Nam soa nữ thác
Chương 47
Liễu Tiếu nhảy ra từ cửa sổ, đúng lúc có kẻ xui xẻo đang định nhảy lên võ đài, bị Liễu Tiếu từ giữa không trung đạp lên đầu một cái, trong tiếng kinh hô của mọi người, ngã mạnh xuống đất chổng vó lên trời, hôn mê bất tỉnh. Thật sự là xuất sư vị tiệp thân tiên tử. (*nghĩa là vừa xuất sư chưa kịp có thành tựu gì đã chết mất)
Liễu Tiếu mượn lực của cú đạp kia, vững vàng đáp xuống võ đài, chiếm được tiếng reo hò cổ vũ của mọi người.
Đường Di không ngờ đột nhiên lại có một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy đi lên, không khỏi sửng sốt, thở dài. “Tiểu quỷ, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa đến tuổi thành thân phải không, đừng vô đây giúp vui.”
“Các ngươi chỉ nói là hơn ba mươi tuổi không được lên, cũng đâu có nói ít hơn bao nhiêu tuổi thì không được đâu.” Liễu Tiếu hùng hồn nói.
Liễu Tiếu nói xong, không đợi Đường Di kịp nói gì thêm lấy từ trong lòng ra thứ gì đó, ném thẳng vào mặt Đường Di.
Đường Di không ngờ Liễu Tiêu cư nhiên lại đột nhiên ra tay, mắt thấy mười mấy viên trắng trắng đánh về phía mặt hắn, không biết là loại ám khí nào. Đường Di lùi về sau một bước, thuận thế giơ tay lên, hơn mười tia sáng vàng lóe lên, mỗi tia sáng đều đánh trúng một viên.
Nhưng mấy viên màu trắng nho nhỏ này không biết làm từ vật liệu gì, vừa bị Đường Di đánh trúng đều vỡ vụn ra trong không trung.
Lần đầu tiên gặp phải loại ám khí này, Đường Di cả kinh, vội vàng lùi lại mấy bước, chuẩn bị bất động nghĩ đối sách.
Liễu Tiếu xông lên trước mấy bước, Đường Di cho là nàng lại muốn xuất chiêu, lập tức càng thêm cảnh giác.
Liễu Tiếu lại mở ra mảnh vải trong tay, vung lên một cái, cuộn lại, cuốn tất cả ám khí ánh vàng rực rỡ của Đường Di vào.
Trên tầng ba, Đường Lượng đang cẩn thận theo dõi cuộc chiến, thình lình suýt thì bị Đường Điềm một phát đẩy thẳng từ cửa sổ tầng ba xuống.
Hắn ngồi vững lại, cực kì mất hứng nhìn về phía Đường Điềm. “Ta nói này Điềm Điềm, cho dù ta không chịu giúp ngươi, ngươi cũng không cần phải đẩy ta xuống chứ, tốt xấu gì ta cũng là đại ca ruột thịt của ngươi nha.”
Đường Điềm căn bản là không quan tâm đến hắn, liều mạng xô đại ca mình sang một bên, chỉ vào Liễu Tiếu, vẻ mặt hưng phấn mở miệng: “Người này, người này, ta muốn người này, đại ca, ngươi phải giúp ta.”
“Người này?” Mặt Đường Lượng hơi tái đi, “Điềm Điềm, không được đâu, tuy hài tử này trông rất không tệ, nhưng trông hắn còn chưa được mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn ngươi nữa, không thích hợp đâu.”
“Nhỏ tuổi mới tốt.” Đường Điềm hai mắt tỏa sáng.
Đường Lượng nghe vậy kinh hãi, sao hắn lại không biết tiểu muội nhà mình cư nhiên lại có sở thích này.
“Hắn còn nhỏ tuổi, nhất định sẽ không cưới ta vào cửa ngay, như vậy ta sẽ không cần xuất giá ngay lập tức.” Đường Điềm thuyết minh suy nghĩa của mình với đại ca, “Như vậy, ta có thể có thêm hai ba năm thời gian để hành tẩu giang hồ. Hơn nữa hắn nhỏ tuổi hơn ta, sau khi thành thân ta có thể nghĩ biện pháp khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời ta. Như vậy, sau khi thành thân ta vẫn có thể ở bên ngoài hành hiệp trượng nghĩa, thực hiện giấc mộng trở thành giang hồ đệ nhất nữ hiệp.” Vươn tay túm chặt ống tay áo đại ca, lắc qua lắc lại. “Ta muốn hắn, hắn cơ, giúp ta, giúp ta, giúp ta.”
