Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch

Chương 17 : Tâm sự . . .

"Ta hỏi này, có phải mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon giấc có đúng không a." An Tu chịu không nổi áp lực của mọi người, liền bắt đầu hỏi Y. "A.. Bị ngươi nhìn ra a. Ha ha.." Tử Y cười cười. "Đừng làm bộ ha ha, ngươi nghĩ rằng ta không biết gì về ngươi sao?" "Có chuyện gì cứ nói, không cần phải vòng vo. Ta chỉ nhớ lại chút chuyện, hẳn là nhanh quên thôi.” "Ta thấy ngươi căn bản không muốn quên, tư vị tự tra tấn mình vui lắm sao?" "...... Không... Không phải như vậy...." "Nếu ngươi thật sự đã quên hắn, thì sao còn phải cùng ta đi đến Kinh Thành." "Ta chỉ muốn trông thấy hắn thôi, thấy hắn khỏe mạnh... Là tốt rồi...." Tử Y gượng cười. "Vậy bây giờ thì sao, chính ngươi nói muốn xuất cung. Hoàng thượng cũng đã cho ngươi ly khai, vậy vì sao ngươi còn không rời đi!" Thấy Tử Y đã không thể khống chế được biểu cảm, lệ rơi đầy mặt, An Tu cũng lộ vẻ xúc động, nhưng không thể cứ luôn lừa mình dối người a, mấy ngày nay Tử Y luôn luôn mất ngủ, hình như bắt đầu từ lúc rời khỏi người đó đi, cho tới bây giờ liền không có ngủ an ổn, cũng đã tới lúc để hắn nhận ra tình cảm bản thân mình.. "Ta... Ta... Ta chỉ là..." Không phản bác được... "Người hãy nghĩ kĩ lại đi." An Tu một mình ly khai, bỏ lại mình Tử Y. Đúng vậy... Ta không bỏ xuống được, không phải vậy... Vào ngày hắn bỏ ta đi, ta cũng đã lựa chọn lãng quên, lúc trước đã chọn. Vậy mà bây giờ lại, quả thực là một chuyện nực cười... Này... Đã không thể bỏ xuống được, vậy không cần buông tay... "Ta... Quyết định tiến cung một lần nữa, ta muốn ở bên cạnh hắn..." Rốt cục có một ngày, Tử Y lại quyết định đi làm bạn với người nọ. Tuy rằng chính mình biết, người nọ kỳ thực không cần người khác làm bạn, nhưng mà, chỉ cần nhìn một cái... Chỉ cần có thể nhìn một cái cũng được, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn..... Là đủ rồi.... "Chỉ cần nhìn thấy hắn là đủ rồi sao?", An Tu hỏi. "Theo đuổi hạnh phúc của ngươi đi, nếu ngươi không tự theo đuổi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy hạnh phúc mà ngươi mong chờ." Đi đi, Tử Y, tựa như giống ta trước kia, kỳ thực, tình yêu cũng không phải cách rất xa..... Đúng vậy, theo đuổi..... Không còn như trước kia, mà là dùng tâm chân thật của mình, không như trước kia cứ cự tuyệt, thương hại cùng phản bội...... "Ta đã hiểu.... Ta sẽ..." Tử Y hạ quyết tâm, thận trọng gật gật đầu. "Vậy chuyện của ta đã xong ~~~ ta đi~~~ Này~~ vị núp trong bóng tối, đã xem đủ rồi ~ xuống nhận tiểu nương tử của ngươi đi.” "Hả..?!" Bạch Tử Y không hiểu nhìn, bỗng nhiên trong lúc đó thấy An Tu đột nhiên cười to.... Cảm giác bản thân như bị người đùa giỡn. "Vũ...." Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, đơn giản là... Người nọ đã đến. Viên Giáng Vũ lại bày ra nụ cười quen thuộc, trêu đùa đáp: "Ta đã trở về... Y... Y của ta.." Ôm lấy Y đang khóc sướt mướt vào trong ngực, tay gắt gao giữ chặt. "Sẽ không để cho ngươi ly khai, sẽ không để cho ngươi rời khỏi tầm mắt ta." Y không trả lời, để mặc Vũ ôm vào trong lòng ngực. "Ngươi còn cần ta không?" Vũ nghiêm túc hỏi, Y vừa nghe đến những lời này, lập tức đẩy Vũ ra, chỉ là lực đạo không bằng Vũ, vẫn không thể rời đi, Y không ngừng đánh đấm Vũ. "Ta dám cần ngươi ư?! Ngươi luôn ở bên ta cười nói, rõ ràng do ta mặt dày mày dạn bám theo ngươi, rõ ràng bản thân ta không biết xấu hổ muốn ở cùng với ngươi, rõ ràng là ta dùng đủ mọi thủ đoạn để cầu ngươi đừng rời đi..... Ta dám sao?! Ta dám sao?!" "Nhưng mà, ta yêu ngươi... Hiện tại ta thỉnh cầu ngươi đừng rời đi." Y vừa nghe đến những lời này, nụ cười liền vặn vẹo, "Yêu ta? Không phải vì khuôn mặt của ta? Không phải vì y thuật này của ta?" "Hãy nghe ta nói, Y. Ta luôn luôn yêu ngươi, không chỉ ngươi của hiện tại, còn có kẻ ngốc nghếch lúc trước bị đưa vào tẩm cung của ta, Y hồn nhiên kia. Có thể trong cuộc đời của ta chưa từng xuất hiện qua người đơn thuần giống vậy, người đáng yêu như vậy, bản thân bị người khác thương tổn đầy mình, vẫn muốn tiếp tục sống. Ta không biết, lúc trước ta gặp ngươi, là rung động vì điều gì, nhưng mà, những ngày được sống cùng với ngươi. Ta biết ngươi rất hồn nhiên, rất hiền lành, dễ dàng bị ngươi ta lừa gạt. Bằng không, ngươi cho rằng cổ độc trong người của ngươi có thể khiến ta yêu ngươi sao?" Y dần dần ngừng giãy dụa, nhìn chăm chú vào ánh mắt Vũ."Vậy ngươi... Vậy ngươi vì sao cần cổ?" "Tiểu ngu ngốc, khi đó cục diện chính trị vẫn chưa ổn định, ta không thể cho ngươi bại lộ ở trước mặt những người khác, đương lúc ta còn chưa đủ năng lực bảo hộ ngươi, chỉ có thể để cho ngươi rời xa ta, đưa ngươi đến Miêu Cương, để những thứ ô nhiễm của triều đình rời xa ngươi." Vũ càng nói càng dịu giọng xuống. Mỗi khi nghĩ lại vô cùng hận bản thân mình quá vô dụng. "Vậy ngươi biết không?" "Cái gì?" Y tươi cười, "Ngươi xuất hiện đúng vào lúc ta quyết định làm bạn bên ngươi, cho nên, ta cho ngươi một cơ hội, cho ngươi chứng minh tình cảm của ngươi." Cũng là cấp cho bản thân một cơ hội, một cơ hội có thể ở lại bên cạnh ngươi. "Ta sẽ dùng cả đời để ngươi hiểu được trái tim của ta." "Để xem..." Ta cũng sẽ cả đời làm bạn bên ngươi, dù cho ngươi có gạt ta... Ta cũng không hối hận... Ai biểu ta yêu ngươi chứ.... "Vậy ngươi có phải nên bù đắp lại những năm tháng tương tư của ta không, hả?" "A?" Y vẫn bộ dáng đơn thuần như lúc trước, trải qua hết mọi cực khổ, cũng không thay đổi chút nào. "Ngươi nói đi..." Vũ kề lên trên môi Y, hết thảy không cần nói...