Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 163 : Đấu đại giới mở ra!
Trong lòng viện trưởng tuy kinh giận nhưng lại khó nén được vui mừng đối với hậu đài của người bạn đã mất sớm năm đó, ông nhanh chóng thu lại cảm xúc, đối với những giáo viên còn đang ngốc lăng ngồi bất động lớn tiếng trách mắng: “Ăn cái gì mà ăn, còn không đứng lên cho tôi….”
“A……” Nhóm giáo viên bị hình tượng cuồng bạo mới của viện trưởng làm kinh ngạc và sửng sốt lần nữa… Không nghĩ tới người luôn luôn ôn hòa như hiệu trưởng cũng có lúc nổ bạo như vậy.
“Quy tắc trong trận đấu đại giới sẽ được gởi tới cho mọi người trong chốc lát, mọi người lên tinh thần đi, sẵn sàng đón địch cho tôi, theo dõi toàn bộ chiến trường, chú ý tin tức cầu cứu do đầu não thông báo, nắm chắc thời gian toàn lực cứu người.” Viện trưởng gấp như có pháo nổ sau lưng, như lửa cháy xém tới lông mày, từ một người ôn hòa trở thành một cột điện, phóng điện không ngừng. Nếu như thật sự có người chết thì ông không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Rõ! Viện trưởng!” Nhóm giáo viên lúc này mới tỉnh táo lại, đấu đại giới một khi mở ra thì trách nhiệm của bọn họ không nhẹ chút nào, vừa khống chế toàn trường, đồng thời còn hóa thân thành những siêu nhân toàn năng, lúc nào cũng kịp thời xuất hiện để cứu mạng học trò.
“Ôi… thật là một đám trẻ xằng bậy thích gây phiền toái……” Nhóm giáo viên oán trách nói, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý bất mãn nào, đặc biệt là những giáo viên năm bảy, trong lòng khó nén đắc ý khiến những giáo viên khác hâm mộ, ai bảo bọn họ là giáo viên của đám học sinh đầy tâm huyết kia chứ.
Bất quá giáo viên năm mười có chút âm trầm, nguyên bản cũng không cảm thấy học sinh chính mình của mình kém chỗ nào, nhưng bây giờ so với năm bảy, bọn họ cảm thấy học sinh của mình thật không đáng nói tới.
Nhóm giáo viên nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, tới khi trong nhà ăn không còn người thì sắc mặt viện trưởng mới thay đổi trở lại, khuôn mặt đang tức giận cũng biến mất, khóa miệng ông cong lên một độ cong khả nghi, biểu hiện rằng tâm tình của ông đang rất tốt.
“Có lẽ, mấy đứa trẻ đó sẽ trở thành tương lai của Liên Bang….” Viện trưởng học viện là một người đa mưu túc trí nên biết những học sinh của mình đang khuyết thiếu của gì.
“Đấu đại giới…….. Tới thật là đúng lúc! Lăng Tiêu. Nếu con của cậu đã có kế hoạch từ trước mà không phải là đang làm xằng bậy thì nó thật sự rất lợi hại. Nếu thật sự nhìn ra điểm này, cố ý phát động đấu đại giới khiến cho đồng học có cơ hội thức tỉnh biến dị, thì Lăng Lan không chỉ là một chiến tướng đơn thuần mà còn là người cơ trí, nếu cứ tiếp tục trưởng thành như vậy thì có khi nó sẽ trở nguyên soái của một thế hệ truyền kỳ cũng không chừng.
Máu tươi và chiến trường mới là ốc thổ để bồi dưỡng những cường giả chân chính! Những người gia bọn họ theo tuổi tác tăng lên, đối với phương thức bồi dưỡng hậu đài càng ngày càng không thể ngoan tâm, tình nguyện lựa chọn phương pháp giáo dục an toàn cũng không chịu để bọn nhỏ mạo hiểm. Nhưng trên thực tế, gần trăm năm nay số người thành công thăng cấp cao nhất sư sĩ so với trăm năm trước rõ ràng ít đến đáng thương, cho dù có xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế như Lăng Tiêu cũng không thể che dấu được sự thật này. Phương pháp giáo dục trăm năm trước tuy rằng huyết tinh tàn khốc. Nhưng những anh tài kiệt xuất cao nhất sư sĩ lại cứ một lớp một lớp xuất hiện, …… Liên bang có thể có địa vị như vậy hiện tại chính là nhờ những cao cấp sư sĩ trăm năm trước đánh ra được.
