Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 9 : Khẩn trương

“Vương gia rốt cục nghĩ thông suốt dụng ý của Vân Tiên.” Nụ cười vẫn xinh đẹp như cũ nhưng đầu ngón tay lại bắt đầu run rẩy. “Chẳng lẽ trong đầu đệ chỉ có chuyện báo thù?” “Đúng” Không có chút do dự trả lời. Thân thể không hề run rẩy,Sở Lăng nhịn không được ôm vai hắn. Nhìn bả vai gầy yếu kia hắn thấp giọng nói“Ngươi có thể sống vì chính mình một ngày không?” “Không thể.” Không thể… Không thể… Sở Lăng không thể tưởng tượng nổi trong lòng hắn tràn đầy cừu hận, đáy lòng phiếm đau.Tay của Vân Tiên đột nhiên vòng lên thắt lưng hắn,bàn tay lạnh lẽo xuyên thấu qua y phục. “Ta giống như… thích ngươi.” Đáy mắt có chút mơ màng Sở Lăng nhẹ giọng nói. Nhưng nói xong lại làm cho hai người đều giật mình sững sờ. Vân Tiên trầm mặc,Sở Lăng cười khổ nhưng là lại lấy ngữ khí kiên định nói:“Ta… Thích… Ngươi.” Vân Tiên rốt cục than nhẹ một tiếng rồi nói:“Ta không xứng.” “Không ai xứng hơn ngươi.” Ngửi mùi thơm của hắn,Sở Lăng thỏa mãn nhắm mắt lại“Ta không biết bắt đầu khi nào thích ngươi, có lẽ là sau nụ hôn chín năm trước, có lẽ… Là ở không lâu.” Vân Tiên vẫn nói như cũ“Ta không xứng.” “Đừng nói như vậy.” Nắm chặt cánh tay, xúc cảm ấm áp chân thật làm cho Sở Lăng có chút thổn thức. Hắn thật không ngờ hắn lại yêu một nam tử. “Nếu như  báo thù xong ngươi nguyện ý ở cùng một chỗ với ta sao?” Vân Tiên sững sờ rồi nói“Nguyện ý.” Nếu thực sự có một ngày như vậy, thật có thể buông trong lòng cừu hận, hắn nguyện ý ở chung với hắn nha. Hôn trụ môi hắn không hề thô bạo mà là dịu dàng như mưa xuân. Hai lưỡi giao triền mang theo ngọt ngào, rồi lại có chút tuyệt vọng. Đáy lòng phát ra một tiếng thở dài,Vân Tiên nhắm mắt. Một lần cơ hội cuối cùng để cho chính mình trầm luân một lần cũng không sao. Lúc kéo y phục ra, hắn hôn xuống cổ rồi dần dần rơi xuống ***g ngực rắn chắc, bụng. Vân Tiên cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, đầu ngón tay rốt cục không còn lạnh lẽo mà biến thành cực nóng, dịu dàng xoa lên sống lưng bằng phẳng. Lúc dục vọng lên cao nhất Sở Lăng dừng lại nụ hôn nhìn thẳng vào mắt hắn. Da thịt Trắng nõn trong *** tiêm nhiễm nổi lên phấn hồng, mắt Vân Tiên lờ đờ mê người,đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch nói không nên lời gợi cảm. Sở Lăng nhịn không được lần nửa hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi tiến vào trong miệng trêu chọc qua lại,cánh môi cọ sát lẫn nhau. Ngón tay nhẹ nhàng dò đến chỗ nơi lửa cháy bừng bừng. U kính đã bị mật hoa thấm ướt,Sở Lăng không hề chần chờ, lửa nóng dục vọng tiến vào. Hai người đều phát ra một tiếng than nhẹ,Sở Lăng không hề động bình tĩnh nhìn hắn, động tình nói:“Vân Tiên…” Mở mắt ra, Vân Tiên đáp nhẹ một tiếng. “Ngươi chỉ có thể là của ta.” Hắn nói thật trịnh trọng thật kiên định“ Mặc kệ về sau thế nào, ngươi cũng không được bán đứng thân thể của mình được không?” Khẽ nhíu mày hiểu biết ý tứ  của hắn,khóe môi của Vân Tiên phiếm ra nếp nhăn khi cười. Đợi không đượcSở Lăng lại thấp giọng nói:“Được không?” Lúc cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, lời lẽ đan vào nhau Vân Tiên nhẹ giọng đáp lời:“Được.” Thấy như vậy Sở lăng tăng thêm nụ hôn. Không khí xung quanh đều là lửa nóng,trong lúc luật động Sở Lăng động tình nói:“Vân Tiên, ngươi là của ta.” “Vân tiên, ngươi chỉ có thể là của ta.” Hoan ái hơn phân nửa đêm,Vân Tiên mỏi mệt mở mắt ra nhìn vào con ngươi ấm áp của Sở Lăng. Hắn yêu thương xoa lên trán của hắn, mỉm cười nói:“Mệt mỏi sao?” “Không mệt.” Ôm lấy eo của hắn, hắn không muốn ngủ. Khi đôi môi đỏ mọng của hắn hôn xuống, Sở Lăng ôm thắt lưng mảnh khảnh sát vào hắn,yếu ớt như nữ tử. Khi hôn đến chổ kín Vân Tiên rên rỉ một tiếng,Sở Lăng đau lòng nói:“Thật xin lỗi.” “Không sao.” Vân Tiên nhoẻn miệng cười vùi đầu vào trong ngực hắn, cảm giác an toàn làm cho hắn lưu luyến. Có lẽ vẻn vẹn có một cái chớp mắt, bọn họ sẽ chia lìa suốt đời. Nhưng trước đó ta sẽ nhớ kỹ độ ấm của ngươi. Vân Tiên thầm nghĩ nụ cười càng phát ra sáng lạn. Tới gần hừng đông Sở Lăng mới rời đi. Vân Tiên không lòng dạ nào ngủ tiếp, đứng dậy mặc áo mỏng vào, ngồi ở phía trước nhẹ nhàng vỗ về đàn ngọc. Chín năm, học khảy đàn đã chín năm. Hắn quen thuộc cầm huyền như quen thuộc thân thể của chính mình. Trời vừa sáng liền có cung nữ lên lầu các, đem rất nhiều y phục hoa lệ,Vân Tiên vẫn hờ hững như cũ, bản thân ngẩn người thẳng đến Sở Du đến. Tâm trạng của hắn dường như tốt lắm, nhìn thấy hoa phục một bên, sắc mặt bị kiềm hãm cố gắng hòa nhã nói:“Vân Tiên không thích y phục trẫm ban cho sao?” “Vân Tiên chỉ mặc y phục màu trắng.” Không liếc hắn một cái, mắt vẫn dừng ở trên đàn ngọc. Sở Du không ép hắn, đợi đến giờ cùng hắn xuống lầu các. Dưới lầu đã sớm có phần đông thị vệ đang đợi, chính giữa là kiệu vàng rất lớn, rất là bắt mắt. Sở Du đang muốn mời Vân Tiên lên kiệu, mạn kiệu hơi mở, lại lộ ra khuôn mặt Đoan Mộc mộng dịu dàng nhã nhặn. “Mộng Nhi,nàng tại sao lại đến đây?” Đoan Mộc Mộng tuy là vẫn nhìn Sở Du, nhưng dư quang  đã không biết khi nào quét mắt sang người bên cạnh,nàng mỉm cười nói:“Cha nhìn thấy chàng và thiếp quay về, tất nhiên sẽ rất vui nha.” Ánh mắt nàng vừa chuyển, cố ý hỏi:“Người khảy đàn này là do Hoàng Thượng đã nhiều ngày tìm về tới sao?” Sở Du nói:“Đúng. Mộng Nhi, hắn cầm nghệ siêu quần, trẫm đang muốn dẫn hắn đi đến quý phủ khảy một khúc.” Đoan Mộc Mộng mỉm cười“Rất tốt.” Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn về phía Vân Tiên. Vân Tiên ôm đàn ngọc, đứng im lặng một bên không trở lại cũng không đáp lại. Sở Du cuối cùng ngồi chung với Đoan Mộc Mộng, gọi cho thị vệ an bài kiệu khác cho Vân Tiên. Khi đội ngủ khổng lồ từ hoàng cung đến phủ Thừa tướng,Vân Tiên âm thầm cảm thất may mắn bản than không có làm hư việc. Nếu ám sát ngay hắn tuyệt đối không thể sống để nhìn thấy Đoan Mộc Lượng. Khó trách Sở Du muốn hắn tới mừng thọ. Phủ Đoan Mộc phủ nơi nơi giăng đèn kết hoa, có chút hương vị vui mừng. Vân Tiên hạ kiệu, hắn nhìn thấy Đoan Mộc Lượng đầu tiên trong đám người kia. Hai bên tóc mai, vẻ mặt mượt mà tươi cười, giơ tay nhấc chân đều có quý khí.Còn bên cạnh hắn là Đoan Mộc phu nhân, cười hòa ái mà không mất ung dung. Vân Tiên cắn răng bức chính mình cúi đầu nhưng đầu ngón tay lại không ngừng được đang run rẩy. Chín năm, cách nhau chín năm. Hắn quên không được người này, không quên được người làm cho hắn thống khổ. Mỗi lần nằm ác mộng, hắn đều thấy mình không rời được Đoan Mộc phủ, không rời được người nhà Đoan Mộc phủ.Những gương mặt này hoặc cười nhạo hoặc tức giận mắng, một câu một câu một tiếng như kiếm đâm vào cổ họng hắn. Thọ yến bắt đầu,Sở Du tất nhiên là ngồi ở chủ vị, hắn cố ý để cho Vân Tiên ngồi ở bên cạnh, người bên ngoài cũng không dám ngăn cản chỉ âm thầm nghi hoặc. Vân Ttiên ngẩng đầu, Đoan Mộc Lượng  và phu nhân an vị ngồi ở đối diện là vị trí tốt  để hắn ám sát. Ánh mắt vừa chuyển lại thấy được Sở Lăng ngồi ở bên trái. Tâm đau xót, hắn đừng mở mắt. Nhạc thanh dần dần vang lên, bên cạnh có nữ tử nhanh nhẹn khởi vũ, kỹ thuật nhảy nổi bật nhưng nhạc thanh không xứng. Sở Du bất ngờ nói:“Vân Tiên, bằng không ngươi tới khảy một khúc đi?” Thản nhiên gật đầu,Vân Tiên cầm đàn ngọc trong tay bắt đầu gảy. Tiếng đàn lọt vào tai, mọi người đều là nhất túy. Rất dễ nghe, làm cho các vũ công bên cạnh cũng xấu hổ dừng cước bộ. Trong lòng bàn tay của Vân Tiên lại dần dần thấm mồ hôi. Học nghệ chín năm chỉ vì một cái chớp mắt này nhưng hắn dù bình tĩnh cỡ nào vẫn thấy khẩn trương. Tiếng đàn dần dần đi vào kết thục, ánh mắt lưu hắn chuyển nhìn thấy tất cả mọi người trầm mê ở bên trong âm nhạc. Hắn tính toán là ở đạn hoàn cuối cùng một cái âm phù, trong đàn cầm có ba nghìn cây ngân châm thật nhỏ đều bay ra về phía trước. Mà phía trước đúng là Đoan Mộc Lượng và Đoan Mộc phu nhân. Đầu ngón tay càng ngày càng nhanh, trán hắn tiết ra nhiều mồ hôi