Nam soa nữ thác
Chương 14
Buổi sáng, Liễu Tiếu miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng bò dậy. Nhìn Liễu Hiếu đang ngủ say trên giường, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng — nàng là một người mệnh khổ đến cỡ nào nha! Hôm qua bị hắn cuốn lấy cơ hồ cả đêm không chợp mắt, nghe hắn kể chuyện trong nhà hắn. Cái gì mà người nhà hắn thương hắn cỡ nào nha, cái gì mà đầu bếp nào đó của nhà hắn làm điểm tâm khiến hắn rất thích nha, còn có phòng hắn xinh đẹp thế nào nha, vân vân. Sau thật vất vả chờ hắn nói nói một hồi ngủ thiếp đi, vội vàng kéo hắn lên giường, còn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể ngủ yên ổn một lát, ai ngờ nháy mắt trời đã sáng rồi.
Nhớ lại chuyện đêm qua, Liễu Tiếu tùy tiện rửa mặt một chút, chưa kịp chỉnh trang đã chạy đi tìm đại thúc keo kiệt.
“Ngươi hỏi ta cái gì không cần tốn sức cũng có thể học giỏi?” Phong Tự Tại trừng mắt nhìn Liễu Tiếu, lập tức bắt đầu giáo huấn: “Liễu Tiếu nha, ngươi có suy nghĩ này là không thể được, phàm là học võ thì phải bỏ công sức, võ công càng cao thâm thì công sức phải bỏ ra lại càng nhiều. Ngươi phải nhớ kĩ, tuy rằng ngươi là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, nếu không chịu bỏ công sức, thì cũng không khác gì người thường. Phải biết rằng…”
Mắt thấy Phong Tự Tại sẽ nói mãi không ngừng, Liễu Tiếu vội vàng ngắt lời hắn: “Không phải, ta là hỏi giúp Liễu Nhị thiếu…”
“Sao không nói sớm.” Phong Tự Tại uống một ngụm nước bổ sung lại phần nước vừa tốn mất, không phải Liễu Tiếu muốn nhàn hạ là tốt rồi.
“Thế nào rốt cuộc là có hay không?” Liễu Tiếu tràn trề hi vọng hỏi.
“Không có.”
“A!” Câu trả lời của Phong Tự Tại làm Liễu Tiếu đương trường ngốc lăng.
Bên này Liễu Tiếu còn đang thương tâm thay cho tương lai bất hạnh đáng thương của mình không thôi, bên kia Phong Tự Tại vô lương tâm trong mắt chỉ có bạc tuyệt không băn khoăn tâm tình của nàng, bắt lấy nàng kéo đi.
“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi ngươi cố gắng luyện công, bốn người chúng ta quyết định tự mình dạy ngươi. Ngươi hãy vui vẻ đi, đây là điều mà người khác có cầu cũng không được nha. Hiện tại ngươi một chút căn cơ cũng không có, chúng ta liền đơn giản từng người một dạy ngươi, những gì cần học cũng không nhiều lắm. Vốn định cho ngươi theo ta học kiếm pháp, khinh công, theo lão đại học chưởng pháp, nội công, theo lão tam học phóng ám khí, điểm huyệt.” Phong Tự tại vừa đi vừa nói với Liễu Tiếu.
Liễu Tiếu nghe mà choáng váng, như vậy vẫn là đơn giản, không nhiều lắm, vậy nếu không đơn giản, không ít thì sẽ như thế nào nữa?
“Bất quá bởi vì ngươi vô ý ăn viên tuyết ngọc đan trị giá hai vạn lượng bạc kia, chúng ta liền thay đổi kế hoạch một chút. Bởi vì trong một năm thuốc này sẽ giúp ngươi luyện tập nội công được ít công to, chúng ta quyết định trong một năm này chủ yếu do lão đại dạy nội công cho ngươi.” Bên này Phong Tự Tại nói, bên kia Liễu Tiếu ầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi trời chập tối, Liễu Tiếu về đến phòng của Liễu Hiếu, vừa mở cửa ra, nàng liền nhìn thấy Liễu Hiếu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi cái đồ chết tiệt này, cư nhiên dám thừa dịp ta ngủ mà lén trốn đi, mãi đến giờ mới về, có gã sai vặt thiếp thân nào như ngươi sao?” Liễu Hiếu bày ra tư thế phẩm trà, ngón tay chút nữa thì chạm đến mặt Liễu Tiếu.