Viện trưởng tuy trong lòng biết rõ sai lầm của bọn họ, nhưng lại không có cái quyết tâm chủ động mở ra đấu đại giới, không nghĩ tới đặc cấp năm 7 năm nay lại giúp ông làm ra quyết định này…
Tại khu N quảng trường Nhật Nguyệt, mấy người Lăng Lan đã chạy đến khu tập kết. Lúc này, máy bay trí năm của học viện đã vận chuyển từng bó vũ khí là côn bằng cao su tới để đầy trên quảng trường Nhật Nguyệt, năm mười ở quảng trường Tự Do cũng đồng dạng như thế.
Tất cả học sinh tham gia đấu đại giới, vô luận là chủ động tham gia hay là bị động tham gia vào trận đấu thì đều thu được những quy tắc tương quan về đấu đại giới. Họ đều biết vũ khí sử dụng trong đấu đại giới chỉ có một loại là côn cao su, nếu phát hiện sự có mặt của vũ khí thì người sử dụng sẽ bị khai trừ khỏi học viện ngay lập tức, đồng thời niên cấp của học sinh đó cũng bị trừ 1000 điểm, đương nhiên nếu bạn muốn mang thêm nhiều côn cao su cũng không sao cả, chủ yếu là bạn có thể mang nó được không.
Học sinh năm bảy không cần phân phó, nhanh chóng cầm vũ khí của mình, có người cầm một cây, có người cầm hai cây, những người mang hai cây côn thường là những người thuận cả hai tay.
Lăng Lan chỉ cầm một cây tượng trưng, dù sao lấy thực lực của Lăng Lan thì có cầm vũ khí hay không cũng không sao cả, bất quá mọi người đều cầm, cô cũng phải cầm để hợp với tình hình một chút, không thể làm việc gì quá độc đáo.
Đang lúc Lăng Lan định kiên nhẫn đứng một bên chờ trận đấu đại giới chính thức mở ra thì không nghĩ tới hai người Tề Long và Vũ Cảnh hợp tác đem cô bán đứng, trước khi thông báo với cô một tiếng liền trực tiếp tiến cử cô trở thành thủ lĩnh của năm bảy trong trận đấu đại giới, cũng để cô an bài tình hình trận đấu cũng như đảm nhiệm nhiệm vụ động viên tinh thần “chiến sĩ”. Theo cách nói của Vũ Cảnh thì Lăng Lan là người quyết định mở trận đấu đại giới nên nhất định phải phụ trách mọi chuyện cho tới phút chót.
Lăng Lan cũng không trốn tránh trách nhiệm, dù sao cô cũng muốn hoàn toàn giải quyết những phiền toái đến từ những năm trên. Cô đứng sân khấu ngoài trời mới được dựng lên ở quảng trường Nhật Nguyệt, lợi dụng thiết bị khuếch đại âm thanh nói: “Tất cả mọi người trong trường đều nói năm bảy chúng ta điên hết rồi vì đã dám mở trận đấu đại giới…. Nhưng chúng ta thật sự điên rồi sao?”
“Không có!” Tiếng Lăng Lan như chém đinh chặt sắt làm sở hữu học sinh năm bảy đều tập trung sự chú ý về phía mình.
“Từ sau khi chúng ta tiến vào khu cao cấp, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đã chịu nhóm năm trên làm khó dễ, thậm chí vũ nhục, vì có thể an ổn mà tốt nghiệp, lựa chọn của mọi người là nhường nhịn cũng không phải là sai lầm, nó cũng được coi như là một loại cách làm chính xác, tớ tán đồng!” Lời nói của Lăng Lan làm học sinh năm bảy ồn ào lên, nếu nhường nhịn là chính xác thì vì sao còn phải khởi động đấu đại giới chứ?
