Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 436 : Đùa giỡn!

“Độ mềm?” Lạc Lãng càng kinh ngạc, cậu biết thanh Bất Hối của lão đại nhà mình cũng có độ mềm dẻo nhất định. “Đúng vậy, nếu quý khách có hứng thú, có thể mở thuẫn phòng hộ, tự mình cảm thụ một chút.” Người bán hàng kiến nghị. Lạc Lãng gật gật đầu, ngay lập tức đóng thuẫn phòng hộ, Lạc Lãng dưới sự hướng dẫn của người bán dùng sức đè thân kiếm, quả nhiên, thân kiếm theo lực của ngón tay mà cong xuống, cậu thu hồi lực lượng, thân kiếm lại khôi phục nguyên dạng. “Thật là loại vũ khí tốt, chuôi Thương Khung này bao nhiêu tiền?” Cảm giác đầu tiên của Lạc Lãng chính là thứ này vô cùng thích hợp với lão đại nhà mình, cậu liền hỏi. “Bởi vì tài liệu trân quý cho nên giá cả với so vũ khí bình thường đắt hơn vài phần.” Người bán đem giá niêm yết đưa cho Lạc Lãng xem, Lạc Lãng sắc mặt đổi đổi, đâu chỉ là vài lần, cái giá đó cho dù cậu dùng hết tiền của mình cũng không mua được. Lạc Lãng bất đắc dĩ nói: “Chuôi kiếm này giữ lại trước dùm tôi, chờ một chút, tôi dẫn người lại đây nhìn xem, nếu vừa lòng, liền mua.” Người bán cười trả lời: “Được.” Loại tình huống này, người đó đã thấy nhiều, cũng không trách, rất nhiều khách hàng cảm thấy hứng thú, cuối cùng họ đều lưu lại một câu này, đáng tiếc cuối cùng không ai lại trở về mua. “Vị mỹ nhân này, nghĩ muốn cái gì sao? Có lẽ anh có thể giúp được đấy.” Đúng lúc này, phía sau Lạc Lãng đột nhiên vang lên một thanh âm. Lạc Lãng tức khắc nhíu mày, cậu quay đầu lại liền nhìn thấy một thanh niên biểu tình có chút ngả ngớn, vẻ mặt ý cười mà nhìn mình, người đó đúng là Tưởng Thiếu Vũ đoàn trưởng đoàn Trường Đệ Nhị Nam Sinh quân giáo. Lạc Lãng cau mày, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia lửa giận, nếu không phải lão đại từng hắn không cần gây chuyện, cậu tuyệt đối sẽ hảo hảo giáo huấn đối phương. Đối phương có loại này hành vi, Lạc Lãng khẳng định là một kẻ coi trọng dung mạo của mình. Lạc Lãng hung hăng mà trừng mắt nhìn Tưởng Thiếu Vũ một cái, chuẩn bị rời đi tìm lão đại tới đây mua Thương Khung. Cậu vừa mới lướt qua Tưởng Thiếu Vũ, Tưởng Thiếu Vũ thế nhưng đã chuẩn bị, vươn tay phải, chụp vào cổ tay phải của cậu. Lạc Lãng một cái bước lướt, nhìn móng heo của đối phương liền trợn mắt giận nói: “Anh muốn làm gì?” Triệu Tuấn cũng nhìn ra đối phương có ý đồ không tốt, bước nhanh đi lên, đứng ở bên người Lạc Lãng, mắt lạnh trừng Tưởng Thiếu Vũ. Động tác của Triệu Tuấn làm mấy người phía sau Tưởng Thiếu Vũ cũng xông tới, ẩn ẩn vây quanh Lạc Lãng cùng Triệu Tuấn. “Như thế nào? Muốn đánh nhau?” Triệu Tuấn tính tình bạo nộ, một lời không hợp liền muốn lao lên đánh người, tính tình này cũng phù hợp với hình tượng cường tráng vai u thịt bắp của anh. Khóe miệng Tưởng Thiếu Vũ nhếch lên khinh thường, loại người tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản căn bản không đáng để lo. Hắn liếc