Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 449 : Lâm Tiêu vs Tưởng Thiếu Vũ

Edit: Tuyết Dung Hoa Sau khi tạm biệt Kiều Đình, Triệu Tuấn liền vội vàng bước lên băng chuyền chuyên chúc, băng chuyền trực tiếp đưa Triệu Tuấn ra bên ngoài, Triệu Tuấn vừa đi đến bên ngoài, liền nhìn thấy Lý Lan Phong đang nhàn nhã đứng chờ mình. “Lan Phong, đội trưởng tìm tớ có chuyện gì sao? Vì sao lại kêu tớ ra đây, tớ còn muốn xem xong trận đấu giữa Lâm Tiêu và Tưởng Thiếu Vũ đó.” Lý Lan Phong còn chưa mở miệng, Triệu Tuấn đã liên thanh hỏi tới. Khóe miệng Lý Lan Phong lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đội trưởng kêu cậu qua là muốn cùng cậu theo dõi trận đấu, khả năng là có chuyện muốn nói với cậu.” Đối với việc Lăng Lan tìm Triệu Tuấn, kỳ thật Lý Lan Phong đã đoán được lý do, đối với Triệu Tuấn mà nói, đây là một cơ hội tốt để gia tăng thực lực. Lý Lan Phong rất rõ thực lực thao tác của Lăng Lan, năng lực của một Vương bài sư sĩ làm sao có thể kém chứ? Hơn nữa Lăng Lan còn có một người thầy là Hoàng cấp sư sĩ (Lý Lan Phong còn không biết thân phận thật sự của Lăng Lan), nếu Triệu Tuấn có thể được Lăng Lan chỉ điểm thì tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại. Lý Lan Phong nói làm cho ánh mắt Triệu Tuấn sáng ngời, anh vốn quen thuộc với Lý Lan Phong, chỉ từ vẻ mặt của Lý Lan Phong anh đã đoán được một ít, chuyến đi này nhất định sẽ có chuyện tốt. Anh vui sướng đi theo phía sau Lý Lan Phong, đi vào khu vực chuyên dành cho khán giả theo dõi trận đấu của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Nhìn Triệu Tuấn tới, Lăng Lan liền ý bảo Triệu Tuấn ngồi kế bên. Triệu Tuấn ngồi xuống liền nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của rất nhiều đoàn viên xung quang, anh không hiểu ra sao, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Đúng lúc đang ngẩn ngơ thì Triệu Tuấn nghe được tiếng đội trưởng kế bên lạnh băng không cảm xúc nhắc nhở: “Triệu học trưởng, nhìn kỹ giữa sân!” Một tiếng này làm cho trong lòng Triệu Tuấn nhảy dựng, ẩn ẩn cảm giác sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Đương nhiên cũng có nguyên nhân là do Triệu Tuấn chột dạ, vừa rồi anh quả thật phân tâm, không theo dõi trận đấu phía dưới. Không nghĩ tới lại bị hỏa nhã kim tinh của đội trưởng bắt được. Triệu Tuấn nhanh chóng chuyển tầm mắt vào giữa sân, tỏ vẻ chăm chú mà theo dõi trận đấu của Lâm Tiêu và Tưởng Thiếu Vũ, sau khi cảm giác được tầm mắt của đội trưởng nhà mình đã dời đi, anh mới lặng lẽ lau đi một phen mồ hôi lạnh, thầm than: Khó trách mà bọn Tề Long lại nói khí thế của Lan lão đại rất mạnh, chỉ cần một ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang cũng đủ làm bọn họ run sợ. Quả nhiên là như thế. Buồn cười là lúc trước mình nghe nói còn không cho là đúng, còn tưởng rằng bọn Tề Long nói quá. Hiện tại xem ra bọn Tề Long nói không sai, khí thế của đội trưởng kết hợp cùng con mắt hình viên đạn quả nhiên lợi hại, phỏng