Lăng Mông nghĩ mãi cùng không thông nên cứ thế mơ mơ hồ hồ ngủ mất tiêu, đến sáng hôm sau thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đan Trúc mang bánh bao và sữa đậu nành đến đứng trước cửa, trông chẳng có vẻ gì là muốn cắt đứt với cậu.
Lăng Mông chưa tỉnh hẳn, cậu đứng ngây người ra một lúc mới nhớ hôm nay là thứ sáu. Đan Trúc có nói khi nào cậu nghỉ sẽ mang bữa sáng qua cho cậu.
– Anh đưa bữa sáng đến thật à. – Lăng Mông ngại ngùng gãi quả đầu bù xù của mình. – Ngại thiệt đó.
– Thì hôm qua em đã gửi tiền cơm cho anh rồi còn gì?
Tiền cơm? Tiền cơm gì cơ? Lăng Mông nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra bao lì xì hai trăm đồng tối qua.
……Tình thương mến thương đến độ quả chanh mất vỏ luôn đó hả? (chỗ này t không hiểu được ý tác giả, pls help me:”()
– Cái đó không phải tiền cơm, cái đó là… – Lăng Mông nghẹn họng.
– Sao?
Lăng Mông ngậm miệng, có thể nói tại mình nhất thời úng não nên lỡ tay gửi sao?
– Chẳng lẽ thực sự là…
– Không phải! – Lăng Mông mau lẹ đè lại cái chân đang chuẩn bị đạp ga để tổ lái của Mang Thần.
Bạn cùng phòng ngửi được mùi thức ăn nên tỉnh lại, vừa đi ra thì nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa.
– Mang Thần? Sao ông lại tới đây?
– Tui tới đưa bữa sáng cho Mông Mông.
– Tại sao Mang Thần lại phải đưa bữa sáng cho Mông Mông nhỉ? – Bạn cùng phòng tỏ vẻ hâm mộ. – Mày thuê dịch vụ shipper Mang Thần hả?
– Tui còn có tiết, đi trước đây. – Mang Thần kín đáo đưa bánh bao và sữa đậu nành cho Lăng Mông, dặn dò. – Nhất định phải ăn bữa sáng đấy.
– Ừa, được rồi.
Lăng Mông vừa ngậm bánh bao vừa đi vào phòng mở máy tính ra theo thói quen, login trò chơi rồi dạo một vòng. Mới sáng sớm nên trong game chẳng có mấy người, bạn tốt của cậu không ai trực tuyến. Bây giờ mà có random thì cũng rất khó chọn được đối thủ xứng tầm, Lăng Mông nghĩ thế liền quyết định thôi thì tùy tiện làm một ván giải trí vậy.
Trận đấu giải trí không phân biệt cấp bậc, đại thần hoàn toàn có thể đụng trúng người chơi mới, nhân cơ hội này hủy diệt những ảo tưởng sức mạnh của các tân thủ.
Bây giờ Lăng Mông chính là gặp được một người mới như vậy, cấp bậc của tài khoản không cao, xếp hạng đối chiến là cấp 0.
[Liên bang] Lemon: Ma mới của Tinh Hà hả? Baba sẽ hạ thủ lưu tình.
Đối phương không trả lời, như thể ngay cả gõ chữ thế nào hắn cũng chưa rành.
Lăng Mông vừa ăn vừa chơi, tạm thời chỉ phát huy có năm phần công lực, cho đến khi góc tây nam bị đối thủ công hãm, cậu mới bắt đầu ý thức được có điều bất ổn.
Xem ra không phải tân thủ rồi, vậy thì có nhiều khả năng là nick phụ. Lăng Mông bỏ đồ ăn xuống rồi bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Dù đang ở thế hạ phong nhưng Lăng Mông vẫn có niềm tin sẽ lật ngược được thế cục. Dẫu sao dưới sự bồi dưỡng của Đan Trúc, kỹ thuật của Lăng Mông đã có tiến bộ rõ rệt, vị trí xếp hạng cũng bay đến nhóm 250 cao thủ đứng đầu. Thân là một người chơi cấp thần mà lại bị đánh bại bởi một thằng ất ơ qua đường nào đó, chuyện này mà đồn ra ngoài có mà dọa được cả khối người.
Hai mươi phút sau, Lăng Mông sững sờ ngồi trước máy tính, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hình ảnh đen trắng trước mắt mình. Không thể tin được là cậu thua thật, hơn nữa còn thua vô cùng thê thảm, chỉ sợ nếu cậu chơi nghiêm túc, dốc toàn lực ngay từ đầu cũng chưa chắc thắng được người ta.
Trận đấu kết thúc, thời gian dừng lại để thoát ra ngoài chỉ có mấy giây ngắn ngủi, Lăng Mông khôi phục tinh thần, lấy tốc độ tay mấy năm qua tuy luyện “lời ba dặn trước lúc con đi” để gõ chữ vèo vèo.
[Liên bang] Lemon: Nick chính của anh tên gì?
Đối thủ không trả lời mà rời khỏi phòng đấu rất nhanh.
Lăng Mông buồn bực ngã vào lưng ghế dựa, trong ngực cậu lúc này đang tích tụ một cục tức.
Dù là lúc trước có bại bởi Mang Thần cũng không khiến cậu ấm ức như bây giờ. Cậu đã biết người ta là đại thần nên khi thua cũng không bị áp lực tâm lí.
Lăng Mông mở ra lịch sử đối chiến của người vừa đấu với mình, kinh ngạc phát hiện đây là nick clone hoàn toàn chưa hề tham dự qua một trận thi đấu xếp hạng nào hết. Người này chỉ đấu có năm mươi bảy trận, thế nhưng không có lấy một trận thất bại.
Năm mươi bảy trận thắng liên tiếp, mặc dù tất cả chỉ là trận giải trí nhưng thành tích này cũng đủ khiến người ta giật mình.
[Lăng Mông]: Tui bị người ta đút hành.
Nếu Lăng Mông nói “Tui bị người ta đánh bại”, Đan Trúc còn có thể không giật mình kinh ngạc đến vậy đâu, vì dù gì Lăng Mông cũng chưa thuộc hàng cao thủ đứng đầu ở Tinh Hà.
Nhưng cậu lại nói là “Tui bị người ta đút hành”, câu này thì có chút ngoài ý muốn. Có thể làm đến mức “đút hành” cho Chanh baba thì bét lắm cũng phải là cao thủ thuộc Top 10.
[Đan Trúc]: Bị ai đút?
[Lăng Mông]: Không biết, người ta dùng clone.
Cậu gửi cho Đan Trúc hai bức ảnh chụp màn hình, một bức là kết quả thống kê trận đấu vừa rồi, một bức là chiến tích thắng liên tiếp của nick clone kia.
Đan Trúc vốn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên vừa nhìn hình là biết, người Lăng Mông đụng phải không phải dạng vừa đâu.
[Đan Trúc]: Em có ghi hình trận đấu lại không?
[Lăng Mông]: Có.
[Đan Trúc]: Đợi anh xem cái đã.
Giữa trưa hôm đó, Đan Trúc đến phòng kí túc xá của Lăng Mông, hai người cùng nhau phục bàn* lại nguyên cả trận đấu.
*phục bàn: xem kĩ lại toàn bộ trận đấu, bàn luận về những chỗ đánh hay đánh dở của bản thân và đối thủ để rút kinh nghiệm.
Có thể nhìn ra được vào đầu trận đấu Lăng Mông đánh rất tùy tiện, hẳn là lúc đó cậu không đem đối thủ để vào mắt. Đến giữa trận mới bắt đầu chơi nghiêm túc, nhưng tiếc là thực lực của đối thủ vô cùng mạnh, Lăng Mông dù xuất toàn lực cũng không thể vãn hồi, dẫn đến cuối cùng phải chuốc lấy thất bại.
Đan Trúc nghiêm túc xem lại hai lần rồi rút ra kết luận:
– Đúng là rất mạnh, có thể ngay cả anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
– Ngay cả anh cũng chưa chắc là đối thủ? Chẳng lẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp?
– Nãy cũng khó nói, không phải không có khả năng này, hơn nữa hắn còn chưa dùng hết toàn lực đâu.
– Gì cơ? – Lăng Mông không thể tin nổi.
– Em nhìn cách phân bố điểm khoa học kĩ thuật của hắn đi, mỗi trận mỗi khác. Hơn nữa, hắn không chú trọng việc thăng cấp, có thể thấy được hắn đang dùng clone để thử nghiệm, thử nghiệm những đấu pháp mà hắn không quen.
Lăng Mông im lặng. Nếu đối phương thực sự lợi hại như lời Đan Trúc nói, vậy thì trận đó cậu thua cũng chả có gì lạ.
– Anh muốn đấu với hắn một trận. – Đan Trúc gõ gõ ngón trỏ lên chuột như đang tự hỏi.
– Anh muốn khiêu chiến hắn á? Khiêu chiến kiểu gì?
– Không biết, cứ tìm được người trước cái đã.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
20 chương
22 chương
29 chương