Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 189 : Chiến hỏa tái khởi!
Cứ như vậy, mấy người Tề Long tinh thần phấn chấn mà đi khảo hạch trường đệ nhất nam tử quân giáo, mà Lăng Lan lại đi về phía trường quân giáo mà mình muốn ghi danh, nơi này không có một bóng người, cơ hồ không có học sinh nào của học viện đồng quân trung tâm lựa chọn ghi danh nơi này.
Học viện này là gần như là học viện chuyên về tu dưỡng cơ giáp lạc hậu nhất Liên Bang, kỳ thực học viện đồng quân trung tâm cũng không muốn học sinh của trường mình ghi danh vào trường này, nếu không phải Liên Bang quy định cần phải công khai công bằng, không thể từ chối những trường lạc hậu thì học viện đồng quân trung tâm tuyệt đối sẽ đem trường quân đội này đuổi khỏi trung tâm khảo hạch của học viện, không cho nó có cơ hội được bước vào học viện.
Lăng Lan thong thả ung dung mà lựa chọn ghi danh, rất nhanh cô đã lựa chọn xong chuyên ngành của mình, không lâu sau, liên lạc khí của Lăng Lan liền thu được hồi âm của đối phương.
Lăng Lan mở ra, vừa thấy liền không khỏi ngẩn người, hai chữ “MIỄN KHẢO” trực tiếp đập vào mi mắt. Không nghĩ tới đối phương thế nhưng trực tiếp miễn khảo cho cô, có thể thấy được cô ghi danh vào thì học viện này kinh hỉ cỡ nào, bọn họ rất sợ Lăng Lan là nhất thời xúc động cho nên căn bản không nghĩ đểLăng Lan có thời gian suy xét, trực tiếp bắt về.
Có thể miễn khảo đương nhiên là chuyện tốt, Lăng Lan quyết đoán ấn nút xác nhận, tư liệu hồ sơ của cô theo sự xác nhận được đưa vào quang não của học viện duy tu…. Làm xong hết thảy, Lăng Lan liền trực tiếp chạy về nơi ghi danh của trường đệ nhất nam tử quân giáo ghi chờ kết quả khảo hạch của đám Tề Long.
Mà lúc này, ở biên giới của Liên Bang xa xôi, trên chiến trường nơi đế quốc Nhật Mộ đang cùng Liên Bang giao chiến, lại một cuộc chiến thông thường chính thức mở ra.
Chỉ thấy trên chiến trường, tinh hạm hai phương đang tấn công từ xa, vô số cơ giáp trung cấp cao cấp đang từ trong tinh hạm xuất ra, che hết toàn bộ sao trời, tiếng kêu động cơ của hơn mấy vạn cơ giáp như muốn xé rách toàn bộ sao trời.
Cơ giáp hai quốc tạo thành đội hình rồi lựa chọn đối thủ của mình để lao vào chém giết. Từ khi khoa học phát triển đến nay, những cơ giáp đã trở thành những vũ khí cơ bản trong chiến trường, thậm chí nó còn quyết định cuối cùng sự thắng bại cuối cùng của trận chiến. Vì vậy, mỗi quốc gia đều ra sức bồi dưỡng những cơ giáp sư sĩ, bọn họ là quân chủ lực, là vũ khí chiếm tầm quan trọng nhất.
Mỗi lần chiến tranh là kịch liệt và tàn khốc, một khi chiến tranh phát sinh, một lượng lớn cơ giáp sĩ sẽ ngã xuống nơi chiến trường, cho nên cơ giáp sĩ cũng là binh chủng có tỷ lệ tử vong cao nhất. Nhưng cho dù như thế, mỗi người, mỗi đứa trẻ của Liên Bang đều nuôi giấc mơ trở thành cơ giáp sĩ, bởi vì theo bọn họ, chỉ có cơ giáp sĩ mới có thể chân chính khống chế sinh mệnh của chính mình, với điều khiển bạn đủ cường.