“Không ổn lắm đâu, ngươi vẫn là nên tìm người nào tuổi tương xứng…”
“Hắn cơ, hắn cơ, giúp ta, giúp ta, giúp ta…”
“…Chỉ sợ gia gia và cha sẽ không đồng ý…”
“…Cho nên mới cần đại ca hỗ trợ nha, giúp ta, giúp ta, giúp ta…”
“…Cái này…”
“Ta không quan tâm, đại ca giúp ta, giúp ta, giúp ta…”
“…”
“…Giúp ta, giúp ta, giúp ta…”
“…”
“Đại ca, nếu ngươi chịu giúp ta, lần tới hẹn Sở Sở đi dạo chợ ta sẽ dẫn ngươi theo.”
“…Nhưng mà…”
“Ta sẽ còn nói tốt về ngươi bên tai Sở Sở.”
“Được, ai kêu ngươi là tiểu muội ta thương yêu nhất chứ, đại ca giúp ngươi.”
Liễu Tiếu đứng một bên không thèm để ý đến Đường Di, khẩn cấp kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Liễu Tiếu cầm một chiếc phi tiêu màu vàng óng ánh, ước lượng, lại bẻ mạnh mấy cái, nhất thời vẻ mặt hớn hở — quả nhiên là làm bằng vàng. Một viên đường đổi lấy một chiếc phi tiêu bằng vàng, mối làm ăn này thật sự là quá hời.
Liễu Tiếu vừa vội vàng thu mười mấy chiếc phi tiêu kia vào lòng, vừa âm thầm nuốt hận, chỉ hận mình vì sao không mang thêm mấy viên đường trên người.
Có vàng trong lòng, Liễu Tiếu tươi cười đầy mặt, miệng cũng cười đến không khép lại được, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, ánh mắt lại dời về Đường Di.
Đường Di bị nàng nhìn đến run lên một cái, cảm thấy ở trong mắt Liễu Tiếu mình giống như con vịt nướng béo mập vừa ra lò tỏa hương ngào ngạt làm người ta thòm thèm. Sợ người thiếu niên vẻ mặt kì quái này đột nhiên nổi cơn điên, xông đến hung hăng cắn mình một ngụm, nhịn không được lùi ra sau một bước.
Liễu Tiếu thấy hắn lùi lại, vội tiến lên một bước. Vẻ mặt càng thêm thèm thuồng, chỉ thiếu không chảy nước miếng.
Đường Di bị dọa sợ đến dựng tóc gáy, lại lùi một bước.
Liễu Tiếu lại tiến một bước.
Đường Di lại lùi.
…
Trên tầng ba, Đường Lượng cầm một mặt gương đồng, chiếu xuống phía dưới.
Nam tử trung nên áo xanh đang đứng bên võ đài theo dõi cuộc chiến đột nhiên nhìn thấy có tia sáng chiếu trước mắt mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên tầng ba của tửu lâu.
Đường Lượng ra hiệu với hắn mấy cái, nam tử trung niên đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt khó xử lắc lắc đầu.
Đường Lượng nhăn mặt, lại ra hiệu mấy cái, lúc này nam tử trung niên mới không tình nguyện gật gật đầu.
Nam tử trung niên dời ánh mắt từ tầng ba lại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn đã đáp ứng đại thiếu gia, thời điểm thích hợp sẽ giúp tiểu thư đi cửa sau, nhưng mà, cố tình lại là Đường Đi đang đứng trên võ đài. Đường Di và hắn không có giao tình, lại là ái đồ của Đường nhị trưởng lão, võ công cao hơn hắn, phải làm sao hắn mới chịu nhường trận này đây? Ám toán Đường Di? Hắn không dám, cũng không làm được. Nói thật với Đường Di kêu hắn hỗ trợ đi cửa sau? Hắn có cơ hội nói sao? Hơn nữa, Đường Di sẽ đáp ứng sao? Trời ạ, việc này thật quá khó khăn, hắn rốt cuộc phải làm gì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này đây?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu nghĩ ra trăm ngàn ý tưởng, lại bị gạt phắt đi trong nháy mắt. Hắn càng nghĩ càng phiền não, càng nghĩ càng đau đầu, ôm đầu ngồi xổm xuống đau khổ suy tư.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng mình, nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn, tròng mắt hắn suýt thì rớt ra khỏi hốc mắt.
