Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 290 : Nhớ con trai
Edit: Phi Nguyệt
Chỉ có điều, các thiếu niên trong đội ngũ tiếp đón luôn thể hiện cực kỳ ưu tú này vẫn bị vị Thiếu tướng của quân đoàn 23 làm cho sợ khiếp vía. Đối phương vừa xuất hiện, bọn họ đã cảm nhận được khí thế kinh người trên thân vị Thiếu tướng kia, khí thế áp bức của người đó khiến họ thấy mình có thể bị ép vỡ trong nháy mắt. Nếu không nhờ nói chuyện với Lăng Lan đôi ba câu giúp khí thế trên người vị này tiêu tán đi không ít thì chỉ sợ bọn họ đều không cầm cự được bao lâu.
Nhờ thế mà các học viên trong đội ngũ tiếp đón đều âm thầm bội phục quân đoàn 23, quả nhiên là người của đại tướng Lăng Tiêu, rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều so với các quân đoàn khác, cả đám đều vô cùng ngưỡng mộ quân đoàn 23, ai cũng thầm nghĩ đến năm học thứ tư sẽ lấy việc thi vào quân đoàn 23 làm mục tiêu phấn đấu.
Đây đúng là một sự hiểu lầm xinh đẹp, thứ nhất: với sức mạnh khí kình đại viên mãn, khí thế của Lăng Lan tuyệt đối vượt qua những sĩ quan bình thường, giúp cả đội tiếp đón có thể chịu đựng được áp lực cao. Thứ hai: những sĩ quan này đến đây làm giám khảo luôn sợ đám học viên không chịu nổi áp lực nên đều thu lại khí thế trên người, vì thế mới gây ra loại ảo giáo như vậy cho học viên.
Mà Lăng Tiêu là thần cấp sư sĩ, khí thế của ông bộc phát ra bên ngoài như một dạng bản năng, vì đẳng cấp hai bên chênh lệch quá lớn nên chỉ cần đứng gần ông là những học viên này đã cảm nhận được áp lực to lớn từ ông. Sau đó được nghe con gái nói vài câu với mình khiến tâm trạng Lăng Tiêu trở nên vui vẻ mới không tự chủ mà buông lỏng khí tức phòng ngự bản năng đó. Kể ra, thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất để ám sát Lăng Tiêu, có lẽ trên đời này, nhược điểm duy nhất của Lăng Tiêu chỉ có Lam Lạc Phượng và Lăng Lan mà thôi.
Cho nên mới nói, không phải những người đó không mạnh, mà bởi vì hai cha con nhà Lăng Lan quá biến thái cho nên mới gây ra sự hiểu lầm kỳ diệu như vậy.
Nói lời từ biệt với các đội viên khác, Lăng Lan cùng Lạc Lãng nhanh chóng quay trở lại ký túc xá. Lăng Lan còn chưa kịp nói cho Lạc Lãng nghe chân tướng thì đã nhận được tin nhắn từ ban lãnh đạo cấp cao của trường, nói rằng chuẩn bị có các đại biểu của quân đoàn 23 đến tham quan nơi ở của bọn họ.
Ban lãnh đạo còn không quên nhắc nhở Lăng Lan phải tìm cơ hội ca ngợi trường học một chút.
Lăng Lan lạnh lùng cắt tín hiệu của máy truyền tin, Hàn Kế Quân đứng bên cạnh cũng nhìn thấy tin nhắn này, cậu lấy làm khó hiểu. Trên thực tế đoàn Tân Sinh của bọn họ đâu có quan hệ gì với các quân đoàn, tại sao người của quân đoàn 23 lại đến tìm gặp bọn họ? Thứ lỗi cho Hàn Kế Quân, lúc này cậu thực sự đã quên mất việc đoàn trưởng của quân đoàn số 23 chính là cha của Lăng Lan.
