Edit: Xiaoxi Gua Chung Khởi cùng Bạch Lục Châu chiến tranh lạnh, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy, xác suất nhỏ đến có thể so với chứng hói đầu của những người đã được trị khỏi hoàn toàn. Nhưng vẫn xảy ra. Bởi vì thân thể đặc thù của Bạch Lục Châu, sau khi lên đại học sau cậu liền đơn độc thuê phòng ở bên ngoài ở, từ nhỏ Chung Khởi chưa bao giờ ở nội trú, vô cùng thích sinh hoạt tập thể, cũng không có hoàn toàn ở chung với Bạch Lục Châu, trên cơ bản ký túc xá của trường học cùng chỗ ở của Bạch Lục Châu nằm ở hai hướng ngược nhau. Đối với điểm ấy, mặc dù Bạch Lục Châu có chút bất mãn, nhưng bởi vì phần lớn thời gian của Chung Khởi đều đã bị Bạch Lục Châu chiếm lấy, bởi vậy cậu đã miễn cưỡng chấp nhận. Sở dĩ nguyên nhân khiến cậu hạ quyết tâm cùng Chung Khởi chiến tranh lạnh, là Chung Khởi ý đồ mang con mèo nhỏ tên Bò Sữa trong trường đến nuôi chỗ cậu. Đương nhiên, trọng điểm không phải nuôi dưỡng ở chỗ nào, mà là Chung Khởi muốn nuôi mèo. Ngoại trừ cậu ra, còn con mèo khác! Chuyện này đối với Bạch Lục Châu mà nói, tương đương với việc bạn gái trực tiếp nhặt được một tiểu nam sinh tuổi trẻ mỹ mạo 18 tuổi về nhà, đồng thời nói với chính mình, về sau hai người chính là anh em, phải hòa bình ở chung. Con mọe nhà cậu sống chung hòa bình! Bạch Lục Châu không cào mặt con mèo nhỏ đó ngay tại chỗ đã coi như cậu gia giáo tốt rồi. Chung Khởi hết lời ngon ngọt, thậm chí sến súa gọi chồng, nhưng Bạch Lục Châu cứng cổ không đồng ý, hai người cứ như vậy náo loạn lên, mèo nhỏ cũng bị Chung Khởi đưa đến cửa hàng thú cưng gửi nuôi. Bọn cô đã ròng rã năm ngày không gặp mặt. Từ khi Bạch Lục Châu cùng Chung Khởi xác định quan hệ yêu đương đến nay, hai người bọn họ chưa từng có thời gian không gặp nhau dài đến như vậy, chuyện này đối với Bạch Lục Châu mà nói không phải chuyện dễ dàng, có trời mới biết cậu nửa đêm biến thành con mèo uốn người trên giường mêu meo meo thê lương. Nhưng một nhà không chứa hai mèo, Bạch Lục Meo là tuyệt đối không có khả năng dễ dàng cho con Bò Sữa đăng đường nhập thất! * đăng đường nhập thất: tiến dần từng bước Đợi đã, hình như đăng đường nhập thất không phải dùng như thế? Mặc kệ, dù sao cũng chính là ý kia. Ngay lúc Bạch Lục Châu sắp không nhịn được muốn đi tìm người, dưới một tình huống ngoài ý muốn gặp được bạn gái “đã lâu không gặp”. Đêm hôm đó cực kỳ lạnh, tổ nghiên cứu vì để ăn mừng bài luận kết thúc mỹ mãn nên đã hẹn đi liên hoan, Bạch Lục Châu mặc áo lông Chung Khởi nửa tháng trước mua cho cậu, cái áo lông ngắn này, cực kỳ dày, Bạch Lục Châu mặc vào giống một con chim cánh cụt tròn vo chân rất dài nhỏ, phối hợp cái khuôn mặt kia, rất thu hút người khác. Toàn bộ tổ nghiên cứu ngoại trừ Bạch Lục Châu ra đều là nghiên cứu sinh, nhìn thấy học đệ hôm nay đáng yêu đều có ý đồ tới trêu chọc cậu, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi lại từ bỏ. Sau khi cơm nước xong xuôi dã sắp mười giờ rồi, một đoàn người từ phòng ra ngoài đi đến đại sảnh nhà hàng, Bạch Lục Châu mặt ủ mày chau cầm điện thoại đi theo đội ngũ, hi vọng xa vời trên điện thoại di động xuất hiện tin nhắn của người nào đó. Sau khi thất vọng bỏ điện thoại lại trong túi, cậu lại đột nhiên thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong. Chung Khởi không phải một người, mẹ của cô cũng tới, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên cùng một thanh niên. Ánh mắt Bạch Lục Châu trong nháy mắt liền trầm xuống, cậu nhận ra hai người kia, là bạn tốt của mẹ Chung Khởi và đứa con trai của bà ấy, đối phương còn ý đồ để Chung Khởi làm con dâu mình. Vì sao họ lại gặp nhau ở đây vào lúc này? ! Lý trí trong đầu Bạch Lục Châu miễn cưỡng duy trì nhưng lại như dây cung bị đứt! Cậu nhanh chóng xông tới, kỳ thật tốc độ cậu đi đường vẫn là bình thường, nhưng vô cớ cho người ta một loại ảo giác gió mưa đập vào mặt, tối thiểu nhất là người con trai của bạn mẹ Chung Khởi cảm thấy như vậy, cậu ta thậm chí theo bản năng lui một bước. Mẹ Chung Khởi có chút giật mình, bà biết Bạch Lục Châu, cười nói: “Tiểu Bạch, sao con lại tới đây, Chung Khởi nói hôm nay con có chuyện gì không tiện, dì và Tố Cầm cũng là đột nhiên tiện đường tới thăm con cái một chuyến.” Kỳ thật trong lời nói có chút loáng thoáng giải thích cho con gái mình, dù sao bà cũng hiểu được gặp mặt trong tình huống này cũng không quá thích hợp, cho dù bà không có tâm tư khác. Bạch Lục Châu không có nhìn biểu cảm của Chung Khởi, cực kỳ lễ phép mà khách khí gật đầu với hai người còn lại, hàn huyên với mẹ Chung Khởi, đồng thời làm cho lời nói láo của Chung Khởi thành sự thật, nói mình có chuyện, về sau kết thúc mới vội vàng chạy tới, hi vọng dì bỏ qua cho vân…vân… Thời gian hơi trễ, cũng không thích hợp lại tiếp tục trò chuyện, mẹ Chung Khởi và bạn thân ngồi xe taxi về nhà, con trai của đối phương cũng rất có nhãn lực nhanh chóng bỏ chạy, đại sảnh mới vừa rồi còn náo nhiệt đã không có còn mấy người, Chung Khởi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của Bạch Lục Châu. Cô nhìn chằm chằm Bạch Lục Châu hồi lâu, nhưng ánh mắt Bạch Lục Châu cũng không có đặt ở trên người cô. Đối với Chung Khởi mà nói mấy ngày nay không được gọi là chiến tranh lạnh, sau khi mang Bò Sữa gửi ở cửa hàng thú cưng thì cũng bởi vì giải thi đấu tổ chức mỗi năm một lần của hội học sinh làm loay hoay muốn chết, còn có luận văn cuối kỳ, thời gian ăn cơm đều là thật vất vả mới có được, bởi vậy trong lúc vô hình lạnh nhạt bạn trai. Cho nên, con mèo nhỏ của cô dường như có chút giận? Nhưng là vẫn ngoan ngoãn mặc áo lông cô mua, tròn vo chỉ lộ ra gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt cúi thấp xuống, bờ môi bị điều hoà không khí trong khách sạn làm cho nhuận hồng, mái tóc đen mượt xõa xuống, tóc cắt