chân không chút do dự đá lên cái ghế, sau một trận rầm rầm xoảng, ta ngã xuống đất, mà cửa cũng bị người đá mở. Ta ngẩng đầu mê mang nhìn nam tử hung thần ác sát, ánh sáng phản chiếu từ cây kiếm đã được mở ra một nửa của hắn đâm vào mắt, ta nheo mắt nhìn về phía Tế Tế đứng một bên ngơ ngác nói:“Tế Tế?”
Tế Tế vội vàng hoàn hồn chạy đến bên người ta, “Trời ơi, công chúa, người không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”
Ta lắc đầu, “Không có.”
Nam tử ở cửa chỉ cười lạnh nói: “Ta rất thắc mắc, không biết vì sao trong phòng của công chúa lại có thể có mùi máu tươi?”
“A!” Tế Tế thét một tiếng chói tai, lôi kéo tay của ta đứng dậy chỉ vào nam tử kia mắng to, “Mùi máu tươi? Đừng có mà mèo mù ngửi mùi khoai lang liền nghĩ đó là chuột chết! Ngươi nhìn tay công chúa nhà ta mà xem! Ngự Lâm quân? Ngự Lâm quân có thể vô lễ với công chúa nhà ta như vậy sao?!”
Nam tử bị mắng sửng sốt, nhìn tay của ta xong, vẻ đắc ý liền yếu đi rất nhiều, “Này, thuộc hạ chỉ vì tróc nã thích khách mà sốt ruột......”
“Thích khách, ở đây làm sao có thể có thích khách!” Tế Tế trừng hai mắt, “Trong phòng công chúa chứa chấp thích khách? Trong đầu Ngự Lâm quân các ngươi đều là cỏ hết sao? Còn không đi ra cho ta! Ngày mai nếu Vũ Văn công tử hỏi đến việc này, ta cam đoan ngươi chịu không nổi!”
Khí thế của nam tử kia càng yếu, “Công chúa, thuộc hạ chỉ theo lệ đi kiểm tra......”
Ta giật nhẹ tay áo Tế Tế, “Tế Tế, đau.”
Lông mày Tế Tế dựng thẳng, chỉ vào nam tử kia nói: “Còn không đi cho ta! Ta muốn giúp công chúa. Bôi. dược! Kéo dài không chữa trị vết thương, cẩn thận đại công tử hỏi tội ngươi!”
Nam tử rốt cuộc thỏa hiệp, nhìn nhìn tay của ta rồi nói: “Là thuộc hạ đường đột, thuộc hạ rời đi.”
Nam tử nói xong liền ra khỏi phòng, trong lòng ta nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới lo lắng xem tay mình. Đây, vừa thấy quả thực là...... Thực con mẹ nó đau a.
Vừa rồi ta cố ý đem chén trà trên bàn ném xuống đất, sau đó đá ngã cái ghế, rồi trực tiếp té xuống đưa tay ấn vào mấy mảnh vỡ của chén trà kia. Sau đó bàn tay nhỏ bé trắng nõn bây giờ có thể nói là máu tươi tuôn rơi, vô cùng thê thảm......
Đương nhiên, ta âm thầm cùng cố ý làm máu chảy để khủng bố dọa người càng thêm hiệu quả.
Tế Tế mồ hôi chảy dài, từ trong phòng lấy hòm dược đến thay ta băng bó, động tác mềm nhẹ mà rất nhanh, “Công chúa, người sao lại không cẩn thận vậy, không thể tử từ một chút sao, người nhìn xem, cái chén này cắt tay người...... Đều do tên Ngự Lâm quân không có đầu óc kia!”
Ta chịu đau nhíu mày, nhìn nàng nói: “Tế Tế, xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết xảy ra chuyện gì! Thích khách, thích khách, chỉ thấy bọn họ suốt ngày tróc thích khách, cũng không biết có bắt được tên nào không! Ngự Lâm quân, một đám thùng cơm!” Tế Tế khoái chí mắng.
