Nam soa nữ thác
Chương 55
Liễu Tiếu cầm chủy thủ nghĩ nghĩ, dù sao cũng đến nước này rồi, rõ ràng đâm lao phải theo lao, mở miệng nói: “Đường chưởng môn, giao Sưu Hồn Châm trên người ngươi cho chúng ta.”
Đường Diêu tức giận đến gân xanh nảy lên trên trán, trầm mặt, lạnh lùng mở miệng: “Mơ tưởng!”
Liễu Hiếu vụng trộm đặt ngón cái của mình lên lưỡi dao, ngón tay bị lưỡi dao sắc bén cứa rách, máu tươi chảy ròng ròng. Liễu Hiếu kề sát ngón cái vào cổ Đường Điềm, làm máu của mình chảy xuống từ cổ Đường Điềm, ở trong mắt Đường Diêu cùng Đường Lượng giống như cổ Đường Điềm bị dao cứa chảy máu vậy.
“Ngươi…” Đường Diêu giận dữ.
“Đường chưởng môn, ngài phải biết rằng, Sưu Hồn Châm là vật chết, Đường tiểu thư lại là người sống, giao Sưu Hồn Châm ra đây, ngày sau ngươi còn có cơ hội đoạt lại, nhưng nếu ta hạ một đao xuống, tôn nữ bảo bối này của ngươi lại có thể không bao giờ mở mắt ra được nữa, đến lúc đó cho dù ngươi muốn đổi, cũng không đổi mạng của nàng về được.” Liễu Hiếu nhìn vẻ mặt nổi giận lôi đình của Đường Diêu, vô cùng bình tĩnh mở miệng.
Đường Diêu nhìn Liễu Hiếu, mở miệng nói: “Dám uy hiếp lão phu, nữ oa nhi ngươi có phân gan dạ sáng suốt này coi như không đơn giản, ngươi lại có mĩ mạo, cần gì đi theo hạng dâm tặc vô liêm sỉ này.” Đưa tay kéo Đường Lượng qua, “Ngươi nhìn xem, đây là tôn tử của ta, cũng là môn chủ kế nhiệm của Đường môn. Tướng mạo anh tuấn, võ công lại càng không cần phải nói, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đường Lượng nghe vậy, vội vàng lắc đầu. Tuy vị cô nương này xinh đẹp đến làm người ta chảy nước miếng, nhưng bị cái khá là hung hãn, hắn vẫn thiên về loại hình dịu dàng, nhã nhặn, nhu tình như nước giống như Sở Sở hơn.
Vì đề phòng gia gia vì cứu muội muội mà tùy tiện hi sinh hạnh phúc cả đời của hắn, Đường Lượng đành phải đứng ra nói chuyện. “Gia gia, đã đến nước này rồi, ngài đừng nói mấy chuyện không đâu nữa, vẫn là nhanh giao Sưu Hồn Châm cho bọn họ thì hơn.” Thấy Đường Diêu trừng hắn, vội vàng ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Gia gia, cứu muội muội quan trọng hơn, trước cứ giao Sưu Hồn Châm cho bọn họ thì thế nào, dù bọn họ có mánh khóe thông thiên cũng không chạy ra khỏi Đường môn được, Sưu Hồn Châm còn sợ không lấy lại được sao?”
Đường Diêu nghĩ nghĩ, Đường Lượng nói quả thật có lí, do dự một hồi, đưa tay vào trong ngực, tháo sợi dây chuyền bạc có treo Sưu Hồn Châm từ trên cổ xuống.
“Đừng nghĩ đến dùng tiểu xảo, nếu ngươi hạ độc trên hộp châm, ta có thể nhìn ra.” Liễu Hiếu dùng mũi chân chỉ chỉ một chỗ cách hắn khá xa ở phía bên cạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn Đường Diêu, “Ném tới nơi này.”
Đường Diêu ném Sưu Hồn Châm ra ngoài, vừa đúng nhẹ nhàng đáp xuống chỗ mà Liễu Hiếu chỉ định.
Liễu Hiếu dùng chủy thủ kèm Đường Điềm, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Diêu, vươn chân ra, móc Sưu Hồn Châm lại, sau đó nói với Liễu Tiếu: “Tiểu Liễu Tử, tìm mảnh vải bao tay lại, lấy Sưu Hồn Châm lại đây.”
Liễu Tiếu xé xuống một mảnh của khăn trải giường, nghĩ nghĩ, không quá yên tâm, lại xé một mảnh nữa, dùng hai mảnh vải bao lấy tay phải, cúi người nhặt Sưu Hồn Châm từ dưới đất lên.
Liễu Tiếu nhìn Sưu Hồn Châm trong tay, nói với Liễu Hiếu: “Sưu Hồn Châm tới tay, nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng mà chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi Đường môn đây?”
“Ta còn chưa nghĩ ra.”
“Vậy ngươi nghĩ nhanh đi.” Liễu Tiếu thúc giục hắn.
“Như vậy đi, hai chúng ta cùng nhau kèm Đường Điềm, ta dùng chủy thủ chỉ vào cổ nàng, ngươi ngắm Sưu Hồn Châm về phía nàng, chúng ta liền cứ như vậy đi thẳng ra Đường môn.” Liễu Hiếu nghĩ tới nghĩ lui, đây là biện pháp duy nhất.
“Vậy nếu Đường cô nương tỉnh lại giữa đường thì làm sao bây giờ?”
“Nếu vậy ngươi lại đánh nàng ngất xỉu.”
“Nga.”
…
Hai tên cướp hoàn toàn không có kinh nghiệm một trái một phải cùng nhau khiêng Đường Điềm đang hôn mê bất tỉnh lên, vừa đi từ trong phòng ra đến ngoài cửa, hai người đã kêu khổ không ngừng.
“Liễu Hiếu, sau này nếu chúng ta lại cần bắt người làm con tin, trăm ngàn lần nhớ rằng phải bắt một người có thể tự mình đi đường.” Liễu Tiếu mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhưng mà một tay khiêng Đường Điềm, một tay cầm Sưu Hồn Châm, hai con mắt còn bận phải chú ý hành động của Đường Diêu và Đường Lượng cùng với các đệ tử khác của Đường môn, ngay cả mồ hôi cũng không dám lau. “Nàng như thế nào còn chưa có tỉnh, ta có thể không đánh nàng ngất xỉu tiếp được không?”
“Không cần đánh nàng ngất xỉu, để nàng tự đi đi, cũng tiện dẫn đường cho chúng ta.” Liễu Hiếu cũng chật vật như nàng, hoàn toàn không có dị nghị đối với đề xuất của nàng.
“Vậy hay là trước khi Đường cô nương tỉnh lại chúng ta nghỉ một lát đi.”
“Cũng tốt.”
Hai người dưới mười mấy ánh mắt nhìn chăm chú đặt mông ngồi xuống đất.
Nhìn vị trí hai người ngồi xuống, Đường Lượng không một tiếng động dùng chân ấn nhẹ xuống đất mấy cái.
Liễu Tiếu đột nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ nhưng cũng rất kì quái ở dưới lòng đất chỗ hai người ngồi, mặc dù không biết là tiếng gì, Liễu Tiếu lại theo bản năng sâu sắc cảm thấy không ổn.
Không kịp nghĩ nhiều, Liễu Tiếu lập tức buông Đường Điềm ra, vươn tay ôm lấy thắt lưng Liễu Hiếu, dùng khinh công mà nàng còn chưa quá thuần thục mang theo Liễu Hiếu nhảy ra mấy trượng xa. (1 trượng = 1,33m)
Liễu Tiếu vừa nhảy lên, đột nhiên có một cái ống mảnh dài vươn lên từ dưới đất, phun ra làn khói bảy màu, nhanh chóng bao phủ lấy chỗ hai người vừa ngồi.
Liễu Hiếu kinh hô: “Tiểu Liễu Tử, mau nín thở, khói này có độc.”
Liễu Tiếu nghe vậy ngừng thở, lại chạy ra ngoài mấy chục trượng xa, lúc này mới đứng lại, buông Liễu Hiếu xuống.
Hai người vừa rời đi, Đường Lượng lập tức vọt vào trong màn khói kia, ôm Đường Điềm ra, đặt trên mặt đất, lấy ra một cái bình ngọc, nhỏ mấy giọt chất lỏng vào miệng nàng, hẳn là giải dược cho màn khói độc kia.
Đường Điềm đã không còn nằm trong tay bọn họ, nhưng mà hai người lại bị mấy chục người cầm đủ loại binh khí bao vây.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu nhìn tình cảnh trước mắt, trong đầu đồng thời toát ra ba chữ “Chết chắc rồi!”.
“Liễu Hiếu, ta trước ngăn cản giúp ngươi, ngươi nghĩ biện pháp chạy trốn, rồi đi tìm Ninh Tiểu Mộng đến cứu ta đi.” Liễu Tiếu nghiêm mặt nói với Liễu Hiếu.
“Không được, ta thấy Ninh Tiểu Mộng không quá đáng tin, vẫn là để ta ngăn cản giúp ngươi đi, ngươi nghĩ biện pháp chạy trốn, rồi đến Lục Liễu sơn trang tìm cha ta tới cứu ta.” Liễu Hiếu cự tuyệt đề nghị của nàng.
“Không được, võ công của ngươi yếu kém như vậy, ngăn không được, vẫn là mau chạy đi.”
“Không cần, nên là ngươi chạy…”
“Không được, nên là ngươi chạy…”
Bất quá những người khác cũng không định cho bọn họ đủ thời gian để quyết định rốt cuộc là ai cản ai chạy.