ngang trán có chút dài, có mấy sợi che khuất mặt mày tinh xảo của cậu. Chung Khởi kéo quần áo con mèo nhỏ, kéo hai lần, không nghĩ tới con mèo nhỏ xị mặt trừng cô một chút, sau đó đi thẳng ra cửa. Chung Khởi còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, trong đầu tất cả đều làvừa rồi Bạch Lục Châu trừng mình, dùng một từ không thích hợp để hình dung —— phong tình vạn chủng. Không ai so với cô rõ ràng hơn về tính cách đàn ông kiêu ngạo của Bạch Lục Châu, nhưng người này quả thực dáng dấp quá phát triển, cho dù bộ dáng tức giận cũng là câu dẫn người khác. Chung Khởi nhìn bóng lưng cười cười, nhấc chân đuổi theo. Con mèo nhỏ tức giận có thể làm sao, không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể nghiêm mặt đi dỗ dành dỗ dành chứ sao. Ra khỏi khách sạn, Chung Khởi đã nhìn thấy Bạch Lục Châu ngồi tại trong xe taxi, cửa xe còn mở, rõ ràng là đang chờ người, cô nín cười chui vào, nói địa chỉ cho tài xế biết. Hai tay Bạch Lục Châu cắm ở túi dựa vào cửa sổ, gương mặt còn tức giận, nhìn tựa như một con cá nóc cố ý tức giận cho người ta nhìn, trên trán sáng loáng viết bốn chữ lớn “mau tới dỗ dành mình”. Chung Khởi vừa cười vừa dùng một ngón trỏ chọc chọc mặt của cậu, cũng không nói chuyện, cứ như vậy mỉm cười nhìn cậu. Bạch Lục Châu nghiêng mặt qua một bên, không cho đụng không cho nhìn, liền lộ ra cái ót. Chung Khởi nhích mông sang phía bạn trai nhà mình, cuối cùng ép Bạch Lục Châu chỉ có thể núp ở một cái góc, sau đó đưa tay ôm chặt eo cậu, cọ xát, thấp giọng hỏi: “Tức giận?” Bạch Lục Châu cố chấp không nói lời nào. Thời gian đã rất muộn, lái xe không có mở đèn bên trong, Chung Khởi chỉ có thể mượn nhờ đèn đường ngoài cửa sổ lóe lên để đi xem Bạch Lục Châu, cô cận thị mấy độ, nhìn rất khó khăn, mãi cho đến khi cô cường ngạnh bưng lấy mặt Bạch Lục Châu ngoặt về phía mình, mới phát hiện trong hốc mắt cậu có chút ướt át. Khuôn mặt trong đêm tối xinh đẹp giống mặt trời lặn phản chiếu trong hồ, lóe điểm sáng trân quý. Lúc ấy Chung Khởi liền luống cuống, không còn có tâm tư đi đùa cậu, bưng lấy mặt liền hôn lên, hạ thấp giọng nói mềm mại dỗ dành trong không gian tối mịt bên trong. “Ủy khuất đúng không? Đều tại em, mấy ngày nay quá bận rộn quên nói với anh, em xin lỗi có được không?” Chung Khởi vừa hôn cậu vừa nói xin lỗi, hơi thở nóng ướt trong miệng hắc lên trên mặt Bạch Lục Châu, bờ môi cũng cọ lấy da mặt cậu. Không dỗ dành còn tốt, sau khi được dỗ dành Bạch Lục Châu ngược lại càng ủy khuất, lúc đầu căn bản không rơi nước mắt xuống, nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ là trầm mặc dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Chung Khởi, cố ý muốn cô đau lòng. Chung Khởi liền dỗ nửa ngày, liên tục đảm bảo lần sau cũng không tiếp tục như vậy nữa mới nhận được một ánh mắt thân thiện của con mèo nhỏ nhà mình. “Em muốn nuôi con mèo khác, còn