Và bây giờ cũng đang diễn ra một trận chiến như bình thường. Nhưng cho dù như thế cũng có vô số cơ giáp sĩ đã ngã xuống tại nơi này, từng ngọn lửa phát ra do cơ giáp bị phá hủy như pháo hoa lộng lẫy nổ trên sao trời, nó cũng giống như bài ca phúng điếu dành cho chủ nhân của nó.
Tại hạm trưởng chỉ huy tổng của Liên Bang, mọi người trong bộ chỉ huy vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chiến trường, kiên nhẫn chờ đợi kết cục của cơ giáp cuối cùng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến này chấm dứt.
Không phải bọn họ không muốn an bài chiến thuật để giảm bớt thương vong, nhưng những cuộc chiến tranh thông thường này lúc nào cũng gặp những đối thủ cũ, bọn họ cũng liền quen thuộc thủ đoạn lẫn nhau, những trận chiến như thế này chỉ dùng để so sánh xem thực lực của hai bên bên nào mạnh hơn thôi.
“Bên trái tinh hạm đối phương có động tác dị thường!” Lúc này, trong bộ chỉ huy đột nhiên vang lên tiếng báo cáo của người phụ trách theo dõi khu vực đó.
“Kéo gần hình ảnh!” Người chỉ huy tối cao của đội phòng hộ biên giới Liên Bang, thiếu tướng Đường Húc, đã thường trú ở nơi này sáu năm nghe báo cáo liền lập tức ra lệnh. Đường Húc năm nay bốn mươi ba tuổi, cũng được coi như là một trong số ít những thiếu tướng kiệt xuất của Liên Bang, bởi vì ông có thủ đoạn ngoan cường, bảo đảm biên giới Liên Bang an ổn mấy năm.
Theo mệnh lệnh của ông, trong màn hình lớn của bộ chỉ huy nhanh chóng xuất hiện hình ảnh được phóng đại của tinh hạm đối phương, bọn họ nhìn thấy chỗ đặt khẩu pháo bắn cơ giáp của đối phương, một cơ giáp đang yên lặng mà được bắn ra ngoài.
Người chiến sĩ cực kỳ biết rõ nhiệm vụ của mình là gì liền nhanh chóng kéo gần hình ảnh, hình ảnh gần của cơ giáp đó hiện rõ trên màn hình, đặc biệt là bị trí cánh tay, đang càng lúc càng được phóng lớn, một hàng chữ số với chữ S đi đầu và những con số đằng sau làm mọi người trong phòng chỉ huy xôn xao, ngay cả những tướng lãnh cao cấp nhìn thấy số hiệu của cơ giáp này cũng nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
“Nhật Mộ thế nhưng đem binh đoàn đặc chủng vương bài của bọn họ xuất chiến!” Các loại cơ giáp vương bài của Nhật Mộ trên cơ bản được chia theo chữ cái, X, S, Y, Z. Trong đó Z thuộc đội vương bài cơ giáp mạnh nhất, X thuộc đội kém nhất, thực lực của bọn họ cùng cấp với vương bài cơ giáp của Liên Bang. Lần này đối phương phái đến tiểu đội đặc chủng vương bài cấp S như vậy bọn họ đã mạnh hơn trăm cơ giáp của bộ đội Liên Bang.
Đường Húc biết tình thế không chấp nhận ông có nửa điểm do dự, cậu lập tức mệnh lệnh nói: “Mệnh lệnh đội vương bài cơ giáp long đằng xuất kích!”
Mỗi hạm đội đều có một đội vương bài cơ giáp áp trận, bọn họ là chiến lực cao nhất của Liên Bang, trừ phi là thời khắc cấp thiết, bọn họ không được phái ra ngoài bởi vì chỉ cần tổn thất một người trong tiểu đội này thì thực lực của Liên Bang lại giảm đi một chút, Đường Húc cũng đau lòng vạn phần khi có người của tiểu đội này hy sinh. Nhưng ông cũng biết, dùng cơ giáp bình thường để đấu với cơ giáp bình thường, còn với vương bài cao cấp, chỉ có vương bài cao cấp mới có thể đối phó được.