mắt nhìn đội viên bên cạnh một cái, đội viên lập tức lĩnh hội mang theo năm sáu người vây hướng Triệu Tuấn, ý đồ đem Triệu Tuấn bức rời xa Lạc Lãng. Triệu Tuấn thấy thế không chút do dự lao ra, bất tri bất giác anh đã bị tách rời với Lạc Lãng. Triệu Tuấn bị người thành công mang đi làm Lạc Lãng cực kỳ kinh ngạc. Tuy rằng Triệu Tuấn gia nhập Lăng Thiên mới nửa năm, nhưng thường xuyên cùng luyện tập cùng nhau, Lạc Lãng rất rõ ràng người này không đơn giản, nếu thật cho rằng người này tính tình hỏa bạo nhưng ngu si lớn mật thì tuyệt đối sẽ bị đối phương âm chết, người này là phúc hắc thực. Quả nhiên, khi Lạc Lãng nhìn về phía Triệu Tuấn thì liền nhận được ánh mắt mà Triệu Tuấn lặng yên ném tới, Lạc Lãng liền biết người này tuyệt đối đang tính kế người ra vì thế liền không hề quản nữa. Bên người đã không có thứ làm vướng chân vướng tay, Tưởng Thiếu Vũ tâm tình cực tốt, vẻ mặt ý cười mà trấn an Lạc Lãng nói: “Em gái xinh đẹp, đừng nóng giận, anh trai chỉ là muốn được kết bạn với em thôi.” Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên trở nên lễ phép tuyệt đối không phải vì hắn đột nhiên lương tâm chuẩn bị phóng cho Lạc Lãng một con ngựa mà là vì so sánh với Lạc Triều nhu nhược thẹn thùng lsuc trước, lúc này Lạc Lãng bởi vì phẫn nộ mà mặt đỏ lên, hai mắt bốc cháy lửa giận làm Lạc Lãng trở nên sặc sỡ loá mắt, cả người tựa như hoa hồng đỏ kiêu ngạo nở rộ, càng làm cho hắn cảm thấy kinh diễm. Trái tim hắn khó có thể khống chế mà kinh hoàng, Lạc Lãng kia hồn phách mị ý khiếp người làm tên già đời chuyên ngắt nụ hoa như hắn cũng ngăn không được mà say mê. Nguyên bản chỉ nghĩ một chút, lần đầu tiên hắn có ý muốn đem đối phương vĩnh viễn khóa ở trong lòng ngực, hy vọng người con gái lóa mắt trước mắt này chỉ vì hắn mà nở rộ sự mỹ lệ của mình. “Kết bạn?” khóe miệng Lạc Lãng hơi hơi cong lên, híp hai tròng mắt vô pháp khống chế mà tiết lộ ra một tia sát ý, Lạc Lãng hận nhất có người bởi vì khuôn mặt này mà có ý định ghê tởm. “Đúng vậy, chỉ cần cho anh một cơ hội thì anh tuyệt đối sẽ làm em vừa lòng.” Tưởng Thiếu Vũ có lẽ bị dung mạo Lạc Lãng hấp dẫn thế nhưng không phát hiện Lạc Lãng sắp bùng nổ lửa giận cùng với sát ý vô pháp khống chế, hắn lại lần nữa mở miệng trêu đùa, trong lời nói còn có chút không sạch sẽ, ngầm có ý đồ. Nói xong, hắn càng không biết sống chết tiến lên một bước, vươn tay phải, ý đồ xoa khuôn mặt đẹp của Lạc Lãng ăn miếng đậu hủ mềm của đối phương. “Tìm chết!” Không thể nhịn được nữa, Lạc Lãng rốt cuộc ra tay, cậu nắm tay phải, vận khí kình, hung hăng đấm về phía mặt của Tưởng Thiếu Vũ Tưởng Thiếu Vũ dù sao cũng là người đứng đầu của Trường Đệ Nhị Nam Sinh quân giáo, Lạc Lãng đột nhiên bùng nổ khí thế, hắn liền nháy mắt phản ứng, nguyên bản tay phải muốn ăn đậu hủ giờ nửa đường đón đòn giận của Lạc Lãng. “Phanh” một tiếng trầm vang! Hai cổ ám kình cường đại chính diện đối nhau, mãnh liệt va chạm mà sinh gió cực mạnh làm chấn động những người đứng xung quanh, những người đang vây quanh Triệu Tuấn chịu lực bức bách của luồng khí này mà vô pháp khống chế phải lùi lại mấy bước, rời xa phạm vi giao chiến của Lạc Lãng cùng Tưởng Thiếu Vũ. Mà Triệu Tuấn sau khi cảm nhận được luồng khí kình thật lớn này thì ánh mắt lóe lóe, sau đó làm động tác như không chịu nổi cũng giống mấy người theo Tưởng Thiếu Vũ, liên tiếp lui mấy bước. Lạc Lãng cùng Tưởng Thiếu Vũ đánh bừa một chiêu, hai người đồng thời hơi hơi nhoáng lên, hai chân lại đứng thực ổn. Lạc Lãng mày nhăn lại, không nghĩ tới người trước mắt này thể thuật và thực lực rất cường hãn, thế nhưng không kém cậu là bao, thậm chí mạnh hơn cậu một bậc. Phải biết rằng cậu là chủ động tiến công, mà đối phương lại hấp tấp ứng chiến, nhưng kết quả lại lực lượng ngang nhau, điều này làm cho Lạc Lãng cẩn thận, cậu cũng không thể lại lật thuyền trong mương, năm trước bị người thành công tính kế đã làm Lạc Lãng hấp thụ đủ giáo huấn. “Khí kình cấp?!” Tưởng Thiếu Vũ đồng dạng thu liễm tươi cười, hắn không thể tưởng được cô gái mà hắn trong lúc vô ý nhìn trúng thể thuật lại mạnh như vậy, cùng bề ngoài nhu nhu nhược nhược hoàn toàn không hợp. “Anh cũng vậy không phải sao?” Lạc Lãng cười lạnh, không tiếp tục công kích mà là nhanh chóng nhìn quét một vòng cửa hàng, nhìn xem đối phương có phải còn có ám chiêu gì hay không. Lúc này, cửa hàng đã không còn bao nhiêu người, vừa mới Lạc Lãng cùng Tưởng Thiếu Vũ liều mạng một chiêu, ám kình cường đại làm mọi người đều nhìn ra hai người tuyệt đối là cao thủ khí kình cấp. Vì sợ bị ngộ thương, khách hàng nhanh chóng chạy khỏi cửa hàng trang bị, những người còn dám lưu lại trừ bỏ do Tưởng Thiếu Vũ mang đến người thì đều là những người tự tin thực lực chính mình không yếu, còn nhân viên bán hàng của cửa hàng thì lúc này cũng đã trốn sang một bên. Sở dĩ không ai ra tới khuyên can cũng là vì thương phẩm của cửa hàng đều có hệ thống phòng hộ, trừ phi bọn họ trực tiếp đánh trúng lớp phòng hộ, còn không, chỉ với tàn dư của khí kình thì không sao phá hư được. “Quá có ý tứ, không nghĩ tới người con gái mà tôi nhìn trúng lại là cao thủ khí kình. ” Tưởng Thiếu Vũ hưng phấn mà liếm liếm đầu lưỡi, đối với Lạc Lãng hứng thú càng đậm, trước tới nay hắn chưa từng chơi với con gái nào đạt tới khí kình cấp, lúc này hắn càng nghĩ càng hưng phấn. “Con gái?” Lạc Lãng ngạc nhiên, nhưng thực nhanh lại bị tức đến đỏ mặt, nguyên bản cho rằng đối phương là gay, chỉ bị mặt mình hấp dẫn, không nghĩ tới cậu bị đối phương nhận sai trở thành còn gái, này không phải nói Lạc Lãng cậu giống con gái sao? Đây tuyệt đối là vũ nhục. Lửa giận tận trời, Lạc Lãng khí kình sơ cấp đỉnh khí rốt cuộc toàn diện bộc phát ra, mà bên kia, Tưởng Thiếu Vũ nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được sắc mặt đổi đổi, hắn không thể tưởng được, khí thế trên người Lạc