Ta thật muốn khen ngợi nàng, ai da~, mắng chửi người càng ngày càng lưu loát.
Tế Tế giúp ta băng bó xong xuôi liền dặn dò ta khi ngủ trăm ngàn lần phải cẩn thận đừng đè lên miệng vết thương, đừng dùng lực, vân vân… Ta nhất nhất đáp ứng, nàng mới chịu rời đi.
Ta ngồi bên giường nhìn bàn tay trái của mình bị vải trắng cuốn thành một cục, mẹ khiếp, lần này hy sinh lớn.
Mạnh Thiểu Giác từ dưới sàn chui ra, hắn đỡ vai trái tái nhợt cười cười, đáy mắt di động một tia tán thưởng, “Thông minh, thông minh, mèo con quả nhiên thông minh, nhưng mà tay nàng...... Chỉ sợ chảy không ít máu?”
Ta dưới đáy lòng cho là không quan trọng, nhún vai nghĩ: “Không sao cả, coi như tháng này dì cả mẹ đẻ* đến hai lần.”
(* =.=||| kinh nguyệt)
“Khụ khụ.” Mạnh Thiểu Giác ho nhẹ hai tiếng, mắt phượng có chút ủ rũ, “A Lam, giúp ta băng bó một chút.”
Ta không vui đứng dậy đi qua, quên đi, ngươi là đại gia, ngươi làm chủ.
Miệng vết thương của Mạnh Thiểu Giác không phải rất sâu, vừa vặn trúng phần mềm. Ta xuống tay không mạnh không nhẹ giúp hắn băng bó tốt miệng vết thương, nghĩ rằng động tác của mình thế mà càng ngày càng thuần thục. Đảo mắt cười lạnh, cũng không phải sao, trong cùng một ngày giúp hai người băng bó, không quen cũng phải quen.
Khí sắc của Mạnh Thiểu Giác khôi phục một ít, hắn dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy sửa sang quần áo, một tay kéo ta đến trước người hắn. Hắn cúi thân mình xuống dựa sát vào ta, mắt phượng hẹp dài ý tứ hàm xúc không rõ, “Tuy rằng ta biết lần này nàng hy sinh như vậy là vì trúng cổ của ta, nhưng mà......” Hắn nheo mắt phượng, môi mỏng gợi lên, “Vẫn cám ơn nàng.”
Nói xong Mạnh Thiểu Giác hôn phớt qua gò má ta một cái. Ta ngẩn người không có phản ứng, mặt không chút thay đổi chờ hắn đi đến cạnh cửa mới cầm trái quýt nhắm đầu hắn mà ném, nhưng lại bị hắn xoay người dễ dàng tiếp được.
“Mèo con, quýt...... Không ngọt bằng nàng.” Mạnh Thiểu Giác ý có điều chỉ nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ tươi cười đắc ý như mèo trộm được thịt.
Ta dùng tay áo xoa xoa mặt cảm thán nói: “Năm nay muỗi có vẻ độc.”
Mặt Mạnh Thiểu Giác đen thui, đóng cửa, chạy lấy người. Ta xoay người, lên giường, ngủ.
Ngày hôm sau, trong cung liền bàn tán chuyện thích khách. Thích khách nghe nói là đang ở ngự thư phòng muốn trộm cái gì, nhưng chưa kịp trộm đã bị Ngự Lâm quân anh dũng vô cùng phát hiện, sau đó liền -- chạy.
Ta ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khóe môi, ha ha, thực vui vẻ.
Ở trong hoàng cung, thích khách thật sự là không thế nào thoải mái vui đùa, nhất là tại thời điểm đặc thù nhất trong năm này -- của phụ hoàng ta, sáu ngày sau chính là đại thọ năm mươi tuổi. Người trong cung bù đầu chuẩn bị thọ yến cho phụ hoàng, mà các sứ thần chúc thọ của các quốc gia khác cũng đã sắp đến.
Ba ngày sau, hoàng cung Vân Di nghênh đón đệ nhất khách nhân, Vân Chiến quốc.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
44 chương
57 chương