Ngày hôm ấy, toàn Kinh thành chưa bao giờ nhỏ bé đến vậy. Người tới người lui tấp nập, nơi nơi vui mừng náo nhiệt. Chủ tửu lâu, tiểu điếm đều là vui vẻ không thôi, bọn họ làm ăn ngày hôm nay quả thật hết sức phát đạt. Mà tiêu điểm là "Hồng nhan hội", giăng đèn kết hoa rực rỡ vô cùng.Tuy nhiên, bên trong Lăng gia lại là một mảnh u ám. Tiêu Dao mặt như tu la, không ngừng quát mắng hạ nhân, còn có, từ sáng sớm đã hô hoán mọi người dậy, cái gì mà sợ rằng Lăng gia không đủ mặt mũi. Hầy, kẻ ngu cũng biết hắn muốn phát tiết. Hắn viện lí do siêu siêu trẻ con mà. Bên trong Uyển Tâm Các, ngược lại ồn ào đến đinh tai nhức óc. Số là nha hoàn Thanh Trúc muốn giúp Y Xảo rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Tình huống bắt buộc nàng phải dùng kính áp tròng. Vừa nhìn thấy dung nhan khuynh thành của Y Xảo, nha hoàn kia đã chịu không nổi ngất lên ngất xuống. Từ bé tới giờ nàng thực chưa thấy ai đẹp như Tiểu thư, có khi cả Đệ nhất mỹ nữ Thiên Quốc cũng phải mờ nhạt mấy phần. Y Xảo bất động một canh giờ chờ Thanh Trúc tô vẽ lên mặt mình, nén thở dài mấp máy: -"Lâu quá a~" Không có tiếng trả lời nàng, Y Xảo nghi hoặc mở mắt ra. Chỉ thấy Thanh Trúc đứng một bên, miệng muốn há đến rớt xuống đất, lắp bắp nửa ngày mới ra một câu cảm thán: -"Tiểu thư, đẹp quá...." Y Xảo rũ mi mắt, có chút tò mò khuôn mặt mình, ra lệnh: -"Mang gương ta coi chút." Trong gương đồng, dung nhan xinh đẹp của bản thân khiến nàng giật mình không thôi, thật sự giống mẹ nàng đến bảy, tám phần. Nhắc đến mẹ, tâm nàng lại nhộn nhạo, phải nhanh trở về nhà. Nhưng nghĩ đến Tiêu Dao, nàng lại không nỡ. Nhất thời, tất cả chìm vào trầm mặc, thê lương. Mãi cho đến khi nha hoàn Thanh Trúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí: -"Tiểu thư, xe đến rồi, chúng ta khởi hành thôi ạ." -"Ừ." Y Xảo nhanh chóng an tọa trong xe ngựa, tiếng vó ngựa đập trên nền đất phát ra âm thanh lộc cộc đều đặn, hoàn hảo đưa nàng tới trung tâm lễ hội. Lúc này, đám người Lý Doãn Kiều đều đã có mặt, mỹ nhân từ bốn phương đều tụ lại. Liễu yếu đào tơ có, sắc sảo khí phách có,...nhiều như mây trên trời, khiến người ta quả thực ngắm đã con mắt. Chỉ thấy Thanh Trúc nhảy từ trên xe xuống, một bàn tay ngọc chậm rãi vén rèm bước ra. Chờ sau khi Y Xảo vững vàng đứng trên mặt đất, khắp nơi đều hút khí lạnh. Nữ tử thánh khiết, xinh đẹp này, mang đến cảm giác rất dễ chịu. Trong lúc mọi người còn đang chìm đắm trong hào quang của Y Xảo thì phía xa nhóm người Lý Doãn Kiều ghen tức cùng oán hận trừng nàng. Lý Doãn Kiều bởi một lần mất mặt kia, từ lâu đã không ưa nàng. Còn Lương Đào, Liễu Hân ghen tức vì bị đoạt mất sự chú ý. Có điều, bọn họ nhanh chóng nhịn xuống. Từ phía xa, một cỗ xe ngựa khác chậm rãi tiến tới, chữ "Thiên" cực lớn trên xe hấp dẫn ánh mắt của Y Xảo. Không thể ngờ là quận chúa Thiên Ngọc- Đệ nhất mỹ nhân Thiên Quốc. Nàng ta tính tình hoạt bát, ôn nhuận dịu dàng, ấn tượng đầu tiên chính là: mỹ nữ ngọt ngào như kẹo a~ Ai biết tâm địa thế nào cơ chứ. Năm người bọn họ: Mỹ nhân Sở Quốc Lương Đào, đại tiểu thư Lý gia Lý Doãn Kiều, tài nữ Liễu Hân, Quận chúa Thiên Ngọc, nữ nhân bí ẩn Y Xảo. Chính là trót lọt thông qua phần kiểm tra đầu tiên: chất lượng nhan sắc.