Hắn cư nhiên, cư nhiên nhìn thấy Đường Di rơi xuống võ đài.
Không kịp nghĩ ngợi gì, hắn lập tức nhảy lên võ đài, nhìn lại, Liễu Tiếu vẫn còn trên đài. Lập tức bất chấp tất cả, lớn tiếng tuyên bố: “Vị thiếu hiệp này thắng.” Nói xong, phất tay một cái, lập tức có hai người tiến lên mời Liễu Tiếu xuống đài ghi danh.
Liễu Tiếu lại không thuận theo, “Vừa rồi là hắn tự ngã xuống, không phải ta đánh hắn xuống. Không thể tính là thua, để hắn đi lên, chúng ta tỷ thí lại.” Tim nàng đang rỉ máu, nàng làm sao mà ngờ được tên Đường Di kia lại tự mình ngã xuống võ đài chứ. Nàng đã đứng bất động làm bia cho hắn ném ám khí, hắn lại không chỉ không ném ám khí về phía nàng, còn lùi về sau từng bước một. Hại nàng phải tiến lên theo, ai ngờ mới đi được mấy bước Đường Di đã đạp vào khoảng không, rớt xuống đài. Sau đó người này lập tức nhảy lên, tuyên bố nàng thắng, hòng dụ nàng xuống đài.
Nàng không xuống, đánh chết nàng cũng không xuống, nàng không cần thắng, nàng chỉ cần mấy ám khí ánh vàng rực rỡ kia thôi.
Nam tử trung niên sốt ruột, nháy mắt, hai người kia khiêng Liễu Tiếu lên đi xuống đài.
Liễu Tiếu sống chết ôm lấy cột, không để bọn họ lôi đi. Miệng hô: “Thế này không công bằng, rõ ràng là hắn tự ngã xuống, không liên quan đến ta, làm sao có thể tính ta thắng được chứ. Ta muốn thắng là phải thắng quang minh chính đại, cho hắn đi lên, chúng ta tỷ thí lại lần nữa.”
Nghe Liễu Tiếu nói vậy, mọi người dưới võ đài không khỏi tán thưởng phẩm tính cao thượng của thiếu niên này.
Đúng lúc này, Đường Di lại nhảy lên võ đài.
Mắt Liễu Tiếu lập tức sáng lên, đang định giãy khỏi hai người bên cạnh, xông lên trước thì thấy Đường Di chắp tay với nàng, mở miệng nói: “Vị thiếu hiệp này, tuy là Đường mỗ tự ngã xuống võ đài, nhưng cũng là do bị khí thế của thiếu hiệp áp bách. Thiếu hiệp thắng quang minh chính đại, Đường mỗ nguyện chịu thua.”
“Thiếu hiệp, ngài xem, Đường Di đã nói như vậy rồi, ngài không cần khiêm tốn nữa, nhanh xuống đài đi thôi.” Nam tử trung niên dùng sức gỡ mười ngón tay của Liễu Tiếu bám trên cột ra, để hai người kia kéo nàng xuống đài.
“Đừng mà…” Liễu Tiếu giãy giụa, rưng rưng nhìn Đường Di cách mình càng ngày càng xa.
Thấy Liễu Tiếu bị người lôi đi rồi, Đường Di mới giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Thiếu niên này thật là đáng sợ, cư nhiên có thể làm hắn sợ đến ngã xuống đài. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Liễu Tiếu, Đường Di vẫn có chút không rét mà run. Hắn tình nguyện nhận thua cũng không muốn lại đánh nhau với Liễu Tiếu, chỉ là giúp Đường Điềm chọn rể mà thôi, hắn không cần quá liều mạng.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
11 chương
33 chương
84 chương
734 chương