Phải nói là bởi vì bình thường Lăng Lan cũng không mấy khi nhắc tới chuyện của Lăng Tiêu ở trước mặt bọn họ, nên bất tri bất giác cả đám đã quên mất sự thật rằng cha của Lăng Lan chính là đại tướng Lăng Tiêu. Ở trong lòng bọn họ, hình tượng của Lăng Lan đã to lớn và mạnh mẽ đến mức đủ để họ quên mất sự tồn tại của Lăng Tiêu.
“Hừ, ông già ngốc đó muốn làm gì đây?” Lăng Lan vô cùng buồn bực nhưng chỉ có thể trưng vẻ mặt băng lạnh đứng trong phòng khách chờ đợi cha già nhà mình hạ cố đến chơi.
Thấy không khí xung quanh Lan lão đại đã chuyển thành áp suất thấp, tất cả mọi người đều biết tâm tình của Lăng Lan hiện giờ hoàn toàn không tốt, Lạc Lãng càng thêm xác định vị Thiếu tướng kia chắc chắn là người quen của lão đại.
Lát sau, một đoàn người đi đến, trong đó chỉ có ba người thuộc quân đoàn 23, còn lại là ban lãnh đạo của trường. Lăng Tiêu dẫn đầu đoàn, phía sau ông là hai người mang vẻ mặt lầm lì, sau khi tiến vào phòng khách, hai người đó tự động tách sang hai hướng, sau đó đứng im bất động.
Lăng Lan nhìn là biết hai người này chắc chắn là cảnh vệ riêng của cha cô, bởi vì vị trí họ chọn đứng, một là trước cửa sổ, tầm nhìn thoáng rộng dễ quan sát ra bên ngoài, người còn lại đứng ở vị trí khuất không ai để ý nhưng từ góc độ đó có thể quan sát mọi cử động của những người đứng trong phòng, thế nghĩa là trong phòng này có kẻ nào hành động khác lạ, anh ta đều có thể quan sát thấy. Đúng là một sáng, một tối, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu với sáu người nhóm Lăng Lan, sau đó ngồi xuống salon dưới sự mời mọc của lãnh đạo cấp cao trường quân giáo, mọi người hàn huyên vài câu, đại khái giải thích cho Lăng Lan biết nhiệm vụ hiện tại. Sau khi nói chuyện thêm một lúc, ban lãnh đạo của trường bảo cần phải trở về bèn đứng lên từ biệt, tất nhiên trước khi đi không quên ném cho Lăng Lan một ánh mắt biểu thị cô nhớ phải biểu hiện tốt một chút.
Khi những người lãnh đạo trường rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại tiểu đội của Lăng Lan và ba người bên phía Lăng Tiêu, lúc này Lăng Tiêu mới thay đổi tác phong quân tử nho nhã lúc nãy của mình, ông vung tay lên, không chút hình tượng ngồi dựa vào ghế salon, miệng lẩm bẩm: “Nói chuyện với bọn họ thật sự là mệt chết đi được!”
Tự nhiên như ở nhà, tác phong uể oải của Lăng Tiêu làm đuôi mắt của hai vị cảnh vệ giật liên hồi, có lẽ trong lòng bọn họ đang gào thét rằng: Xin ngài giữ lại một chút uy nghiêm của đại tướng quân có được không!
Biểu hiện đột ngột của Lăng Tiêu làm đám Tề Long không biết phải làm gì tiếp theo, nếu ông ấy đến giao lưu nghiêm túc thì bọn họ còn biết cái để nói, chứ tình huống phát sinh đột ngột như thế này, bọn họ thực sự không thể ứng phó nổi.
Tất cả không hẹn mà cùng quay sang nhìn Lăng Lan, lại thấy Lăng Lan đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lẽo quan sát đối phương… Được rồi, tâm trạng của lão đại nhà bọn họ đang không được tốt, bọn họ vẫn nên đứng cách xa một chút thì hơn.
Ba người Hàn Kế Quân, Tạ Nghị và Lâm Trung Khanh đồng loạt lùi mấy bước, Hàn Kế Quân còn không quên kéo theo bạn thân Tề Long thiếu nhạy bén của mình cùng nhau trốn.
Tề Long quay lại nhìn ba người đang lặng lẽ giữ khoảng cách với Lan lão đại, rồi quay sang cảm nhận khí tức trên thân của Lăng Lan… được rồi, tuy suy nghĩ của cậu hơi chậm một chút nhưng bản năng dã thú trong người rất nhạy bén, biết ngay hành động của đám Hàn Kế Quân có ý nghĩa gì, vì vậy cậu ta cũng lùi về phía sau. Trước khi đi không thể quên đồng đội được, thế là cậu ta nhắc nhở cho Lạc Lãng.
Cứ như vậy, Lạc Lãng cũng phản ứng kịp lúc, lén lút lui lại thật nhanh, động tác của đám bạn này chỉ hoàn thành trong vòng vài giây, nếu không chú ý thì sẽ không ai nhận ra được sự sai biệt về mặt thời gian.
Trên người Lăng Lan tỏa ra hàn khí nồng đậm khiến Lăng Tiêu cuối cùng cũng chú ý tới, con gái nhà ông hình như không hoan nghênh ông đến lắm thì phải. Lăng Tiêu đứng lên, cười hơi lúng túng: “Vị bạn học này, có phải chúng tôi đến đã quấy rầy cậu không?”
Lăng Lan lạnh lùng trả lời: “Ông nói thử xem, ngài thiếu tướng?” Cô đã nói rồi mà, sẽ có ngày cha già nhà cô sẽ làm hỏng cuộc đời làm quân giáo sinh bình lặng của cô mà.
Lời đáp của Lăng Lan khiến đám Lâm Trung Khanh, Tạ Nghị phải hít vào một ngụm khí lạnh, Lan lão đại dùng thái độ không hoan nghênh để tiếp đón vị thiếu tướng của quân đoàn 23, thực sự được sao?
Chỉ có Hàn Kế Quân tựa hồ nghĩ tới một khả năng nào đó, nhưng ý nghĩ lướt qua đầu quá nhanh, cậu chưa bắt kịp nên nhíu mày rơi vào trầm tư.
Hai cảnh vệ của Lăng Tiêu đồng thời cùng nhíu mày, hành vi của Lăng Lan thực sự làm cho họ tức giận. Là cảnh vệ luôn đi theo Lăng Tiêu, bọn họ không cho phép bất cứ người nào dám bất kính với thủ trưởng của họ, đặc biệt vị thủ trưởng này còn là người mà bọn họ vô cùng sùng bái nữa.
Người duy nhất vẫn vui tươi hớn hở chỉ có mỗi Lăng Tiêu, ông không để ý tới thái độ của Lăng Lan, đối với ông thì con gái nhà mình làm bất cứ hành động nào đều tốt cả… Nhìn đi nhìn đi, đây chính là con gái của ông, không hề đánh mất bản ngã ngông cuồng của mình dù đứng trước cường quyền, không hổ là nòi giống của Lăng Tiêu ông! Ở trong mắt cha già nhị thập tứ hiếu như Lăng Tiêu, con gái nhà mình không có gì không tốt, không có gì là sai, nếu có sai cũng là người khác sai!
Lăng Tiêu đắc ý, ông cười tủm tỉm giang hai tay hướng về phía Lăng Lan: “Nói chung là trong khoảng thời gian chúng ta ở lại trường quân giáo, phải làm phiền cậu rồi.” Lăng Tiêu chuẩn bị dùng một cái ôm đầy tình thương của cha để diễn tả tâm tình kiêu ngạo của ông lúc này.
Hành động nhiệt tình quá mức của Lăng Tiêu khiến đám bạn của Lăng Lan biến sắc mặt, vốn cả đám đã lùi về phía sau rồi, giờ lại không tự chủ lùi thêm vài bước nữa, kéo giãn khoảng cách ra một đoạn khá xa.
Cả đám đều biết rõ Lan lão đại vô cùng ghét tiếp xúc thân mật với người lạ, mà cả kể là bọn họ, trừ những lúc bắt buộc thì bình thường Lan lão đại cũng không tiếp xúc quá gần, càng không nói đến loại ôm ấp nhiệt tình này.
Hàn Kế Quân khẩn trương liếc mắt về phía bóng lưng thẳng tắp trước mặt cậu, cả người Lăng Lan như đang tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương, cậu thầm cầu mong Lan lão đại có thể tự kiềm chế được, dù sao đối phương cũng là thiếu tướng của quân đoàn số 23 đó, nếu chẳng may đắc tội người ta thì…
Không đúng, quân đoàn 23 chẳng phải là quân đoàn của cha Lăng Lan sao? Dường như nhớ tới điều gì, Hàn Kế Quân dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía vị thiếu tướng đang tỏ ra vô cùng thân thiết kia, một ý niệm vừa chợt lóe lên trong đầu Hàn Kế Quân.
Sự thực chứng minh, Lăng Lan chắc chắn sẽ không bao giờ để chính mình phải chịu thiệt thòi, cô vung nắm tay lên rồi đấm một quyền vào bụng của người đang nhào tới.
“Binh!” Một quyền của Lăng Lan trực tiếp đánh văng cha già trở về trên ghế salon, hai cảnh vệ bên cạnh Lăng Tiêu tái mặt, đang định xông lên thì bị một luồng khí thế mạnh mẽ ngăn chặn lại, cả hai đều đứng yên không thể nhúc nhích.
Cả hai cùng ngạc nhiên nhìn vị cấp trên của bọn họ, bọn họ không cố gắng giãy dụa thoát ra bởi vì họ biết luồng khí thế này đến từ ai.
Thấy Lăng Tiêu nhăn nhó ngồi ôm bụng ở trên ghế salon, Lăng Lan đưa đấm tay lên gần miệng làm động tác thổi bụi, sau đó lạnh lùng nói: “Ông tới đây làm gì?”
Lăng Tiêu nhìn Lăng Lan với ánh mắt ai oán: “Cha nhớ con mà.” Ngoài miệng thì tỏ ra như vậy nhưng trong lòng ông đang vô cùng cao hứng, bởi vì hành động của Lăng Lan biểu hiện con bé đã sớm nhận ra ông. Quả nhiên là con gái nhà ông, ánh mắt sắc bén lắm, chỉ cần liếc một cái cũng nhận ra chân tướng.
Vẻ mặt băng đá của Lăng Lan cuối cùng cũng tan vỡ, cô quát khẽ: “Làm sao ông có thể vô trách nhiệm như vậy, bỏ lại quân số 23 để đến đây, có người quân đoàn trưởng như vậy sao?”
Vì sao cô lại cho rằng mình sẽ cảm thấy Lăng Tiêu là một người đàn ông có trách nhiệm và đáng tin cậy chứ? Quả nhiên tưởng tượng lắm thì thất vọng nhiều, Lăng Lan có cảm giác mình bị lừa gạt.
Câu nói này của Lăng Lan hoàn toàn làm đám Tề Long đờ mặt, tất cả đều cùng kinh ngạc hướng ánh mắt về phía vị thiếu tướng đại nhân đang ngồi ôm bụng ở trên ghế salon, cả khuôn mặt ông đều được che kín mít chỉ chừa mỗi đôi mắt. Người này chính là vị thần tượng toàn dân, đại tướng quân Lăng Tiêu đây sao?
Chỉ có Hàn Kế Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu thầm nghĩ: Quả nhiên là ông ấy!
Nếu đã bị con gái nhà mình nhận ra, Lăng Tiêu cũng không muốn làm bộ nữa, ông ngồi phịch xuống ghế, tháo khẩu trang bảo hộ gây khó chịu trên mặt xuống rồi dùng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Ta nhớ con trai nhà ta nên tới xem nó một chút có gì không đúng?”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương