Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 133 : Đập nồi dìm thuyền

Qua hôm sau, Mạc Tuyệt tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của Lam Dục Quỳnh. “Chào buổi sáng, mỹ nhân!” Vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Dậy ăn chút gì đi!” Mạc Tuyệt duỗi lưng một cái, ngồi dậy. Kéo màn ra, Mạc Tuyệt nở nụ cười xấu xa, lại còn cách lớp màn nói với Lam Dục Quỳnh, “Giai nhân của bản quân, không muốn lên tiếng à?” Mỹ nhân xoay người đi, để lại cho Lam Dục Quỳnh một bóng lưng tiêu sái. Câu đó khiến Lam Dục Quỳnh mém đụng đầu vào cạnh giường. Tuyệt Nhi của hắn bắt đầu biết nói đùa từ bao giờ vậy? Bảo cung nữ chuẩn bị nước và điểm tâm sáng, cho các nàng lui đi. Vừa lúc đó, Lam Dục Quỳnh cũng bước xuống giường. “Rửa mặt xong rồi dùng điểm tâm, coi bộ, chút nữa, có thể hoàng thượng sẽ tới!” Lúc nói ra những lời này, Mạc Tuyệt rất lãnh đạm. Lam Dục Quỳnh phất nước lên mặt, đáp: “Lát nữa ta cũng sẽ nói với hoàng đế, ngươi sẽ không ở lại nơi này!” “Huynh tự ý vào cung, tội danh này…” Mạc Tuyệt hơi do dự, tuy là cùng nhau đối mặt, nhưng y vẫn thấy lo cho an nguy của hắn. Lam Dục Quỳnh đi tới ôm Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y, “Chúng ta cùng nhau đối mặt, không được thì ta sẽ cướp ngươi đi!” Mạc Tuyệt nghiêm mặt, “Đây là hoàng cung!” Lam Dục Quynh vẫn trưng vẻ mặt thản nhiên ra, hỏi lại: “Mỹ nhân không tin tại hạ sao?” “…..” “Tại hạ nhất định sẽ mang mỹ nhân ra khỏi chiếc ***g này, từ nay về sau sẽ cùng nhau chắp cánh, hạnh phúc ngọt ngào, vô tư vô lự, lưu lạc chân trời… ưm!” Mạc Tuyệt nhét cái bánh bao vào trong miệng hắn. “Ăn đi!” Lam Dục Quỳnh lấy cái bánh ra, nhìn y cười, vẻ mặt rất tự tin. Có thể nói, bữa sáng đó ăn rất vui vẻ. Và lúc Kha Phượng Viêm tới nơi nhìn thấy cảnh này, như bị đâm một nhát vào tim. “Lam giáo chủ đúng là có hứng thật, vào tận hoàng cung của trẫm!” Kha Phượng Viêm bước tới, chĩa mũi nhọn về phía Lam Dục Quỳnh. Lam Dục Quỳnh chắp tay, đáp: “Tại hạ không mời mà tới, xin bệ hạ thứ tội!” Đây là lần thứ hai gặp mặt Lam Dục Quỳnh, Kha Phượng Viêm nhìn Mạc Tuyệt đang ngồi một bên, không hiểu hắn ta đã hấp dẫn Mạc Tuyệt ở chỗ nào, lại khiến y cam tâm vứt bỏ tình cảm nhiều năm giữa họ. Mạc Tuyệt hành một đại lễ trước Kha Phượng Viêm, rồi nói, “Không biết hoàng thượng có thể để thần đi hay chưa?” Vừa mới khỏe lại một chút, Kha Phượng Viêm đã lập tức chạy tới gặp Mạc Tuyệt, nào ngờ lại thấy cảnh Mạc Tuyệt nói cười vui vẻ với Lam Dục Quỳnh. Bản thân hắn thì phải cố nén cơn giận vào lòng, còn Mạc Tuyệt thì vừa mở miệng đã muốn rời khỏi đây. Cùng tới với Kha Phượng Viêm còn có Lưu Đan, hắn vừa nghe Mạc Tuyệt nói như vậy, hiểu có một số việc mình không nên biết, lập tức lui xuống, đứng giữ ngoài điện, không cho bất kỳ ai tiến vào. “Tuyệt Nhi, ngươi thật muốn đi?” Kha Phượng Viêm ngồi xuống thượng vị. “Thần, đã quyết tâm!” “Cùng với hắn!” “Phải!” Hai người, một hỏi một đáp, vô cùng ngắn gọn. Quyết tâm muốn đi của Mạc Tuyệt cũng không lay chuyển mảy may. “Ta làm không được!” Kha Phượng Viêm đã tháo xuống lớp mặt nạ đế vương, giờ chỉ còn lại nét mặt của một nam nhân không muốn mất đi người mình yêu. “Ta cảm thấy ta đã nói rõ ràng rồi!” Mạc Tuyệt thản nhiên nói, “Ngày ấy, giữa trời tuyết, ta đã nói rõ, hôm qua ở Vị Ương cung, ta cũng đã nói lại một lần, chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ hay sao?” Gian phòng vắng lặng, Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt cứ nhìn nhau như vậy. Trong mắt của Kha Phượng Viêm có tình yêu, không cam tâm, đau lòng. Trong mắt của Mạc Tuyệt không có tình yêu, không có do dự, nhưng có nỗi đau. Bắt đầu từ khi nào, giữa hai người họ chỉ còn là đau khổ? Nỗi đau ấy cứ như hơi thở tỏa ra, khiến cả hai cùng đau đớn. Lam Dục Quỳnh cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy, hắn quay mặt đi, không nhìn hai người họ. “Phượng Viêm, nếu còn ở đây nữa, ta sẽ phát điên!” Mạc Tuyệt nói, “Chúng ta xa nhau, đối với ta, đối với ngươi, đối với thiên hạ này, đều có lợi!” “…Không, ta sẽ không để ngươi đi!” Kha Phượng Viêm nhìn y bằng ánh mắt bi thương, ảm đạm, “Sao ngươi lại bỏ rơi ta?” Mạc Tuyệt lui về sau hai bước. Y bỏ rơi hắn? Mạc Tuyệt bỏ rơi Kha Phượng Viêm? Y chưa bao giờ thấy buồn cười như vậy, cũng chư bao giờ thấy không biết phải nói gì như vậy. “Ha ha ha!” Ôm trán, Mạc Tuyệt cười to. Đến cả Lam Dục Quỳnh cũng ngây ra vì câu nói của người nọ, hắn kéo Mạc Tuyệt qua. “Tuyệt Nhi? Tuyệt Nhi?” Nghe tiếng gọi thân thiết của Lam Dục Quỳnh, Kha Phượng Viêm vỗ mạnh xuống bàn một cái. “Lam Dục Quỳnh!” Lam Dục Quỳnh cũng nhìn thẳng mặt Kha Phượng Viêm, không có ánh mắt dịu dàng ngày trước, mà đã phủ đầy sát ý, “Là ai bỏ ai, ngươi là người rõ nhất!” Quanh người Kha Phượng Viêm cũng tản ra hơi thở lạnh lùng, hắn hận không thể lập tức giết chết đối phương. Lam Dục Quỳnh ôm chặt Mạc Tuyệt, nói tiếp, “Hôm nay bổn tọa muốn mang Tuyệt Nhi đi, nếu hoàng thượng còn chút tình cảm với hắn, xin hãy nhường đường!” Không cho Kha Phượng Viêm có một cơ hội đáp trả nào, Lam Dục Quỳnh đã mang Mạc Tuyệt rời đi. Khoảnh khắc đẩy cửa ra, có một cơn gió thổi nhẹ tới. Lạ thật, Mạc Tuyệt không cảm thấy lạnh, nhưng lại thấy lo lắng. “Ngăn bọn họ lại!” Kha Phượng Viêm hạ lệnh, trong thoáng chốc, một đội thị vệ đã xuất hiện chắn đường. Sau vụ này, chắc là cả hậu cung đều sẽ biết Hoàng quý quân cùng một nam tử xa lạ bỏ đi. “Dục Quỳnh!” Mạc Tuyệt nắm chặt tay Lam Dục Quỳnh, tuy là võ công của hai người không thấp, nhưng nếu muốn thoát khỏi vòng vây trùng điệp của hoàng cung, quả là có chút khó khăn. “Hoàng thượng, xin người toại nguyện!” Mạc Tuyệt đứng trước mặt đám thị vệ, một cơn gió thổi qua, làm rối tung mái tóc đen của y, vẻ mặt đoạn tuyệt ấy khiến mỗi người đều chấn động. Mạc Tuyệt nói muốn đi, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, nhưng đây đã là lần thứ mấy? Kha Phương Viêm không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Mỗi một lần y nói, tim hắn sẽ đau thêm một lần, mỗi một lần y cự tuyệt, tim hắn cũng sẽ lạnh đi một lần. “Người này tự tiện xông vào hoàng cung, trẫm phải bắt hắn thẩm vấn, Tuyệt Nhi, mau tới cạnh trẫm!” Tất nhiên Kha Phượng Viêm cũng sẽ không tha cho Lam Dục Quỳnh. Mạc Tuyệt nhìn cây phong trong viện, đây đều là những cây đã theo y rất nhiều năm. Mỗi một lần y dời tẩm cung, nó lại được nhổ lên, chuyển theo y, cho đến chính cung mới có thể bình yên sinh sống. “Hoàng thượng, lá phong đã rụng hết rồi!” “Đến mùa thu sang năm nó lại hồng!” “Chẳng lẽ hoàng thượng cảm thấy tình cảm của ta cũng là như vậy?” Trong đôi ngươi của Mạc Tuyệt đã bắt đầu ngấn lệ, “Có phải người cảm thấy tình cảm của ta vô cùng, bất tận, mãi mãi không cạn kiệt hay sao?” “Có phải người cảm thấy ta sẽ ở một góc hậu cung, chờ người mãi mãi?” Đối mặt với câu hỏi của Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm im lặng. Bởi vì, hắn thật đã nghĩ như vậy. Nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Kha Phượng Viêm, y cúi đầu, nở nụ cười, “Cho nên, hoàng thượng cứ luôn hoang phí tình cảm của ta!” Phượng Viêm, ngươi cứ luôn hoang phí tình cảm của ta! Mạc Tuyệt đã nói với Kha Phượng Viêm như vậy. Lúc nói ra câu ấy, Mạc Tuyệt rất cô đơn. Ở trong gió, thân hình mảnh mai của y như run lên, Lam Dục Quỳnh vội đưa tay ôm y vào lòng, không nói câu nào. “Tuyệt Nhi, trẫm…” “Ta đã yêu huynh ấy!” Mạc Tuyệt giương đôi mi lên, nắm chặt tay Lam Dục Quỳnh, giống như đang phát thệ, “Vào lúc ta cứ ngỡ ta đã mất đi tình yêu, ta đã yêu huynh ấy!” Lam Dục Quỳnh không nói thành lời, hắn không biết tình cảm của y dành cho hắn lại sâu như vậy, hắn vốn nghĩ, y chỉ thích hắn một chút. Thì ra, y cũng yêu hắn. “Hoàng cung không cho phép bất trung, cho nên, hoàng thượng, hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi!” Mạc Tuyệt đã cược hết tất cả, chỉ mong rời khỏi. Như ý thức được quyết tâm của y, đột nhiên Lam Dục Quỳnh cảm thấy sợ, hắn sợ Kha Phượng Viêm sẽ chọn giết chết y. “Tuyệt Nhi, ngươi…” Lam Dục Quỳnh vùi đầu vào cổ Mạc Tuyệt, không chịu nâng lên. Lúc này, Kha Phượng Viêm đang ngây ra. Hắn ngây ra vì câu đó, y đã yêu Lam Dục Quỳnh. Thì ra, Tuyệt Nhi của hắn đã yêu người khác. Y không chỉ muốn bỏ đi, mà còn yêu cả đối phương. Thì ra, Tuyệt Nhi ở cạnh hắn, sẽ sống không bằng chết. Bất chợt, Kha Phượng Viêm cảm thấy quá mệt mỏi. Ánh mắt của Mạc Tuyệt rất sáng và đang nhìn về phía hắn. Tất cả mọi người đều im lặng, chờ câu trả lời của Kha Phượng Viêm. Trời đang trong, nhưng không biết vì sao tuyết lại rơi đầy. “Chúng ta có thể mang người tuyết này về nhà không?” Tiểu Mạc Tuyệt sáu tuổi ngước gương mặt ngây thơ lên hỏi. Tiểu Phượng Viêm nhíu mày, đáp: “Mang về nhà sẽ tan ngay!” “Tan?” Tiểu Mạc Tuyệt nghẹn lời. “Đúng vậy, bởi vì chỉ có ở bên ngoài, người tuyết mới có thể cười mãi mãi!” Tiểu Phượng Viêm xoa nhẹ lên đầu Tiểu Mạc Tuyệt, nở nụ cười. Lời nói đùa thuở nhỏ đột nhiên thoáng hiện, một tia sáng xoẹt ngang mắt Kha Phượng Viêm, giờ này, hắn đã hiểu thật rồi. “Hoàng quý quân, Mạc Tuyệt, hôm nay xuất cung, ngày về không định!” Dứt lời, hắn xoay người đi, không hề nhìn Mạc Tuyệt thêm một chút nào. Hắn đang tự cho mình một hy vọng, hy vọng một ngày nào đó Mạc Tuyệt sẽ trở về. Hoàng quý quân của hắn, vĩnh viễn đều là Mạc Tuyệt. Kha Phượng Viêm dùng phương pháp truyền âm nói với Lam Dục Quỳnh một câu, “…Hãy đối xử tốt với y!” Hãy đối xử tốt với y, phải cố gắng lắm, Kha Phượng Viêm mới nói ra được mấy từ này. Mạc Tuyệt không có bất kỳ một biểu cảm nào. Y biết, Kha Phượng Viêm hiểu thật rồi. Tuy nhiên, đã quá muộn màng. Đáng lẽ y nên vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao lòng y lại thấy cô đơn. Nơi bị Kha Phượng Viêm chiếm cứ nhiều năm, lúc lấy lại, y vẫn sẽ thấy trống vắng. Thì ra, cho dù có dùng thứ khác lấp vào, nó cũng không còn như ban đầu nữa. Thì ra, tất cả vẫn sẽ đau như vậy. Duyên hết, tình có thể đoạn?