Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 192 : Đệ nhất nguyên soái!

“Mọi người điều khiển tinh hạm bay lên, ngăn chặn đường bắn của bọn họ, không được để bọn họ có cơ hội bắn pháo chủ!” Đường Húc hét to trong kênh công cộng. Lúc này ông không thể không liều mạng được, cho dù phải hy sinh thì tất cả đều đáng giá. Y theo mệnh lệnh này, tất cả tinh hạm của Liên Bang bắt đầu hành động, đáng tiếc tinh hạm quá mức to lớn và cồng kềnh nên việc di chuyển không dể dàng chút nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong cuộc chiến giữa các đế quốc, tuy rằng tinh hạm có chủ pháo mạnh vô cùng nhưng lại không thể trở thành vai chính của trận chiến. So với những cơ giáp có thể di chuyển linh hoạt thì tinh hạm giống như một đứa trẻ to bự cực kỳ cồng kềnh và ngu ngốc, nó căn bản không thích ứng được với sự thay đổi cần có trong những trấn chiến. Nếu không phải thân tinh hạm được bảo vệ rất chắc chắn, mà sức công phá của cơ giáp đối với tấm chắn bảo vệ thật không đáng nói thì những chiếc tinh hạm này chắc chắn là những nhân vật rời khỏi trận chiến sớm nhất. “Khóa trụ Lăng Tiêu, bắn!” Một trong những tinh hạm của Nhật Mộ thành công trong việc khóa mục tiêu liền lập tức ra lệnh bắn. “Bùm!” Một tiếng vang lớn, lửa đạn của chủ pháo trực tiếp đánh trúng Belief và Lăng Tiêu, ánh lửa và khói đặc bắn ra bốn phía, hoàn toàn bao phủ cơ giáp Belief của Lăng Tiêu. Trên tinh hạm của chủ pháo, người vừa bắn phát vừa rồi thấy thế hưng phấn mà nhảy lên, hô to: “Tôi đã đánh trúng hắn, tôi đánh trúng hắn.” Nếu Lăng Tiêu chết ở trong tay hắn, hắn chính là anh hùng của đế quốc Nhật Mộ! Khói đặc tiêu tán, ánh lửa biến mất! Lúc cơ giáp Belief hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt mọi người thì niềm hưng phấn của người bắn pháo bị bóp nát, tiếng hoan hô của mọi người trong tinh hạm bị tắc trong họng, vẻ mặt không thể tin. Ai cũng biết lực uy lực của chủ pháo của tinh hạm đáng sợ đến thế nào, thế mà cơ giáp của Lăng Tiêu lại giống như không chịu bất cứ tổn thương nào. Quân nhân Liên Bang cũng còn đang mê mang, không hiểu vì sao Lăng Tiêu Belief có thể lông tóc vô thương dưới sức mạnh cực đại của lửa đạn pháo chủ, có người nhanh mắt liền nhận ra xung quanh Belief ẩn ẩn có một vòng ánh sáng ngũ sắc thì lập tức lĩnh ngộ: “Là thần thuẫn, là hệ thống thần thuẫn của thần cấp cơ giáp!” Thần cấp cơ giáp sở dĩ có thể được gọi là thần cấp cơ giáp chính là bởi vì quang não của cơ giáp có mấy hệ thống dung lượng cực lớn mà quang não của cơ giáp bình thường không thể chịu được, một trong số đó chính là hệ thống thần thuẫn, nó có thể vận dụng năng lượng nguyên rồi sinh ra một quang thuẫn có cường độ gần như hoàn mỹ để bảo vệ cơ giáp. Có thể nói, trước mắt, chưa có thứ vũ khí nào được nhân loại nghiên cứu ra có thể đánh bại bức tường phòng hộ cực kỳ chắc chắn này. Đương nhiên hệ thống thần thuẫn cũng không phải không có nhược điểm. Nhược điểm chí mạng của nó chính là nguồn năng lượng bị tiêu hao quá lớn, thần cấp cơ giáp có thể nói là có nguồn năng