chừng là trước kia đội trưởng vì chừa cho mình chút mặt mũi mới không biểu hiện cường thế ra ngoài mà thôi…… Triệu Tuấn nghĩ đến đây tức khắc rơi lệ đầy mặt, anh hiện tại rời khỏi còn kịp sao? Lăng Lan cũng không biết, vì nhắc nhở Triệu Tuấn chuyên tâm xem thi đấu mà đem khí thế chuyển hóa thành thanh âm lại làm cho Triệu Tuấn suy nghĩ nhiều đến như vậy. Triệu Tuấn sau khi chuyên chú quan sát liền bị trận đấu của Lâm Tiêu và Tưởng Thiếu Vũ hấp dẫn. Vương bài cơ giáp của Lâm Tiêu là Phi Dực hình biến hình cơ giáp, là một loại cơ giáp cải tiến của Vương bài cơ giáp tổng hợp, đối với cơ giáp tổng hợp thì năng lực viễn trình và cận chiến là như nhau, nhưng cơ giáp mà Lâm Tiêu đang sử dụng thì lại thiên về viễn trình công kích, nhưng năng lực cận chiến của nó cũng không kém như các loại cơ giáp viễn trình khác. Năng lực cận chiến của giá cơ giáp này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, tuy nhiên nếu so với cơ giáp tổng hợp chân chính thì vẫn kém hơn một chút. Mà cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ lại làm cho mọi người khá bất ngờ, hắn điều khiển cơ giáp được cho là có tỉ lệ tử vong cao nhất, tuy năng lực viễn trình không mạnh, nhưng lại là bá chủ cận chiến. Hai cơ giáp khác nhau, năng lực khác nhau nhưng cùng tạo nên cục diện bế tắc. Lâm Tiêu vô cùng cẩn thận, nhìn thấy đối phương điều khiển cơ giáp cận chiến liền kéo ngay khoảng cách, trong tay cầm một cây súng ánh sáng, dùng mãnh liệt hỏa lực tấn công Tưởng Thiếu Vũ, triệt tiêu ưu thế của hắn. Tình huống này làm cho Tưởng Thiếu Vũ thập phần ảo não, cơ hội chỉ tới trong chớp mắt, mà hắn đã lâm vào bị động, muốn xoay chuyển cục diện là rất khó. Mà hắn muốn đạt được thắng lợi thì nhất định phải tiếp cận được đối phương, tuy rằng trước mắt hắn né tránh được hỏa lực của đối phương, chùm tia sáng công kích của đối phương cũng không tổn thương được hắn, nhưng bố cục của đối phương đã hoàn thành, hắn đã nằm trong phạm vi công kích hoàn mỹ của chùm tia sáng, hoàn toàn áp chế hắn. Theo thời gian trôi qua, có lẽ Tưởng Thiếu Vũ nóng vội, xuất hiện một số sai lầm thao tác, động tác né tránh của cơ giáp trì hoãn một chút, làmcho bộ phận đùi của cơ giáp bị chùm tia sáng công kích tới hai lần...Nếu Lâm Tiêu lại công kích thêm hai đến ba lần nữa, thì bộ phận kia tất nhiên sẽ nổ tung, tích phân của đối phương sẽ bị khấu trừ hơn phân nữa, thắng lợi gần trong gang tấc. Nhìn thấy cơ hội này, tinh thần khán giả tức khắc rung lên, bắt đầu khẩn trương lên, bọn họ nhìn về phía Tổng Hợp Đệ Nhất trường quân đội Lâm Tiêu, âm thầm suy đoán, đối phương có thể bắt lấy cơ hội này sao? Lâm Tiêu cũng thấy được cơ hội này, hắn tâm thần vừa động, lại lập tức kiềm chế tâm tư đang ngo ngoe rục rịch của mình, vẫn như cũ bảo trì tần suất công kích của chùm tia sáng, chùm tia sáng phóng ra tạo thành một vòng tròn hoàn mỹ, bao vây toàn bộ cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ, cũng không có cường