Hạm đội hữu phía sau, một trận tinh tế mẫu hạm chính huyền ngừng ở nơi đó, an tĩnh nhưng có vẻ có chút hung hãn, mà mẫu hạm trong bụng, chính chờ đợi một chi chờ xuất phát cơ giáp bộ đội, đúng là này chi viện cho biên cương phòng hộ vệ hạm đội áp trận vương bài cơ giáp bộ đội —— long đằng!
Lúc này bọn họ đang nghiêm túc mà ngồi trong cơ giáp chính mình, phân bố từng người trong từng thông đạo (khẩu pháo), chặt chẽ chú ý tình hìnhchiến trường phía trước.
Đột nhiên, toàn bộ mẫu hạm vang lên tiếng chuông cảnh báo chiến đấu, thanh âm bén nhọn đâm thủng sự yên lặng, tất cả vương bài sư sĩ theo bản năng mà xiết chặt cần điều khiển trong tay, tiếng chuông này đại biểu trận chiến của bọn họ bắt đầu.
Bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, mỗi lần chiến đấu bắt đầu bọn họ vẫn luôn chờ được xuất phát nhưng cuối cùng lại không có cơ hội ra trận. Nếu không phải sự tu dưỡng trung quân đã thâm nhập cốt tủy bọn họ, mỗi lần chiến đấu đều nghiêm cẩn chấp hành đợi mệnh lệnh từ bộ chỉ huy, thì với nhiều lần căng thẳng nhưng không thể ra chiến trường như bọn họ rất dẽ dàng sinh ra cảm giác mệt mỏi, dẫn đến những cảm xúc tiêu cực.
Bất quá, sở hữu vương bài sư sĩ rõ ràng, nếu yêu cầu bọn họ xuất kích thì kẻ địch nhất định là cùng đẳng cấp vương bài sư sĩ, đây sẽ là một hồi chiến tranh tàn khốc về những người có thực lực bằng nhau, yêu cầu mỗi người trong bọn họ phải dùng sinh mệnh của mình để chứng minh ai mới là vương giả chân chính.
“Mệnh lệnh, Long Đằng vương bài cơ giáp xuất kích, hướng Tây Nam, tọa độ: 1245, 2340!” Tất cả sư sĩ của vương bài cơ giáp Long Đằng đều nhận được lệnh này trong kênh công công, được nhận lệnh trực tiếp từ bộ chỉ huy.
“8001, 8002, 8003, 8004, 8005, chuẩn bị ổn thoả hết thảy, thỉnh cầu xuất kích!” Ở các khẩu pháo bắn ra, JMC phụ trách điều khiển đường đi cho các cơ giáp nghe tiếng nói của vương bài sư sĩ.
“Kiểm tra đo lường, trang bị đầy đủ. Động lực bình thường, cho phép bắn ra, 3, 2, 1…… Phóng!” JMC phụ trách vương bài cơ giáp nhanh chóng kiểm tra liền làm ra cho phép thỉnh cầu bắn ra của sư sĩ.
“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!” Tiếng bắn ra liên tục vang lên, hai sườn mẫu hạm, năm khẩu pháo bắn ra đem những vương bài sư sĩ bắn ra ngoài vùng sao trời.
“8011, 8012, 8013…… Thỉnh cầu xuất kích!”
“8021, 8022, 8023…… Thỉnh cầu xuất kích!”
Từng hàng vương bài cơ giáp được bắn ra sao trời…… Lúc này, các kênh công cộng của các cơ giáp bận rộn vô cùng, trận đánh này bọn họ không chỉ đánh từng người mà là hợp lực chiến đấu, cần phải tạo đội hình để đón đánh kẻ thù.
“8011 gọi 8001. Máy bay yểm trợ số thỉnh cầu tiến vào đội hình……”
“8021 gọi 8001. Máy bay yểm trợ số 2 thỉnh cầu tiến vào đội hình……”
Cứ như vậy, mỗi khi một đội hình được tạo xong thì bọn họ liền liên hệ với bộ chỉ huy để lấy vị trí của kẻ thù mà lao đi.
“Chết tiệt, đối phương hành động làm sao lại nhanh như vậy?” Trong chủ hạm của Nhật Mộ, một người đầu tóc hoa râm mang cấp bậc tướng quân nhìn thấy từng đội hình của Liên Bang bay ra chặn đánh đội quân đặc chủng vương bài của bọn họ thì nhìn không được tức giận mắng.
