Nam soa nữ thác
Chương 4
“Vương tổng quản, ta thấy hơi mệt, tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi.” Một giọng nói miễn cưỡng truyền ra sau bức màn kiệu.
Không thể nào, biểu tình trên mặt Vương tổng quản suýt thì hỏng mất.
“Nhị thiếu gia, ngài vừa nghỉ ngơi nửa canh giờ trước rồi. Chúng ta vẫn nên đi trước thôi, nếu không sợ rằng trước khi trời tối cũng không đến được thị trấn kế tiếp.” Vương tổng quản ai thán trong lòng, Nhị thiếu gia, ngài thật là quá tùy hứng.
“A, đã nửa canh giờ, thảo nào ta thấy khó chịu như vậy. Dừng kiệu đi.” Người trong kiệu tự quyết định kêu người dừng kiệu.
Vì sao? Vì sao? Vì sao công việc khổ sai đưa Nhị thiếu gia bốc đồng đến Thanh Phong học viện lại rơi vào đầu hắn? Vương tổng quản thật sự là khóc không ra nước mắt.
Từ Lục Liễu sơn trang đến Thanh Phong học viện bọn họ đã đi suốt một tháng vẫn chưa tới. Phải biết rằng lần trước phái người đi Thanh Phong học viện báo danh thay Nhị thiếu gia, cả đi lẫn về cũng chưa đến nửa tháng.
Vốn lúc ra cửa chuẩn bị xe ngựa cho Nhị thiếu gia, mấy người bọn họ cưỡi ngựa đi theo. Kết quả còn chưa ra khỏi cửa được một ngày Nhị thiếu gia lại khó chịu, ngại xe ngựa xóc nảy. Không có biện pháp đành phải đổi cỗ kiệu cho hắn, may mà thân thủ của mấy người tùy tùng cũng không sai, nâng kiệu chạy cũng không quá chậm. Nhưng hở tí Nhị thiếu gia lại kêu mệt, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, mà một lần nghỉ ngơi thì rất lâu. Dọc theo đường đi còn soi mói, trời mưa không đi, gió mạnh không đi, quá nắng không đi, không có nắng cũng không đi. Thành ra bây giờ suốt một tháng vẫn còn đang cọ xát trên đường.
Mặt khác cái ăn chỗ ở cũng rất phiền toái, không phải đại tửu lâu xa hoa không vào, không phải rượu và thức ăn thượng đẳng không ăn; khách sạn nhỏ không được, khách sạn lớn không có thượng phòng cũng không ở, khách sạn lớn có thượng phòng mà chưởng quầy xấu xí cũng không ở.
Một tháng trôi qua, Vương tổng quản cảm thấy mình ít nhất đã già đi mười tuổi.
Hắn thật muốn hỏi ông trời, vì sao trang chủ nhà hắn nghiêm túc lãnh tĩnh, phu nhân dịu dàng hiền lương, Đại thiếu gia cũng bình dị gần gũi, vậy mà Nhị thiếu gia nhà hắn, Lục Liễu sơn trang nhị công tử, Liễu Hiếu, lại bốc đồng như vậy?
Hắn càng muốn hỏi ông trời, trong sơn trang tổng cộng có bốn tổng quản, vì sao cố tình lại khiến hắn nhận được nhiệm vụ làm người ta đoản mệnh này? Chẳng lẽ thật sự là ông trời trừng phạt hắn?
“Vương tổng quản, ngươi đứng ở đó làm gì, mau đến dưới tán cây nghỉ một lát đi.” Vương tổng quản đang miên man suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Hiếu đang đứng dưới tán cây gọi hắn.
Liễu Hiếu đứng dưới tán cây, mặc một thân áo trắng, mái tóc dài đen nhánh, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đẹp, bộ dạng hắn lúc cười khanh khách thật sự là câu hồn đoạt phách.
Vương tổng quản lập tức quên mất vừa rồi mình đang oán giận cái gì, quay về lấy ra một tấm thảm, vừa đi vừa kêu: “Nhị thiếu gia, đừng đạp lên bùn, chờ ta trải thảm trước đã.” Lại hét về phía bên cạnh: “Ngươi đi bung dù cho nhị thiếu gia, đừng để nhị thiếu gia bị nắng. Ngươi, đi quạt cho nhị thiếu gia. Còn có ngươi, mang điểm tâm sang cho nhị thiếu gia.”
Vương tổng quản bận rộn quên cả trời đất, vấn đề vì sao Nhị thiếu gia của Lục Liễu sơn trang lại tùy hứng như vậy đã bị hắn vứt ra sau đầu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
11 chương
104 chương
88 chương
61 chương
5 chương
83 chương