đại công kích sơ hở kia. Cơ hội trong chớp mắt, cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ lại lần nữa khôi phục tốc độ né tránh như cũ, rất nhiều người tức khắc tiếc hận lên. Lúc này, Lăng Lan đột nhiên mở miệng hỏi: “Triệu học trưởng, nếu như anh gặp được cơ hội như vậy, anh sẽ làm thế nào?” Nghe được Lăng Lan hỏi chuyện nhóm đoàn viên của Lăng Thiên nhanh chóng vãnh tai lắng nghe Triệu Tuấn trả lời, Lúc Triệu Tuấn còn chưa tới đây, bọn họ liền nghe được Lan lão đại kêu Lý Lan Phong đi tìm Triệu Tuấn, muốn cùng Triệu Tuấn nghiên cứu trận thi đấu này để chuẩn bị cho trận chiến ngày mai. Bọn họ đương nhiên không muốn buông tha cơ hội học tập này, dù sao đây cũng là trận chiến của hai Vương bài sư sĩ, chỉ cần được Lan lão đại chỉ điểm một vài điều liền đối với bọn họ có lợi vô cùng. Triệu Tuấn nghiêm túc nghĩ nghĩ, lúc này mới trả lời: “Tôi sẽ giống như Lâm Tiêu, lựa chọn từ bỏ!” Lăng Lan nghe vậy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Triệu Tuấn trả lời làm cho cô thực vừa lòng, quả nhiên giống như con báo nói, Triệu Tuấn người này thoạt nhìn giống như một người lỗ mãng, tác phong tùy tiện, cảm giác thực xúc động, kỳ thật nội tâm cực kỳ cẩn thận, sẽ không dễdàng đưa ra phán đoán. “Nhược điểm kia xuất hiện có chút đột ngột, chỉ cần là người bình tĩnh, đều sẽ không mắc mưu.” Lăng Lan nói ra phán đoán của cô, không ít người bị Tưởng Thiếu Vũ lừa đến, lúc này mới bừng tỉnh, thì ra cái sơ hở kia là mồi a. “Nhưng không bài trừ là kế trong kế……” Triệu Tuấn cũng không phụ họa phán đoán của Lăng Lan, sơ hở đột nhiên tới quả thật làm cho người ta nghi ngờ, nhưng nếu thật sự là làm lỗi, đối phương vì sợ đối thủ phát hiện liền đơn giản buông ra không che dấu. Anh lắc lắc đầu nói tiếp: “Chúng ta không thể xác định, cần phải xem thêm một đoạn thời gian.” “Ừm, cho dù là thật hay giả, vẫn nên an toàn một chút, cần phải nhẫn nại, xem xét tình huống, vốn dĩ ưu thế liền nằm bên Lâm Tiêu, từ bỏ cơ hội lần này cũng sẽ không làm Lâm Tiêu rơi vào thế hạ phong, cho nên hắn nhẫn nại không mù quáng tiến lên là đúng. Một khi trúng kế, ưu thế của hắn liền không còn, Tưởng Thiếu Vũ có thể đánh cuộc, nhưng hắn không thể đánh cuộc.” Lăng Lan không phủ nhận phản đoán của Triệu Tuấn, điều này làm cho nhóm đoàn viên của Lăng Thiên như lọt vào trong sương mù, đến bây giờ vẫn có một số người không biết được rút cuộc cơ hội đó là thật hay giả. Lúc này Tề Long đang chuyên chú quan sát giữa sân, trên mặt cậu cũng không xuất hiện biểu hiện hoang mang gì, bởi vì thú giác của cậu cũng không phát ra tín hiệu công kích mãnh liệt, điều này cho thấy, cơ hội kia là không đáng tin cậy. Vẻ mặt của Lý Lan Phong và Hàn Kế Quân cũng không có biến hóa gì, làm quân sư, bọn họ vốn dĩ liền mang tâm tư hoài nghi rất nặng, trước khi xác định chắc chắn, bọn họ sẽ không dễ dàng đưa ra phán đoán, cũng giống như Lâm Tiêu, bọn họ sẽ lựa chọn làm lơ, tiếp tục bảo trì ưu thế của bản thân, chờ đợi cơ hội