“Tướng quân, tin tưởng cơ giáp sư sĩ của chúng ta sẽ không thua những người đó.” Một tham mưu trẻ tuổi đứng bên cạnh cong lưng nói, tuy cong lưng nhưng thái độ cũng vô cùng kiêu ngạo. Dù sao lần này bọn họ cũng phái ra đội vương bài cơ giáp cấp S, đó chính là đội đặc chủng mà tới bây giờ vẫn đánh đâu thắng đó của bọn họ, hắn tự tin họ có thể giải quyết những con cá nhỏ kia một cách dễ dàng.
“Thanh Mộc, không cần xem thường bọn họ, Hoa Hạ Liên Bang vẫn luôn là tử địch của chúng ta. Vạn năm nay, mỗi khi xảy ra chiến tranh, không phải là ta chết thì chính là người chết, lịch sử đau thương đã ghi lại vô số trận thua của chúng ta chính là vì quá xem thường bọn họ, chúng ta cần phải rút kinh nghiệm từ những trận thua này. Chỉ cần phát sinh chiến tranh chính là cậu chết tớ sống. Trong lịch sử, chúng tớ rất nhiều lần bởi vì xem thường bọn họ, mà nếm mùi thất bại, cho chúng tớ đế quốc mang đến thật lớn tổn thất, chúng tớ cần thiết hấp thụ này đó giáo huấn.” Tướng quân là một người cẩn thận, ông không giống với những người trong quốc nội mù quáng tự tin, thật cho rằng Liên Bang Hoa Hạ cường đại chỉ là một cái giàn hoa.
“Tướng quân, ngài nói rất có đạo lý. Bất quá, Hoa Hạ Liên Bang đã không còn là Hoa Hạ trước đây, mười sáu năm trước, ngay khi thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu của bọn họ chết dưới tay những dũng sĩ của chúng ta thì bọn họ đã trở thành nỏ mạnh hết đà rồi, thắng lợi vĩnh viễn thuộc về Nhật Mộ đế quốc.” Tham mưu Thanh Mộc lúc này vẻ mặt kiêu ngạo, Lăng Tiêu bị bọn họ thành công giết chết chính là vinh quang trong lòng mỗi quân dân Nhật Mộ.
Là những tân quân nhân của đế quốc Nhật Mộ, từ nhỏ bọn họ đã trưởng thành với niềm vinh dự giết chết được thần cấp sư sĩ mạnh nhất của Hoa Hạ Liên Bang Lăng Tiêu, trong quan niệm của bọn họ, Hoa Hạ Liên Bang đã bị thua, không có lực lượng để phản kháng bọn họ, đại đế quốc Nhật Mộ tuyệt đối sẽ thắng lợi đến cuối cùng, đem toàn diện Hoa Hạ Liên Bang chiếm lĩnh.
“Thật là như vậy sao?” Tướng quân biểu tình nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình lớn, ông không tin Hoa Hạ Liên Bang thật sự một chút nội tình đều không có, huống chi, bọn họ còn có những thần cấp sư sĩ khác, tuy rằng những người đó vẫn luôn lánh đời không ra, nhưng nếu Hoa Hạ Liên Bang thật tới nước vạn kiếp bất phục thì những người đáng sợ đó sẽ xuất hiện. Mà đế quốc bọn họ lại chỉ có chín vị đại thần cơ vương, xét về nhân số căn bản không thể chống đỡ.
“Cần phải kéo dài thời gian, chỉ cần chờ những vị thần cấp sư sĩ của Liên Bang già tới 200 tuổi thì bọn họ liền ra tay….” Trong lòng tướng quân âm thầm tính toán, chỉ cần thần cấp sư sĩ của đối phương chết đi một hai vị thì như vậy trên mặt chiến lực. đế quốc bọn họ liền không ở thế hạ phong nữa, lúc đó chính là thời khắc của đại đế quốc Nhật Mộ bọn họ toàn tuyến tiến công.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương