Nam, Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 3 : CHƯƠNG 2

_Cậu chủ! Tiểu thư! Có xe sao không đi mà chạy z!!!- Vâng đó là bác quản gia cũng tham gia rượt theo hai cô cậu thanh niên. Cô đột nhiên ngừng lại thế là 2 nạn nhân chạy theo ngừng không kịp té nhào. Cô sực nhớ mình không biết đường đi. _À! Hai người biết đường đến trường không ạ!!!- Cô trưng ra bộ mặt ngây ngô. _Ầm- Hai nạn nhân lại té nhào vì câu hỏi của cô. _Hihi hai người đi nghỉ đi em lại hỏi bác tài xế- Nói xong cô liền giật lại cái cặp rồi chạy đi té khói. _ Phạm Ngọc Băng!!! em đứng lại lại đó cho anh!!!- Phạm Tuấn Anh la lớn. _Anh hai em phải đi học rùi!!! Pp chiều về hả xử sau nha!!!- Cô leo lên xe chạy đi. _Phù thoát nạn!- Cô thở dài. Sau 15 đi xe cô đã tới trường Blue Sky. Cô chỉnh lại bước xuống xe tỏa ra vẻ lạnh lùng nhưng lại tạo ra cảm giác như bậc vương giả. Mọi người nhìn cô bước xuống xe. Ai cũng nhìn cô ngay ngốc. Tiếng xì xầm nổi lên: _ Cô ta là PNB đó hả sao khác hoàn toàn z!?! _Chắc là định đổi chiêu tấn công nam thần quá _Hứ! Giả bộ thanh cao _Không bằng 1/10 của nữ thần Lam Mộng Tuyết nữa ........ ...... .... ... .. . Chị Băng của chúng ta vẫn hiên ngang bước lên lớp. Thì có vài kẻ ko biết lượng sức xông tới chửi rủa chị Băng. Dây thần kinh chịu đựng của cô đã chính thức đứt. Chị Băng Băng nhà ta nhào vô đánh đắm cho bọn chúng tới tấp. Kết quả 1 thắng 5 năm cô tiểu thư vào phòng y tế. Vừa lên được một bậc cầu thang liền bị thằng nam chính nào đó chặng đường. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ tg: anh Hạ Tiêu Diệp ạ! Là hôn phu của chị Băng _ À anh tới nói là anh kinh tởm con người như tôi, anh yêu Tuyết nhi của anh đòi hủy hôn ước phải ko?- Giọng nói của cô thảnh thót, lại mang chút lười biếng and khinh bỉ. - Câu trả lời là OK- Cô nhấn mạnh chữ cuối cùng. _ Sao cô biết! _Anh đã nói lần thứ mấy ngàn rồi! _ Cô cũng nên tự lượng sức khuyên gia đình cô từ bỏ cái hôn ước chết tiệt này đi!- Anh nói với giọng khinh bỉ. _ Trả lời rồi! Ok! _ Đi lại chỗ của Tuyết nhi anh đi và đừng tới tìm tôi- Giọng nói của cô nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe. Anh sững sờ trước câu nói của cô. Anh cảm thấy mình như mất đi thứ gì đó... rất quan trọng. _Haiz! Sáng sớm đã ko được yên! Hết anh hai tới HTD! Cho tui xin hai chữ BÌNH YÊN!!!- Cô đang ngồi tự kỷ ko hay biết có hai đạo mắt hướng thẳng phía cô. Thấy trọn tất cả biểu cảm trên mặt cô. _Cô ta thật thú vị!- Cả hai ông tướng thầm nghĩ tg : hai anh Lưu Thiên, Lưu Nguyệt đó mấy chế. Hai anh nhìn chị Băng mà ko để ý có ánh mắt ghen ghét, khó chịu, tức tối...nhìn chị Băng nhà ta khi hai anh ý ko nhìn chỉ mà nhìn Băng Băng. Ai cũng biết đó là nữ chủ bạch thỏ ngây thơ, trong sáng, đáng yêu...bla...bla...