tốt khác. Lạc Lãng lại không giống như bọn họ, sắc mặt cậu thay đổi thất thường, trong chốc lát bình tĩnh, trong chốc lát kích động, trong chốc lát nóng nảy, trong chốc lát như suy tư gì, người của chiến đội Lăng Lan đều biết, tên này chỉ sợ lại bắt đầu sử dụng thiên phú của chính mình, tùy ý cho các loại nhân cách quan sát trận đấu rồi cùng đưa ra phán đoán tổng hợp. Thiên phú này của Lạc Lãng chỉ cần khống chế tốt thì không chỉ có lợi trong chiến đấu mà trong lúc bình thường cũng có thể lợi dụng những góc nhìn khác nhau của các nhân cách khác nhau để nghiên cứu ra những chiến thuật chặt chẽ, như vậy sẽ ít xuất hiện sai lầm, trở nên thực hoàn mỹ. Những người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều có những suy nghĩ riêng của mình. Trận chiến giữa hai Vương bài cũng không phải muốn thấy là thấy, nếu có cơ hội chứng kiến, tự nhiên phải tranh thủ một chút. Tưởng Thiếu Vũ nhìn thấy sở hở vừa rồi không dụ được Lâm Tiêu, nhịn không được mà mắng một tiếng, sau khi phát tiết, Tưởng Thiếu Vũ liền bình tĩnh lại, hắn biết sơ hở kia lộ ra có chút lộ liễu, chỉ cần là người cẩn thận, đều sẽ không ra tay. Cố tình Lâm Tiêu chính là người cẩn thận. Đôi mắt Tưởng Thiếu Vũ xoay chuyển, trong lòng liền có một chủ ý, vốn dĩ tay phải của hắn đang cầm một cây kiếm quang, tay trái là súng quang tốc của cận chiến cơ giáp. Tầm bắn của súng quang tốc cận chiến cơ giáp không xa bằng tầm bắn của súng quang tốc viễn trình cơ giáp, đây cũng là lí do khi sử dụng chùm tia sáng để đối chiến thì hắn lại bị áp chế hoàn toàn. Tưởng Thiếu Vũ biết chính mình không thể tiếp tục bị động, hắn đột nhiên nghiêng người, súng ánh sáng trong tay trái điên cuồng bắn ra, lần công kích này, hắn không cần chính xác chỉ cần tốc độ, các chùm tia sáng liên tiếp bắn ra, mặc dù có một bộ phận không biết bay đến nơi nào, nhưng phần lớn là đụng phải chùm tia sáng do Lâm Tiêu bắn tới, điều này giúp cho Tưởng Thiếu Vũ có cơ hội thở dốc, kiếm quang trong tay phải đột nhiên vung ra, rời tay mà đi. Kiếm quang bay xẹt qua không trung, nhanh chóng bay thẳng về phía Lâm Tiêu. Cơ giáp của Lâm Tiêu vốn thiên về viễn trình, là cơ giáp tốc độ của Vương bài cơ giáp, chính là loại nhanh nhất, hắn nhẹ nhàng điều khiển cơ giáp né tránh kiếm quang đang bay tới, tần suất công kích vẫn chưa bị đánh gãy. Kiếm quang bay ngang qua cơ giáp của Lâm Tiêu, cuối cùng nặng nề rơi trên mặt đất, bắn lên vô số bụi bậm. Khi mọi người còn kinh ngạc với hành động của Tưởng Thiếu Vũ, không ít học sinh quan chiến của trường quân đội đột nhiên ngôi thẳng eo, ánh mắt lóe sáng, bao gồm Lăng Lan và Triệu Tuấn. Bọn họ cũng đều biết, chỉ sợ Tưởng Thiếu Vũ sắp phản kích. Quả nhiên, Tưởng Thiếu Vũ có động tác mới, động tác này làm cho mọi người ở hiện trượng đều bất ngờ, thì ra sau khi vứt bỏ kiếm quang, liền từ sau lưng rút ra một cây súng ánh sáng dự phòng, hắn lựa chọn phản kích, thế nhưng lại chính là thế yếu của mình—— viễn trình công kích!