Hai người còn chưa bàn ra được kết quả, Đường Diêu đã hét lớn một tiếng: “Dâm tặc nhận lấy cái chết.” Bổ một chưởng về phía Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu đẩy Liễu Hiếu ra, thật nhanh xoay một vòng, khó khăn tránh được một chưởng.
Đường Diêu lại bổ một chưởng theo sát sau đó, Liễu Tiếu co người lại, ngửa người ra, lại tránh được.
Đường Diêu lạnh lùng cười, “Tiểu tặc, không nhìn ra ngươi thật sự có chút bản lĩnh. Bất quá lần này, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể trốn thoát được hay không.” Vừa nói, tay trái vừa tung ra một chưởng, tay phải cũng dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ (mưa hoa đầy trời) ném ra một nắm ngân châm.
Liễu Tiếu ở trong lòng kêu thảm, dùng hết sức lực lăng không nhảy lên, trước né qua một chưởng kia của Đường Diêu, sau đó dùng toàn bộ sức lực còn lại xuất chưởng giữa không trung, chưởng phong quét bay một mảng ngân châm trước người, thoát khỏi vận mệnh bi thảm bị đâm thành con nhím.
Liễu Tiếu rơi xuống đất, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân phải truyền đến cơn đau thấu xương, có một cây ngân châm đâm xuyên vào lòng bàn chân nàng.
Liễu Tiếu sợ bị Đường Diêu nhận ra điều khác thường, cứng rắn chịu đựng không hé răng, giả bộ như không có việc gì xảy ra.
Đường Diêu tuy hận cực Liễu Tiếu, nhưng cũng không thể không thừa nhận Liễu Tiếu quả thật lợi hại, nhìn khắp toàn bộ Đường môn, đừng nói đến các đệ tử thiếu niên tầm tuổi Liễu Tiếu, cho dù là các đệ tử lớn tuổi hơn Liễu Tiếu rất nhiều cũng căn bản ngay cả nửa chiêu của hắn cũng tránh không thoát. Đặc biệt vừa rồi khi hắn xuất chưởng đồng thời còn phóng ra ám khí, Liễu Tiếu cư nhiên có thể không hề bị thương né tránh. Tuy hắn vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng Liễu Tiếu có thể trốn thoát cũng đã là rất khó được.
Đường Diêu lập tức nổi lên lòng cầu hiền, thu tay lại, nói với Liễu Tiếu: “Xem ra ngươi ngược lại có mấy phần năng lực, như vậy đi, chỉ cần ngươi thú Điềm Điềm, ở rể Đường gia, chuyện hôm nay lão phu sẽ không truy cứu nữa.”
“Không được.” Liễu Tiếu vội vàng mở miệng giải thích cho bản thân, “Ta là…”
Liễu Tiếu ngay cả chữ “nữ” còn chưa kịp nói ra miệng, Đường Diêu đã nổi giận lôi đình mở miệng, ngắt lời nàng. “Ngươi đã không muốn thú Điềm Điềm, ta đây cũng không cần nương tay với ngươi nữa, chịu chết đi.” Nói xong, tay trái bất thình lình đánh ra hai chưởng liên tục, tay phải vung lên, ngân quang đầy trời.
Liễu Tiếu nhìn chuẩn hướng của chưởng phong mà Đường Diêu đánh tới, đang định lùi về, lại quên mất lòng bàn chân của mình bị thương, chân phải vừa lùi, cơn đau thấu xương truyền đến, đau đến bước chân nàng không tự chủ được hơi chậm lại.
Trong một khắc chậm lại, Liễu Tiếu biết mình đã tránh không thoát, đang chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, lại nhìn thấy Liễu Hiếu lao về phía nàng, chắn trước người nàng, xoay người ôm chặt lấy nàng.
Nếu nói giờ khắc này Liễu Tiếu không cảm động, đó tuyệt đối là giả.
“Đứa ngốc, ngươi xông lên làm gì, một người chết dù sao cũng tốt hơn là hai người cùng chết.” Liễu Tiếu thì thầm, nhắm mắt lại, cũng ôm chặt lấy Liễu Hiếu.
Nếu không chết, mình nhất phải đối xử tốt với Liễu Hiếu hơn một chút. Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Liễu Tiếu.
Nếu như mình chết, số bạc mà mình vất vả lắm mới kiếm được làm sao bây giờ? Vất vả lắm với có được nhiều bạc như vậy, cư nhiên lại chết, thật sự là đáng tiếc. Đây là ý niệm thứ hai trong đầu Liễu Tiếu.
Nếu không chết, nhất định phải bắt Tiểu Liễu Tử lấy thân báo đáp mình. Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Liễu Hiếu.
Nếu như mình chết, thì dù thành quỷ cũng tuyệt đối không buông tha cho Ninh Tiểu Mộng đã hại mình thảm như vậy. Đây là ý niệm thứ hai trong đầu Liễu Hiếu.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương