Nhìn cổng lớn trước mặt, Liễu Tiếu lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đến được trước khi trời tối. Liễu Tiếu tiến lên gõ cửa. Cửa rất nhanh được mở ra, có người đi ra hỏi: “Chuyện gì?” “Ta đến nhập học.” Liễu Tiếu vội vàng trả lời. “Ngươi tên gì?” Người nọ vừa hỏi vừa lấy ra một quyển sổ màu đen. “Liễu Tiếu.” “Liễu Hiếu, ân, tìm được rồi. Tốt, ngươi đi theo ta vào.” Lấy ra một cây bút, đánh một kí hiệu sau hai chữ “Liễu Hiếu”, xoay người dẫn Liễu Tiếu đi vào trong. “Oa, phòng này thật là đẹp.” Nhìn căn phòng trước mặt, Liễu Tiếu nhịn không được sợ hãi than, thật là xa hoa nha! “Ngươi là đệ tử được học viện chúng ta cung cấp đãi ngộ đặc biệt, đương nhiên sẽ ở trong phòng tốt nhất của học viện chúng ta.” Người nọ vừa nói vừa vụng trộm đánh giá Liễu Tiếu từ trên xuống dưới, kì quái, rõ ràng là nhiều tiền như vậy, một năm ba vạn lượng bạc cũng chi được, như thế nào lại ăn mặc cũ nát như thế. Bất quá ngẫm lại bốn tên cắt cổ chày ra nước của nặng hơn người trong học viện kia —- có lẽ thật sự là người càng có tiền thì lại càng keo kiệt. Hóa ra là đãi ngộ đặc biệt, Liễu Tiếu nghĩ, xem ra đại thúc keo kiệt làm người cũng không tệ thôi. Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Tiếu thức dậy. Giường này nằm thật thoải mái, chăn và gối đầu cũng thật nhẹ thật mềm, còn có mùi thơm thoang thoảng. Liễu Tiếu nhịn không được lại lăn lộn trên giường một hồi. Đại thúc keo kiệt thật là tốt, cho nàng ở một nơi thoải mái như vậy, không biết lát nữa có thể yêu cầu hắn tăng tiền lương được hay không. Từ khi Liễu Tiếu biết một năm học viện có thể kiếm được nhiều tiền như vậy liền sâu sắc cảm thấy tiền công mười lăm năm sau này của mình quá ít. Bụng thật đói, Liễu Tiếu sờ sờ bụng. Nhớ lại người hôm qua dẫn nàng vào có nói qua, buổi sáng sẽ có người đưa điểm tâm lại đây, nhất thời cảm thấy thật mong đợi. Cho nàng ở trong căn phòng đẹp như vậy, hẳn sẽ không cho nàng ăn quá tệ đâu. Liễu Tiếu một bên chờ điểm tâm, một bên tính toán tất cả mọi thứ trong gian phòng tổng cộng đáng giá bao nhiêu tiền, đang lúc tính toán đến hai mắt tỏa sáng thì có người gõ cửa. Điểm tâm đến đây! Hai mắt Liễu Tiếu sáng ngời, xông ra mở cửa, lập tức có người bưng một cái đĩa nhỏ bước vào. Người đến mặc một thân hắc y, tuổi còn rất trẻ, trông cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, bất quá khuôn mặt kia không mang theo một chút biểu tình, trông cứng nhắc như lão phu tử năm mươi tuổi. Giọng nói cũng cứng ngắc lạnh lùng không giống người sống: “Đây là ‘Tuyết ngọc đan’ ngươi đặt, giờ này ăn vào có hiệu quả tốt nhất.” Nói xong, không chờ Liễu Tiếu kịp phản ứng, người nọ lập tức buông đĩa xoay người đi mất. Để lại mình Liễu Tiếu nhìn viên thịt nhỏ màu trắng trong đĩa ngẩn người. Nàng nghe nói bốn chủ nhân của học viện đều là quỷ hẹp hòi, lại không ngờ bọn họ hẹp hòi đến trình độ này, buổi sáng cư nhiên chỉ cho nàng ăn một viên thịt nhỏ như vậy. Bất quá hiểu được có cái để ăn vẫn tốt hơn không có gì, Liễu Tiếu cầm viên thịt lên một ngụm nuốt vào bụng.