Lãng lại mạnh như vậy …… Tưởng Thiếu Vũ ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên hô lớn: “Cho ta cùng nhau lên!” Hắn đồng thời là người đầu tiên lao ra, lần này ra tay, Tưởng Thiếu Vũ không chỉ có toàn lực ứng phó mà đồng thời còn xuống tay cực tàn nhẫn. Hắn cần phải đem đứa con gái này đi trước khi đội bảo vệ khu chợ tới, nếu không, hắn tưởng có được đối phương thì chỉ còn cách chờ cơ hội khác, mà đối phương lần này ăn mệt, chỉ sợ cho tới khi cuộc đại chiến kết thúc cũng sẽ không rời khu dừng chân. Mà cố tình ở khu dừng chân là có vô số thiết bị theo dõi, không thể động thủ. Đương nhiên hắn cũng không sợ mình ra tay quá tàn nhẫn sẽ làm đối phương mất mạng, cao thủ khí kình cấp bậc có năng lực chống lại rất mạnh, đồng thời năng lực tự lành cũng siêu cường, hơn nữa với khoa học kỹ thuật hiện tại, chỉ cần đối phương còn có một hơi thở là có thể được cứu trở về. Có lẽ đội viên của Tưởng Thiếu Vũ vẫn luôn làm loại sự tình này nên khi Tưởng Thiếu Vũ ra lệnh một tiếng, không có bất luận kẻ nào chần chờ, bao gồm cả những người đang bao vây Triệu Tuấn cũng đồng thời nhào về hướng Lạc Lãng, chuẩn bị đem đối phương đánh bại mang đi. “Bạch bạch bạch!” Mấy người đang định nhào về phía Lạc Lãng đột nhiên trực tiếp té lăn trên đất, mấy người phụ cận ngạc nhiên nhìn lại, lúc này mới phát hiện Triệu Tuấn bị bọn họ bỏ qua đột nhiên xuất hiện ở phía trước mặt, mấy giây liền sạch sẽ lưu loát mà đem mấy người đánh bại. Tưởng Thiếu Vũ cùng Lạc Lãng lại lần nữa đối mặt một lần, lúc này đây hai người không có thể đứng ổn thân mình, vô pháp khống chế mà lùi lại mấy bước, Lạc Lãng so với Tưởng Thiếu Vũ còn lùi nhiều ra ba bước, này cũng chứng minh thực lực Tưởng Thiếu Vũ muốn cao hơn Lạc Lãng. “Khí kình cao cấp sơ đoạn.” Lạc Lãng nuốt xuống khí huyết cuồn cuộn, âm lãnh mà nhìn đối phương, đối phương so với cậu còn phải trả giá cao hơn, cậu bị đối phương hoàn toàn ngăn chặn. Tưởng Thiếu Vũ không trả lời mà dùng vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Triệu Tuấn cách hắn không xa: “Khí kình cấp? Không nghĩ tới đồng bạn của cô em cũng mạnh như vậy, tựa hồ không kém chút nào.” Đội viên của hắn trên cơ bản đều là tỉ mỉ đỉnh cấp, kém một bước là có thể tiến vào khí kình cấp, có thể đánh bại bọn họ, tất nhiên chỉ là trên khí kình cấp, lại còn có nhẹ nhàng như vậy, Tưởng Thiếu Vũ phỏng chừng đối phương hẳn là tới khí kình trung cấp, chỉ là không biết ở tại cái cảnh giới ấy. Lạc Lãng nghe vậy kiêu ngạo mà trả lời: “Đương nhiên, trở thành đồng đội của tôi thì cần phải mạnh.” Tưởng Thiếu Vũ trong lòng trầm xuống, loại thần thái này của đối phương cho thấy hẳn không phải đang nói lời nói dối, hắn không thể tưởng được người vẫn bồi ở bên “Lạc Triều” không phải là hộ hoa sứ giả mà là đồng đội cùng chiến đội, có thể dự kiến, những người đồng đội khác cũng không yếu, nếu tất cả đồng đội của “Lạc Triều” cùng tới thì…