chiến tranh lạnh với tôi không trở về nhà, lại cùng mấy người kia ăn cơm!” Bạch Lục Châu đếm kỹ sai lầm của cô. Chung Khởi trấn an sờ lấy ngón tay Bạch Lục Châu, giải thích nói: “Mẹ em và dì Tố Cầm đột nhiên tới, em cũng không thể từ chối, không trở về nhà là bởi vì bận bịu chuyện của hội học sinh, không phải cố ý.” Bạch Lục Châu nhìn chằm chằm cô: “Mèo đâu.” Chung Khởi cứng lên, ý đồ tổng kết một chút, nhưng là cuối cùng chỉ chột dạ nói: “Bò Sữa chỉ có ba tháng, nó còn nhỏ.” Bạch Lục Châu tức giận đến xù lông, vừa lúc tới nơi, cậu mở cửa xe cũng không quay đầu lại vào nhà. Chung Khởi thở dài, nhận mệnh tiếp tục đuổi theo, Bạch Lục Châu để cửa cho cô, người đã chui vào phòng ngủ, Chung Khởi giật giật chốt cửa, cũng không có khóa trái. Đèn chưa mở, mượn ánh trăng sáng có thể nhìn thấy chăn mền phồng lên, Chung Khởi nằm nghiêng ôm ngọn núi nhỏ kia vỗ vỗ, giống như dỗ đứa nhỏ, nói: “Lại tức giận đúng không?” Giọng nói Bạch Lục Châu từ trong chăn truyền tới, vừa buồn bực lại nghẹn ngào, Chung Khởi không có nghe rõ, hỏi một câu: “Cái gì?” Cậu từ trong chăn chui ra ngoài, tóc loạn lung tung, tựa như một con mèo con chân chính, ủy khuất giống như lỗ tai nhỏ ẩn trong mớ lông xù cũng rũ xuống, buồn buồn nói: “Thế nhưng tôi cũng là một con mèo nhỏ.” Lúc ấy Chung Khởi đột nhiên như bị rót ba cân rượu đế, trong đầu càng không ngừng tái diễn câu kia: “tôi cũng là một con con mèo nhỏ”, nên cô nói với cậu: “Chờ Bò Sữa khỏe lên em sẽ tìm cho nó một gia đình khá giả.” Mục đích của Bạch Lục Châu đạt tới, vừa lòng thỏa ý, kéo Chung Khởi vào trong chăn kề tai nói nhỏ, càng không ngừng nói cậu mấy ngày nay sống không tốt cỡ nào, nhớ cô đến cỡ nào. Chung Khởi sờ lỗ tai cậu, nói cậu là tiểu sắc phôi, một con mèo nhỏ thích ghen, không ra bộ dáng gì. Bạch Lục Châu giống như một con nhộng, cởi áo len ra, xoay người áp trên người Chung Khởi hôn cô, hai tay chống hai bên đầu cô, bọc toàn bộ người cô dưới người mình. Đây là một động tác vô cùng chiếm hữu, lộ rõ tâm trạng lúc này của Bạch Lục Châu. Không có người có thể khiến lực chú ý của Chung Khởi đối với cậu phân tán đi, mèo càng không được. Chung Khởi thuận theo, chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải là việc khó gì, Bạch Lục Châu thâm tình cũng không phải là đơn phương, cô cũng si mê cậu như vậy. Cô thích cậu nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, thích cậu cuồng nhiệt yêu thương, thích cậu ghen tuông, thích tính cách hẹp hòi của cậu, càng thích lòng chiếm hữu của cậu đối với mình hơn. Chuyện này đối với cô mà nói không phải gông xiềng, mà là không khí không thể thiếu. “… Con mèo nhỏ.” Chung Khởi bị làm đến tiếng nói có chút run. Ánh mắt Bạch Lục Châu vừa thâm sâu vừa trầm, bao hàm tình cảm điên cuồng, dán vào lỗ tai Chung Khởi đáp một tiếng ừm. Chung Khởi mê muội cực hạn trong lúc XX, thở dài: “. . . yêu anh.”