(Hề: Thật sự là tư thế phẩm trà, ta cũng ko hiểu chỗ này @@)
“Này, ta…” Liễu Tiếu ở trong lòng thầm kêu không ổn, hôm nay nàng bị Phong Tự Tại kéo đi học nội công tâm pháp suốt một ngày, bởi vì quá mức tập trung, nàng hoàn toàn ném vị “chủ nhân” tân nhiệm này ra sau đầu.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Hôm nay ngươi biểu hiện quá kém, cho nên ta quyết định, tháng này trừ ngươi năm lượng bạc.” Liễu Hiếu vừa tức giận nhìn chằm chằm nàng, vừa nói ra lời làm trái tim Liễu Tiếu đổ máu.
“Đừng a!” Liễu Tiếu rên rỉ. “Chuyện hôm nay tuyệt đối không phải lỗi của ta, ta chỉ định đi đến chỗ đại thúc keo kiệt hỏi xem có võ công nào đơn giản dễ học, lại không cần bỏ ra quá nhiều sức hay không giúp ngươi thôi. Ai biết đại thúc keo kiệt bắt lấy ta bức ta đi luyện công, hôm nay ta ngay cả điểm tâm cũng chưa được ăn nha.” Liễu Tiếu giả vờ bày ra một bộ dạng thật đáng thương, đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, bởi vì chưa được ăn điểm tâm, cho nên giữa trưa nàng ăn phần cơm của hai người.
Nghe nàng nói xong, sắc mặt Liễu Hiếu thoáng tốt hơn một chút.
Liễu Tiếu thấy hắn có chút buông lỏng, vội vàng tiếp tục tiến tới: “Ta cả một ngày đều nghĩ đến ngươi, nhưng mà mấy người bọn đại thúc keo kiệt chỉ biết bắt ta tĩnh tọa luyện công, căn bản không cho ta cơ hội thoát thân.” Lời này phần trước hoàn toàn là giả, phần sau lại là thật, hôm nay nàng trừ bỏ khi ăn cơm trưa được nghỉ ngơi trong chốc lát, học xong nội công tâm pháp liền bị bọn đại thúc keo kiệt giám thị tĩnh tọa luyện công, thậm chí muốn đổi tư thế cũng không được. Đại thúc trẻ tuổi nhất kia còn dùng ngân châm đâm nàng, đâm trên người nàng đến trăm cây ngân châm, tuy rằng đại thúc kia châm cứu rất thành thạo, đâm trên người một chút cũng không đau, nhưng mà cảm giác bị cây ngân châm dài như vậy đâm thành con nhím một chút cũng không dễ chịu.
“Thật không?” Liễu Hiếu vẫn có chút hoài nghi.
“Thật!” Liễu Tiếu dùng sức gật đầu, chớp mắt, nhìn thấy thức ăn trên bàn bên cạnh chưa được chạm vào. “Hôm nay như thế nào ăn ít vậy?” Còn ít hơn cả tối qua.
Liễu Hiếu không kiên nhẫn nhíu mày: “Khó ăn muốn chết.”
Liễu Tiếu tươi cười đầy mặt: “Vậy có cần ta đi phòng bếp làm đồ ăn cho ngươi không.”
“Tốt.” Nhớ đến chén cơm rang ăn ngon vô cùng ngày hôm qua, Liễu Hiếu vui vẻ đáp ứng.
“Vậy ngươi không được trừ tiền công của ta.” Vội vàng ra điều kiện.
“Được.” Liễu Hiếu sảng khoái đáp ứng: “Bất quá từ mai trở đi, một khi chưa được ta đồng ý thì ngươi không được rời khỏi ta một bước.”
“Này…” Liễu Tiếu có chút do dự.
“Có ý kiến?” Liễu Hiếu lập tức dùng sức trừng nàng.
“Không có, không có.” Trước bảo toàn bạc đã, chuyện khác thì cứ để đại thúc keo kiệt đau đầu đi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
11 chương
104 chương
88 chương
61 chương
5 chương
83 chương