lượng vô tận nhưng cũng chỉ có thể duy trì hệ thống này trong vòng ba phút ngắn ngủn. Cơ giáp Belief của Lăng Tiêu sau khi chịu đợt tấn công của chủ pháo thì không lựa chọn tiếp tục đứng yên một chỗ làm bia ngắm nữa mà bắt đầu động, chỉ thấy cơ giáp Belief đột nhiên vặn vẹp một chút rồi một khắc tiếp theo, nó đã xuất hiện bên tinh hạm của Nhật Mộ. “Là hệ thống thần phong!” Đây lại là một hệ thống dành riêng cho cơ giáp thần cấp, một khi mở ra thì có thể đạt được tốc độ gấp 4 lần so với tốc độ ánh sáng, có thể gọi là độn thổ chân chính. Mà lúc này, đã xuất hiện ở bên cạnh tinh hạm, Lăng Tiêu nhanh chóng rút thanh kiếm từ sau lưng ra, cánh tay phải nắm chặt chuôi kiếm, một thanh kiếm ánh sáng dài gần trong mét xuất hiện giữa vùng sao trời trống rỗng. Lăng Tiêu nắm chặt thanh kiếm lớn rồi mạnh mẽ mà vung về phía tinh hạm kia…. Cánh tay cầm kiếm hạ xuống, Lăng Tiêu không nhìn cơ giáp kia như thế nào mà trực tiếp đem cự kiếm cắm lại ra sau lưng. Sau đó, bốn phía xung quanh cơ giáp Belief lại xuất hiện vặn vẹo lần nữa, nó lại xuất hiện ở trước mặt quân địch một lần nữa. Đúng lúc này, con tàu tinh hạm kia đột nhiên phân liệt ra, những người bên trong bởi vì thân tàu đột nhiên tạc nứt mà không hề phòng bị gì, bị lực hút của vũ trụ hút ra bay tứ tung, chính thức trở thành rác rưởi giữa sao trời, nháy mắt tử vong. Trận chém giết của Lăng Tiêu cũng không như vậy mà dừng lại, Belief nhanh chóng bay vào đội ngũ của quân địch như vào chốn không người, hai tay cầm hai thanh đao nhỏ, là vũ khí bình thường mà tất cả cơ giáp được trang bị, giết định đơn giản như đang cắt dưa hấu, vung tay không ngừng. Sử dụng tốc độ từ hệ thống thần phong, điều khiển cơ giáp bằng những tuyệt chiêu của cơ giáp thần cấp, những bước chân quỷ mị, lúc ẩn lúc hiện. Chỉ trong chớp mắt, Lăng Tiêu đã phá huỷ mấy chục cơ giáp của, trong đó thậm chí có không ít vương bài cơ giáp. Lúc này mọi người đã minh bạch vì người cả thế giới này đều truyền lưu truyền thuyết về chúa tể chiến tranh của thần cấp sư sĩ, bởi vì căn bản không có người nào có thể ngăn được đòn công kích của thần cấp sư sĩ, cùng không có bất cứ hệ thống phòng ngự nào có thể chống được sức tàn phá ghê gớm của đòn đánh từ thần cấp cơ giáp. Có lẽ chỉ có thể dựa vào những năng lượng thiên nhiên như lỗ đen (cái này sắp được loại ra vì Belief mới từ đó bay ra) hay năng lượng nổ cực mạnh của năng lượng nguyên thủy (điều này còn đặt dấu chấm hỏi), hoặc là năng lượng từ vụ nỗ liên hoàn giữa các tinh cầu (chuyện này gần như không có khả năng phát sinh) vân vân mới có thể có khả năng giải quyết thần cấp sư sĩ. Tướng quân của đế quốc Nhật Mộ thấy một màn như vậy liền biết hôm nay tuyệt đối không đạt được mục tiêu, cho dù hy sinh tất cả mọi người thì cũng không có biện pháp đem Lăng Tiêu giết chết ở nơi đây. Mắt thấy không còn hy vọng, ông nhanh chóng quyết định ra lệnh lui quân, trước tiên ông cần phải đem thông tin Lăng Tiêu còn sống báo về cho đế đô. Đội quân của đế quốc Nhật Mộ rút lui nhanh chóng, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh, nhìn đối phương xám xịt mà bỏ trốn, tất cả các chiến sĩ Liên Bang đều hoan hô! Bọn họ hoan hô vì chiến thắng trong trận chiến tranh này, cũng hoan hô vì thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu trở về. “Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy của Liên Bang Lăng Tiêu thỉnh cầu được tạm thời tiến vào tinh hạm!” Giọng nói của Lăng Tiêu được chuyển vào kênh công cộng của toàn quân, hướng đối phương đưa ra thỉnh cầu được tiến vào. Đường Húc hít một hơi thật sau, cố nén kích động trong lòng ấn nút trò chuyện nói: “Chỉ huy bộ đội biên phòng tầng phòng hộ thứu nhất Đường Húc cho phép Lăng Tiêu thiếu tướng tiến vào tinh hạm.” Theo một tiếng này, một mệnh lệnh được dẫn từ tinh hạm đưa vào đầu não của Belief. Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp Belief chậm rãi đáp xuống đến theo hướng dẫn từ tinh hạm, dọc theo đường vào nhanh chóng tiến vào bên trong tinh hạm. Lăng Tiêu điều khiển cực kỳ tinh chuẩn, chuẩn xác mà ngừng ở đường dừng lại, trong kênh của cơ giáp, một giọng nói ôn nhu điềm mỹ vang lên: “Lăng Tiêu thiếu tướng, chào ngài, tôi là JMC hướng dẫn ngài đưa cơ giáp tiến vào bộ khóa cơ giáp. Xin thực hiện theo chỉ thị của tôi.” “Đã rõ!” Giọng nói điềm mỹ có chút quen thuộc làm Lăng Tiêu sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, giọng nói kia khiến ông nhớ tới Lam Lạc Phượng, lúc trước Lam Lạc Phượng chính là JMC chuyên chúc của ông, ông đã gần mười bảy năm chưa được gặp được cô, không biết cô hiện tại thế nào? Còn có Lăng Lan con của bọn họ…… trong lòng Lăng Tiêu bỗng sinh ra cảm giác hoảng sợ, trong lòng thấp thỏm. Dưới sự hướng dẫn của JMC, Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp chuẩn xác nhập vào tinh hạm, theo hệ thống vận chuyển, cơ giáp được đưa vào khoang cơ giáp của tinh hạm. Lăng Tiêu đóng quang não của cơ giáp, mở cửa khoang, lúc này, toàn bộ khoang cơ giáp đã đứng đầy binh lính Liên Bang, có nam có nữ, bọn họ đều muốn nhìn xem Lăng Tiêu thiếu tướng, đây chính là người đã hy sinh mười bảy năm trước, chính là nhân vật anh hùng trong truyền thuyết. Lăng Tiêu đã sớm quen ánh mắt như vậy, ông vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, tuyệt thế yêu nghiệt, một đường được người sùng bái, tuy rằng rời Liên Bang mười bảy năm nhưng loại ánh mắt này ông cũng không xa lạ. Lăng Tiêu bước xuống thang máy chuyên dụng đáp xuống đất, lúc này ông mới phát hiện cơ giáp của mình đã cũ nát tới mức nào, nhưng dù cũ nát, ông vẫn thấy nó không hề mất phong thái bắt mắt một chút nào, ông nở nụ ôn hòa ưu nhã cùng với khuôn mặt tuấn tú, nụ cười khiến cho tất cả các nữ binh đều đỏ mặt im lặng, tim đập không ngừng hận không thể xông lên ôm ấp để lưu lại cho riêng mình một ký ức đẹp. Bất quá này cũng chỉ dám nghĩ thôi, bọn họ căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng Lăng Tiêu thiếu tướng thoạt nhìn ưu nhã ôn hòa như vậy, giống như một chính nhân quân tử, nhưng chính loại năng lực thần kỳ này lại các cô ngo ngoe rục rịch, làm các cô không dám làm ra hành vi quá kích. “Lăng Tiêu thiếu tướng, hoan nghênh cậu trở về!” Đường Húc đã chạy tới khoang chứa cơ giáp của tinh hạm, nhìn Lăng Tiêu xuống tới mặt đất thì xông lên, bắt lấy cánh tay Lăng Tiêu kích động nói. Mười bảy năm trước hai người đã từng gặp qua vài lần, cũng từng nói chuyện với nhau mấy lần, đáng tiếc từ lúc Lăng Tiêu “hy sinh”, quan hệ của hai người bọn họ liền hoàn toàn chấm dứt, lúc trước, khi nghe tin Lăng Tiêu, Đường Húc cảm thấy thương tiếc vô cùng, cảm thấy mình đã mất đi một người chiến hữu chung chí hướng. “Đường Húc thiếu tướng, đã lâu không gặp!” Lăng Tiêu trước khi tiếp đón đối phương liền liếc mắt nhìn huân chương đính lên áo trước rồi mới chào. Mười bảy năm trôi qua cũng đủ làm cho quân hàm của những người bạn ngày xưa của ông thay vô cùng, không biết bây giờ, những kẻ thù của ông có tăng cấp bậc giống như đồng đội của ông không? Trong nháy mắt, tia sát khí xuất hiện trong đôi mắt của Lăng Tiêu. Đường Húc tuy rằng rất muốn nói với Lăng Tiêu cái gì đó, nhưng cố tình cái gì cũng nói không ra lời, ông chỉ có thể nặng nề mà lắc lắc tay Lăng Tiêu, tuy rằng ông biết bây giờ bọn họ cần phải chào theo nghi thức quân đội mới hợp lý. Lăng Tiêu nhìn lướt qua những người chung quanh lộ ra ý cười khổ: “Nếu có thể, xin hãy an bài cho tôi một nơi để nghỉ ngơi, tôi đã sống trong cái lỗ đen kia một khoảng thời gian rất lâu, thể xác và tinh thần thật sự đều mệt mỏi.” Đường Húc bị nhắc nhở nhanh chóng gật đầu nói: “Được, tôi lập tức chuẩn bị!” tinh thần Lăng Tiêu mỏi mệt chứng minh việc thoát ra lỗ đen không hề đơn giản giống như bọn họ vừa nhìn thấy, khẳng định phải trả một cái giá cực lớn. Cứ như vậy, Lăng Tiêu tạm thời điều dưỡng tại tinh hạm của bộ đội biên phòng của phía Tây Liên Bang, mà Cơ giáp Belief bởi vì vấn đề kỹ thuật và tài liệu nên không thể tiến hành duy tu, chỉ có thể chờ Lăng Tiêu trở về Doha mới có thể duy tu và bảo dưỡng được. Mà lúc này, Lăng Lan đang chờ năm người Tề Long tham gia khảo hạch vào trường đệ nhất quân giáo hoàn toàn không biết gì về một người quân nhân đang trên đường về nhà sau gần mười bảy năm…. Một vòng sau, tại tổng bộ của quân đoàn đệ nhất, nơi ở của Đệ Nhất Nguyên soái Liên Bang, một người vào báo với Nguyên soái có khách đang chờ. Nguyên soái tiến vào phòng khách, đập vào mắt ông là một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, người đó khoảng hai bảy, hai tám tuổi hoặc có thể là trên ba mười rồi, khuôn mặt tuấn tiếu, nở nụ cười như có như không. Bất quá, bởi vì cả người mặc bộ đồng phục màu trắng mới tinh, nếp gấp rõ rằng khiến người đàn ông đó càng thêm phần khí thế bức người, bớt đi một phần hơi thở ôn hòa, và cũng nhiều thêm một phần uy nghiêm. “Lăng Tiêu, cậu còn sống, thật sự là quá tốt!” Nguyên soái vừa thấy đối phương liền kích động mà nói, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Lăng Tiêu nhìn thya nguyên soái tới lập tức đứng thẳng lên, đoan chính làm một nghi thức chào theo kiểu quân đội với đối phương: “Nguyên soái, đã lâu không thấy!”