Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 50 : Rơi xuống nước

Sau khi biết nguyên do Minh Hề không chịu quy thuận, Sở Thanh Dật viết một bức mật hàm cho Kha Phượng Viêm, nói rõ tình huống ở Tây quốc. Xem xong mật hàm, Kha Phượng Viêm trầm tư một chút, cười lạnh, con bài trong tay Kỳ Cảnh dường như rất hữu dụng. Thấy sắc mặt Kha Phượng Viêm có chút trầm trọng, Mạc Tuyệt cẩn thận hỏi thử, “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Kỳ Cảnh dùng Mi Chỉ uy hiếp không cho Minh Hề quy thuận triều ta!” Uy hiếp? Mạc Tuyệt ngẫm một chút, hiện giờ Mi Chỉ ấy chính là nhân tố quan trọng, nếu như có thể bí mật mang nàng ta đi… Nhưng lại không phải dễ dàng như vậy. Giờ nhất định Kỳ Cảnh đang tăng cường canh giữ nàng ta, vả lại, cũng không biết phía Chúc Liên thế nào rồi. Kha Phượng Viêm đi tới cạnh Mạc Tuyệt, xoa xoa đôi chân mày xinh đẹp, nói khẽ: “Tuyệt Nhi, đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện đó cứ để ta xử lý là được rồi!” Mạc Tuyệt hạ mi xuống, gật gật đầu, nói: “Hoàng thượng định làm thế nào?” “Con rối cũng đã huấn luyện xong,” Nói tới đấy, giọng Kha Phượng Viêm bỗng lạnh xuống hẳn, “Chỉ cần bí mật giết Minh Hề là được!” “Giết?” Mạc Tuyệt cong khóe môi, “Không còn cách nào nữa sao?” Minh Hề chết như vậy đúng là đáng tiếc thật. “Đây chính là cách ngắn gọn nhất!” Kha Phượng Viêm hôn lên tóc Mạc Tuyệt, “Trẫm không muốn mọi chuyện rắc rối thêm nữa!” Mạc Tuyệt im lặng, với tình huống hiện giờ đã không thể chấp nhận chuyện mềm lòng, chuyện này y tất nhiên là hiểu, nhưng y thật thấy tiếc cho Minh Hề. Vừa lúc đó, một gã tiểu thái giám đã tiến vào truyền lời, “Bệ hạ, Phương dung thư rơi xuống nước!” Kha Phượng Viêm sửng sốt, “Có truyền thái y chưa?” Tên tiểu thái giám ấy sợ sệt, bẩm: “Tiểu nhân nghe nói… Tường tu nghi nói, nếu ai dám mời thái y sẽ phạt nặng!” “Mau đi gọi thái y!” Trong giọng nói của Kha Phượng Viêm rõ ràng có chút khó chịu. Chuyện này có liên quan tới Tường tu nghi sao? Tường tu nghi chính là mẹ đẻ của tam hoàng tử. Mạc Tuyệt gọi lại tên tiểu thái giám đang định lui ra ngoài. “Mau nói cho bản quân biết là đã xảy ra chuyện gì?” Tên tiểu thái giám ấy tiến không được, lùi cũng chẳng xong. Đầu này, hoàng thượng bảo hắn đi gọi thái y, đầu kia, Hoàng quý quân lại bảo hắn phải kể lại một lần. Ngay khi hắn còn đang khó xử, ở ngoài điện đã vang tới tiếng kêu gào của tên tiểu thái giám theo hầu Phương Tự đang quỳ ở bên ngoài, “Hoàng quý quân điện hạ! Nếu như người muốn nghe, tiểu nhân sẽ kể rõ với người!” Thì ra là cửa điện bên ngoài đang mở, cho nên tên tiểu thái giám ấy đã nghe được câu nói của Mạc Tuyệt, hắn lập tức dập đầu liên tục, “Xin người cứu điện hạ nhà nô tài một mạng, để chậm nữa e là điện hạ nhà nô tài không chống chọi được nữa! Van xin người!” Kha Phượng Viêm biết là Mạc Tuyệt đang bận lòng chuyện hắn sủng Phương Tự, dù hắn không muốn làm Mạc Tuyệt giận, nhưng dù gì thì đó cũng là một mạng người. Hắn vừa muốn khuyên can, đã nghe Mạc Tuyệt hỏi tên thái giám nọ: “Ngươi tên gì?” Tên tiểu thái giám đang khóc lớn ấy ngửa mặt lên, nhìn Mạc Tuyệt, “Tiểu nhân là Phương Cốc, điện hạ cứ gọi tiểu nhân là Tiểu Cốc Tử thì được rồi!” “Phương Cốc!” Mạc Tuyệt lặp lại một lần, “Theo họ của Phương dung thư, ngươi là người của Phương gia à?” “Dạ!” “Ngươi mau vào đây kể rõ mọi chuyện cho bản quân nghe,” sau đó bảo với tên thái giám truyền lời, “Ngươi đi mời thái y đi!” Tiểu Cốc Tử bò vào trong, dập đầu mấy cái trước mặt Mạc Tuyệt, “Tạ Hoàng quý quân đã làm chủ cho điện hạ nhà nô tài! Hôm nay, trong lúc điện hạ nhà nô tài đến ngự hoa viên ngắm hoa, đã trông thấy Tường tu nghi đang bế tam hoàng tử…” Phương Tự thấy tam hoàng tử Kha Diệc Lam rất đáng yêu, nhịn không được sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. “Nương nương, thần có thể ôm hoàng tử một chút không?” Tường tu nghi ôm con qua cho hắn. Phương Tự mừng rỡ, ôm Kha Diệc Lam, miệng không ngừng trêu đùa, “Lam Nhi, Lam Nhi!” Kha Diệc Lam cũng cười với Phương Tự, lại còn vươn đôi tay nhỏ nhắn ra kéo hắn. Phương Tự mải lo nhìn đứa nhỏ trong lòng, không chú ý đường đi. Cho nên trượt chân, làm rơi tam hoàng tử, hơn nữa trước mặt chính là hồ nước… Phương Tự không hề nghĩ ngợi gì đã lập tức chạy nhanh lên phía trước đón lấy đứa nhỏ, nhưng do đứng không vững nên hắn bị rơi xuống hồ. Lúc hắn rơi xuống, hắn đã nâng Tam hoàng tử lên cao… Giờ đã sang xuân, mặt hồ đóng băng cũng đã tan ra thành nước, lạnh thấu xương. Tiểu Cốc Tử chạy tới bên ao đón tam hoàng tử lên, đưa sang cho Tường tu nghi đang xanh xám mặt, lúc hắn quay sang thì Phương Tự đã chìm xuống rồi. Phương Tự không biết bơi, Tiểu Cốc Tử trông thấy mà tim như sắp nhảy cả ra ngoài. “Người đâu, mau tới đây! Điện hạ rơi xuống hồ rồi!” Tiếng la của hắn đã làm mấy tên thái giám còn lại hồi phục tinh thần, nhảy xuống cứu. Lúc mang được Phương Tự lên bờ, hắn ta đã hôn mê. Nói tới đấy, Tiểu Cốc Tử lại đỏ mắt, “Sau đó thì Tường tu nghi không cho ai gọi thái y, bảo là điện hạ nhà nô tài đã hại tam hoàng tử hoảng sợ…” Dứt lời, hắn bò tới dưới chân Mạc Tuyệt nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, “Hoàng quý quân điện hạ! Người nhất định phải làm chủ cho điện hạ nhà nô tài! Điện hạ nhà nô tài đã vì tam hoàng tử mà không màng tới tính mạng, điện hạ nhà nô tài không thể gánh cái tội oan ức ấy được đâu!” Kha Phượng Viêm ngồi kế bên có vẻ không yên, đứng dậy, nói: “Trẫm sang đó xem một chút!” Mạc Tuyệt cũng đứng dậy, đi cùng. Suốt dọc đường Kha Phượng Viêm đều cau mày, hắn không muốn trông thấy cảnh hậu cung tranh đấu, nhất là lại xém chút hại cả mạng người thế này. Cho đến khi trông thấy Phương Tự, người kia đã nằm hấp hối bên giường, còn các thái y cạnh bên thì đang bề bộn làm việc. Thấy Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt bước vào, cả đám quỳ chật đất. “Tham kiến hoàng thượng!” “Tham kiến Hoàng quý quân!” “Phương dung thư thế nào rồi?” Kha Phượng Viêm đi tới bên giường, vươn tay sờ sờ trán Phương Tự còn đang hôn mê. “Hồi hoàng thượng, lúc vi thần tới, điện hạ chỉ còn lại một hơi thở. Giờ đang là thời điểm băng tan thành nước, cho nên hàn khí đã xâm nhập vào khướp xương của điện hạ, sau này chỉ e là…” Nói tới đây, thái y bỗng dừng một chút, lén nhìn sắc mặt của Kha Phượng Viêm, tiếp lời, “…Thân thể suy yếu, mỗi khi trời trở lạnh, xương cốt sẽ đau nhức!” Mạc Tuyệt ngồi một bên, nhìn Tường tu nghi đang ôm tam hoàng tử quỳ bên cạnh, “Tường tu nghi có nghe thấy không, thiếu chút nữa ngươi đã hại chết Phương dung thư đấy!” Tường tu nghi nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, ôm chặt tam hoàng tử, “Oan cho thần thiếp!” “Đủ rồi!” Kha Phượng Viêm ngắt ngang lời Tường tu nghi, “Ngươi lui xuống đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” “Hoàng thượng! Là do Phương Tự đã xém hại chết Lam Nhi, thần thiếp, thần thiếp…” Tường tu nghi nức nở, không thể thốt trọn một câu hoàn chỉnh. “Nhưng không phải Phương dung thư đã cứu tam hoàng tử rồi sao?” Mạc Tuyệt nói. Nghe được câu đó, Tường tu nghi ngẩng mạnh đầu lên, nói to, “Rõ ràng là hắn ta cố tình ném hài nhi của thần thiếp xuống nước! Hắn ta có mưu đồ từ lâu rồi!” Mạc Tuyệt híp mắt, liếc Kha Phượng Viêm một chút, thấy toàn bộ tâm tư của hắn đều ở trên người nam phi đang hôn mê, trong lòng không khỏi khó chịu. Là y cố ý để Tường tu nghi nói ra câu đó. Phương Tự chỉ là một nam phi nho nhỏ, còn không tới mức khiến thân mẫu của tam hoàng tử phải mạo hiểm bị người khác nói là ‘ngoan độc’ ngang nhiên không cho thái y cứu hắn ta. Chuyện này, nhất định có ẩn tình. Nhìn Phượng Tự yếu ớt nằm trên giường, Mạc Tuyệt thầm cười lạnh trong lòng. Nam phi tranh thủ tình cảm này, đúng là còn khó đối phó hơn nữ phi rất nhiều. Phương Tự mở mắt ra, nhìn thấy Kha Phượng Viêm đang ở bên giường, vội vàng ngồi dậy, lẩm bẩm, “Hoàng thượng, xin người ban cho thần tội chết!” Kha Phượng Viêm vội vàng đè hắn lại, quát: “Mau nằm xuống đi, thái y nói ngươi phải nghỉ ngơi!” Nam tử nâng đôi mắt đỏ hồng lên, mím chặt môi dưới, dung mạo vốn rất bình thường giờ bỗng có chút động lòng người. “Hoàng thượng, thần đáng chết, thần đã làm liên lụy tới tam hoàng tử!” Tiếng nức nở của hắn vang lên trong căn phòng im ắng đúng thật là rất xúc động. “Hoàng tự rất quan trọng, thần chỉ mong được chết!” Nói xong, lại ngã vào lòng Kha Phượng Viêm. Dù sao thì cũng từng là nam phi được mình sủng ái, Kha Phượng Viêm thấy không đành lòng, an ủi, “Được rồi, không sao cả! Trẫm đã bảo không sao rồi mà!” Mạc Tuyệt cười lạnh một tiếng, đứng lên. Y đi tới cạnh hai người họ, đưa tay sờ lên hai má Phương Tự, thuận thế nâng cằm hắn ta lên. Phương Tự bị hành động bất ngờ của Mạc Tuyệt làm giật mình. Nhìn vào đôi ngươi sáng như ngọc ấy của mỹ nhân, hắn hoảng hốt. Lại nghe thấy giọng nói thản nhiên như trêu đùa của mỹ nhân vang lên, “Phương dung thư đáng yêu như vậy, bản quân thật không đành lòng phạt ngươi nha!” Mắt mỹ nhân như thu thủy, ôn hòa tới nỗi có thể dìm chết người trong đấy, đến ngay cả giọng nói dịu dàng đó cũng đủ khiến người ta phải chìm vào mộng đẹp, “Dù gì thì tam hoàng tử cũng bình an rồi, nếu như Phương dung thư thấy áy náy, vậy cấm túc một tháng đi!” Cho dù là bị phạt, Phương Tự cũng không thể nào trách giận mỹ nhân được. “Không biết hoàng thượng có đồng ý hay chăng?” Câu nói ấy lại chẳng có chút ghen tuông nào. Kha Phượng Viêm không chút do dự, gật đầu: “Cứ nghe theo Tuyệt Nhi!” “Ha ha!” Mỹ nhân buông Phương Tự ra, phất ống tay áo, xoay người đi. Ánh mắt Kha Phượng Viêm cũng dõi theo bóng dáng y. Cho đến khi bước tới cửa, mỹ nhân mới nói khẽ một câu, “Hoàng thượng không đi sao?” Kha Phượng Viêm an ủi Phương Tự mấy câu xong, cũng theo Mạc Tuyệt về Thái Dịch cung.