Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 529 : Nghiện!
- Sếp, tôi nên nhắc nhở cô mới phải.
Tiểu Tứ áy náy cúi đầu, là trợ thủ, đây là việc cậu phải làm, nhưng cậu cũng xem nhẹ nó.
- Bởi vậy, cần nhớ rõ bài học lần này, về sau hai chúng ta cần giám sát lẫn nhau, dù ai sơ suất đều cần giúp đối phương nhìn ra.
Lăng Lan mỉm cười nhìn Tiểu Tứ, chỉ khi ở trong biển ý thức, Lăng Lan mới buông thả bản thân một chút, không còn duy trì gương mặt thủ lĩnh kia nữa.
Mắt mày Lăng Lan cong cong, ánh mắt tỏa sáng rạng rỡ, lóa mắt đến nỗi khiến Tiểu Tứ ngây ra nhìn.
Dáng vẻ ngây ra của Tiểu Tứ làm cho Lăng Lan càng vui vẻ, cô giơ tay búng một cái:
- Đồ ngốc, nhìn gì thế hả?”
Tiểu Tứ “ai ui” một tiếng, vội vàng xoa trán, ai oán nhìn thủ lĩnh, trách móc thủ lĩnh ra tay quá mạnh.
Hu hu hu, trán cậu ta nhất định là bị thủ lĩnh búng đỏ rồi, đau chết mất.
Vất vả lắm mới xua tan nỗi đau này đi, Tiểu Tứ lại nhìn về phía gương mặt đã khôi phục sự lạnh lùng của thủ lĩnh, nói đầy vẻ tiếc nuối:
- Sếp, cô nên cười nhiều hơn, lúc nãy cô cười đẹp lắm đó.
Lăng Lan giật mình trong lòng:
- Đẹp? Đẹp đến độ nào?
Có vì thế mà bị người ta hoài nghi cô là con gái không?
Tiếu Tứ bắt đầu vắt óc tìm kiếm tính từ để hình dung:
- Thì là… thì là… tôi tìm trong kho dữ liệu đã, ừm ừm ừm, tìm thấy rồi, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành, thiên kiều bá mị, mi mắt như họa, mỹ luân mỹ hoán, phong hoa tuyệt đại…
Tiểu Tứ đọc một lượt những thành ngữ hình dung về vẻ đẹp trong kho dữ liệu ra.
- Dừng! Dừng! Dừng! Làm gì đến mức khoa trương như cậu nói?
Lăng Lan bó tay hết nói, nếu cô mà thật đẹp như vậy thì đám bạn đã hoài nghi cô là con gái từ lâu rồi.
Tiểu Tứ hoang mang nhìn về phía Lăng Lan.
Hình dung kiểu này khoa trương lắm ư? Vì sao cậu lại cảm thấy rất đúng nhỉ, nụ cười khuynh thành vừa rồi của sếp, đến trí năng thể như cậu còn bị hút mất 70% năng lượng, nếu không phải sếp kịp thời búng tỉnh cậu, có lẽ cậu sẽ chết máy ngay tại chỗ.
Ánh mắt mông lung của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan bật cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa bé, lời nói không tránh khỏi hơi khoa trương.
Cô duỗi tay chà đạp tóc Tiểu Tứ, cười nói:
- Tiểu Tứ, chỉ cần nói cho tôi biết.
Lúc tôi cười có làm người ta hoài nghi tôi là nữ không?
Tiểu Tứ nghiêm túc nghĩ ngợi, kiên định lắc lắc đầu:
- Không đâu.
Lúc sếp cười làm người ta có cảm giác giống ba ba vậy.
Cũng ấm áp khiến người ta muốn chìm vào.
Lăng Lan nghe vậy lại cảnh cáo mình không được cười bừa nữa, tuy không làm người ta hoài nghi mình là con gái, nhưng bị phát hiện có quan hệ với Lăng Tiêu cũng không phải chuyện gì vui vẻ, Lăng Lan không muốn vì thế mà trở thành tiêu điểm của Liên Bang.
Ban đầu vì sự “hi sinh” bất ngờ của Lăng Tiêu, có thể là nhằm để bảo vệ giọt máu cuối cùng của Lăng Tiêu, hoặc có thể là vì muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của Lăng Tiêu trong lòng quân, tầng lớp cấp cao quân Liên Bang đã bịt miệng gia tộc họ Lăng và những kẻ biết chuyện về sự ra đời của cô, hơn nữa phong tỏa toàn diện với bên ngoài.
Chuyện Lăng Tiêu có người thừa kế, người dân bình thường vốn không hề rõ.
Sau này Lăng Tiêu “sống lại” trở về, rồi lại vì đủ sai sót ngoài ý muốn mà vứt nhầm Lăng Lan tới Học viện quân sự nam sinh số 1, để bảo vệ sự an nguy của Lăng Lan, Lăng Tiêu càng áp xuống chuyện ông đã có con.
Cuối cùng, ngoài những kẻ biết chuyện trước kia, cũng chỉ có một số người bạn tốt Lăng Tiêu tin tưởng mới được thông báo.
Điều này giải thích tại sao dù Lăng Lan có thể hiện ưu tú đến mấy ở Học viện quân sự nam sinh số 1, cũng không có ai sẽ liên hệ cô với Lăng Tiêu.
Hơn nữa, định luận nghiên cứu thiên phú của người thừa kế sư sĩ thần cấp không cao càng làm cho Lăng Lan có được thêm một lớp bảo vệ.
Trong mắt thầy trò Học viện quân sự nam sinh số 1, Lăng Lan là một người trở thành bá chủ trường quân đội chỉ sau Kiều Đình.
Một người mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể là tên vô dụng thiên phú không cao kia được chứ?
Cách nghĩ như thế đã khiến tất cả mọi người cách chân tướng càng ngày càng xa, nếu Lăng Tiêu và Lăng Lan không chủ động công bố, sẽ không có ai liên hệ hai người lại với nhau.
Sau khi trò chuyện với Tiểu Tứ, sự ảo não trong lòng Lăng Lan đã biến mất, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
Là người đều sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm không hề đáng sợ, đáng sợ là đến chết cũng không chịu nhận sai.
Lăng Lan là một người giỏi về tổng kết, biết sai sửa sai, đây cũng là nguyên nhân khiến Lăng Lan trưởng thành nhanh chóng khi muốn học không gian, cô sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần, và điều này cũng là một điểm nhóm trợ giảng không gian thưởng thức nhất ở Lăng Lan.
Lăng Lan tự mình kiểm điểm xong, cô đứng dậy khỏi vị trí, ngay khi muốn truyền đạt mệnh lệnh, thiết bị liên lạc trên cổ tay bỗng rung nhẹ, cô cúi đầu nhìn xuống, một chút kinh ngạc xẹt qua đôi mắt…
Khi ngẩng đầu lên, Lăng Lan đã khôi phục sự tỉnh táo, cô truyền đạt mệnh lệnh cho Triệu Tuấn.
- Phóng đạn tín hiệu, để Lý Lan Phong chấp hành bước thứ hai kế hoạch.- Rõ, sếp!
Triệu Tuấn nhận lệnh bèn đi ra khỏi lều trại, hơn chục giây sau, một quả đạn tín hiệu màu bạc bay lên từ đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2.
Tại vòng ngoài đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 2, Lý Lan Phong vẫn đang cảnh giới tình hình xung quanh nhìn thấy đạn tín hiệu này, anh thoải mái nở nụ cười.
Đạn tín hiệu biểu thị đám người Lăng Lan đã thành công.
Lý Lan Phong chỉ hưng phấn trong nháy mắt, anh đã bình tĩnh lại rất nhanh.
Anh rút một lọ thuốc từ trong hòm để đồ của khoang điều khiển ra, mở nắp uống một hơi.
Đây là thuốc giảm đau liều mạnh cấp tốc, sau khi uống nó, vài giây sau toàn bộ cảm giác không khỏe trên cơ thể sẽ biến mất, hiệu quả có thể duy trì nửa giờ.
Theo kế hoạch, sau khi Lăng Lan giành được đại bản doanh, anh sẽ chạy về bên đại bản doanh của trường quân đội Hạm Kiều, biến đại bản doanh này thành địa bàn của họ, để mỗi đại bản doanh của khu Q đều tự cảm thấy nguy hiểm, sợ hãi trở thành kẻ thất bại tiếp theo, có như thế, đám người này mới đặt toàn bộ binh lực ở đại bản doanh của mình, còn họ mới có thể an toàn ở lại đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 2.
Quả nhiên, mười giây sau, vết thương chỉ hơi động đậy đã đau xé tim biến mất hoàn toàn, Lý Lan Phong dằn xuống tâm trạng kích động, ngồi vào ghế điều khiển của Lăng Lan.
Chỗ ngồi của Lăng Lan có mùi hương thuộc về một mình Lăng Lan, một mùi hương thoang thoảng man mát như có như không thoảng qua mũi Lý Lan Phong, anh không thể khống chế nổi hít một hơi thật sâu, một cảm giác gọi là thỏa mãn an lành ngập tràn trong lòng, giống như bây giờ Lăng Lan đang ở bên cạnh anh, nhìn anh với đôi mắt đầy vẻ khích lệ.
Lý Lan Phong cảm giác mình lại tiến gần tới Lăng Lan hơn một bước, có lẽ anh là người đầu tiên điều khiển cơ giáp của Lăng Lan tuy rằng chỉ là cơ giáp dự phòng tạm thời.
Anh nhìn bàn điều khiển trước mắt, mấy tiếng trước, chỗ này còn thuộc về Lăng Lan, còn bây giờ, trên này sẽ lưu lại dấu tay của anh…
Ngón tay Lý Lan Phong chạm vào nút thao tác đầu tiên, trái tim bỗng đập mạnh không thể khống chế, cả người anh nóng lên, không biết tại sao, trong đầu anh lại hiện ra cảnh Lăng Lan cầm tay dạy anh điều khiển, khắp nơi đều là mùi hương của Lăng Lan, tựa như anh đang nằm trong lòng cậu ta, ấm áp đến mức khiến anh trầm mê.
- Thứ cảm giác khiến người ta muốn nghiện này, sao mình có thể bằng lòng nhường cho kẻ khác!
Ánh mắt Lý Lan Phong lạnh lẽo, anh kéo mạnh cần động cơ, tốc độ của cơ giáp đột nhiên tăng vọt, bay thẳng về phía đại bản doanh của Học viện quân sự Hàm Kiều.
Quân liên minh đang chạy về đại bản doanh, người của Học viện quân sự Hàm Kiều đột nhiên xuất hiện cảnh tượng giống hệt người của Học viện quân sự nam sinh số 2, tất cả mọi người đều hiểu, đại bản doanh của một học viện quân sự tại khu Q lại bị công phá.
- Mau, mau chạy về đại bản doanh!
Tất cả mọi người dốc hết sức mình chạy về, còn liên minh chiến đội phụ trách tuần tra khu Q cũng bị đoàn trưởng của họ gọi về tử thủ tại đại bản doanh.
Do khu Q đang có thế lực bí mật lẻn vào, nên những học viện quân sự bên trong chỉ đành tử thủ tại đại bản doanh, sợ hãi mình sẽ trở thành chiến lợi phẩm tiếp theo.
Còn những học viện quân sự tại khu M lúc này cũng không hề dễ chịu, Học viện quân sự nam sinh số 3 đã hồi phục lại, sau đó kết hợp với chiến đội Kiều Đình và chiến đội của Học viện quân sự tổng hợp số 1 để tạo thành quân liên minh mới, phát động tấn công với khu M.
Bọn họ càn quét một đường, để tiếp ứng cho Lăng Lan, Kiều Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất dẫn quân xâm nhập vào khu Q, chạy về phía khu Q9, đại bản doanh cũ của Học viện quân sự nam sinh số 2, những học viện quân sự còn đang trong hỗn chiến phạm vi lớn đều không biết rằng, đại bản doanh này đã trở thành đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1.
Sau khi tụ họp với Kiều Đình, Lăng Lan không hề tử thủ tại đây, mà để Kiều Đình dọn dẹp khu vực xung quanh khu Q9, Lăng Lan hiểu rõ, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Thời gian kết thúc hỗn chiến phạm vi lớn càng ngày càng gần, những học viện quân sự tại khu Q bị sư sĩ át chủ bài Kiều Đình dọa cho sợ chết khiếp, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám tử thủ tại đại bản doanh của mình, lúc này liên minh đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, không ai bằng lòng vứt bỏ đại bản doanh của mình để đi giúp đại bản doanh quân bạn phòng thủ.
Lăng Lan chia rẽ thành công liên minh khu Q, thừa dịp này tấn công hai đại bản doanh cỡ nhỏ…
Cuối cùng, hỗn chiến phạm vi lớn kết thúc, những học viện quân sự khu Q thành công trụ vững đại bản doanh tới cùng thở phào một hơi, bọn họ lại không biết, Lăng Lan nhìn có vẻ điềm tĩnh, nhưng cũng thở phào một hơi giống họ.
Tuy đã thành công di chuyển được đại bản doanh, nhưng cũng gây ra việc xung quanh đại bản doanh toàn là kẻ địch, tuy có Kiều Đình trấn thủ uy hiếp, nhưng nhân số của họ vẫn quá ít ỏi, nếu các đại bản doanh xung quanh liên hợp lại, dùng nhân số tiêu hao hần chiến đội của Kiều Đình, e rằng đại bản doanh này sẽ lành ít dữ nhiều.
Đương nhiên, Lăng Lan có thể tiếp tục di chuyển đại bản doanh sang chỗ khác, nhưng Lăng Lan thật sự không muốn bản thân mình biến thành một con chó nhà có tang, chạy trốn giữ mạng.
Cô vẫn còn nhớ, lão già cha mình còn đang nhìn… Tuy ngoài miệng Lăng Lan không nói, nhưng trên thực tế, cô thật sự đã coi Lăng Tiêu là cha mình, không hy vọng Lăng Tiêu bị mất mặt.
Trong phòng quan sát, nhìn thấy hỗn chiến phạm vi lớn cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người đều nhảy lên.
- Mau xem xem, thành tích của Học viện quân sự nam sinh số 1.
Họ thúc giục nhân viên công tác lập tức thống kê.
Là người thắng cuộc tại hỗn chiến phạm vi lớn lần này, tất cả mọi người đều muốn biết thành tích cuối cùng của họ là bao nhiêu.
- Tổng tích điểm 17894!
Con số này vừa xuất hiện, tất cả mọi người lại hít sâu một hơi.
- Thế mà lại chiếm hơn một nửa tích phân của hỗn chiến phạm vi lớn, điều này sao có thể.
Tuy Học viện quân sự nam sinh số 1 thể hiện rất xuất sắc, nhưng con số lên tới gần 60% này, cũng quá là khoa trương mà.
- Số liệu cụ thể ra rồi.
Trên màn hình lớn đã xuất hiện điểm giá trị mà máy chủ đánh giá cho sự thể hiện của Học viện quân sự nam sinh số 1 ở các hạng mục.
Những nội dung phía trước đều nằm trong phạm vi tính toán của mọi người, khi kéo đến hạng mục cuối cùng, thắc mắc của mọi người đều không còn nữa: Tư duy không bị quy tắc của hỗn chiến phạm vi lớn trói buộc, phát hiện bí mật của đại bản doanh chân thực, đồng thời di chuyển đại bản doanh thành công một lần, khen thưởng thêm vào tích phân: 10000! (Phát hiện lần đầu có hiệu quả)
Lúc này mọi người mới hiểu tại sao Học viện quân sự nam số 1 lại có số tích phân cao tới mức dọa người như vậy, bởi vì Học viện quân sự nam sinh số 1 là nơi đầu tiên phát hiện ra bí mật của đại bản doanh và di chuyển nó thành công một lần, bởi thế mới được tặng số tích phân cao vượt mức như vậy..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
19 chương
65 chương