“Nhưng nhường nhịn có thể giải quyết hết vấn đề sao? Đương nhiên không thể!” Giọng nói Lăng Lan thanh tức khắc lạnh lẽo, thậm chí không che dấu sát khí, “Những người khóa trên sẽ vì mọi người nhường nhịn mà dừng tay sao, hay bọn họ còn nặng tay thêm, được một lần sẽ có lần hai, tớ tin rằng mọi người cũng cảm giác được chuyện này. Một khi đã như vậy vì sao mình phải nhường nhịn nữa chứ, vì cái gì? Là vì cố gắng chịu đựng mấy năm nay, sau đó trở nên giống những người khóa trên đó, cười khả ố, cuối cùng bắt nạt những đàn em khóa dưới để tìm kiếm sự an ủi sao?”
“Chẳng lẽ đây là con đường mà chúng ta muốn đi sao?” Lăng Lan ánh mắt cực kỳ lạnh băng, làm tất cả học sinh năm bảy cảm giác sợ hãi, thế nhưng không dám nhìn thẳng lên trước.
“Muốn giống vậy hay không muốn giống?” Lăng Lan quát lớn một tiếng, trực tiếp ở mỗi người bên tai nổ vang.
“Không muốn!” Tề Long là người thứ nhất cao giọng hô, ngay sau đó là mấy người Vũ Cảnh, tiếng la càng ngày càng vang, cuối cùng tất cả mọi người cùng hô, tiếng “không muốn” hòa vào nhau như một cơn sóng không to lớn.
Đây là tiếng lòng hiện tại của năm bảy, bọn họ còn chưa bị ức hiếp đến mức phải vất đi tâm lý thuần khiết của mình, không bởi vì bị khuất nhục mà khiến linh hồn bị vặn vẹo. Bọn họ có tâm huyết tràn đầy và ý chí chiến đấu, cho nên cự tuyệt việc mình sẽ trở thành những “kẻ khả ố” đó.
“Lịch sử màu đen cần phải chấm dứt, những truyền thừa màu đen này không nên xuất hiện ở cái nôi nơi bồi dưỡng những quân nhân đủ tư cách, như vậy từ năm bảy chúng ta sẽ chấm dứt cái truyền thừa màu đen này… là những người anh hùng chiến đấu!!”
“Anh hùng! Anh hùng! Anh hùng!” Mọi người bị lời nói của Lăng Lan kích động đến nhiệt huyết sôi trào, những tia sợ hãi trong lòng cũng bị nhiệt huyết thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn lại tinh thần chiến đấu không ngừng.
Lăng Lan vươn tay hạ xuống khiến giọng nói của những người phía dưới từ từ im lại, sau đó tiếp tục chậm rãi nói, “Đương nhiên, tớ cũng không hy vọng chúng ta chỉ là những kẻ hữu dũng vô mưu, sự thông minh và lòng dũng cảm cần phải tồn tại cùng nhau, bởi vậy, tớ kiến nghị tất cả học sinh ban ưu tú, ban bình thường, lấy tiểu đội làm đơn vị, cùng nhau chiến đấu!”
“Tớ không kiến nghị các cậu hành động cá nhân, đấu đại giới tuy rằng là đại hỗn chiến, nhưng lại cực kỳ thích hợp cho tiểu đội phối hợp, tớ không hy vọng nhìn thấy có bất cứ người năm bảy nào bị bỏ rơi lại, đừng quên, bên cạnh các cậu còn có anh em đồng đội, có chị em, có chiến hữu, các cậu không phải đang chiến đấu một mình.”
Những lời này được sự đồng ý của tất cả mọi người, tất cả đều nhìn những người đang đứng quanh mình, là bằng hữu, là đồng đội, phải cùng nhau chiến đấu!
“Mặt khác, đừng quên đọc quy tắc của trận đấu đại giới này, nếu gặp phải đặc cấp ban mười liền ấn nút nhận thua hoặc nút cầu cứu…… Nhận thua cũng không đáng xấu hổ, còn sống không sao cả mới có hy vọng!” Lăng Lan dùng tinh thần lực đem mấy lời cuối cùng khắc sâu vào trong lòng của mọi người ở đây, để thời khắc mấu chốt bọn họ sẽ không xúc động muốn đồng quy vu tận. Bất quá, chỉ là lần này khiến cho tinh thần lực khổng lồ của Lăng Lan lập tức tiêu hao sạch sẽ, đầu bắt đầu co rút đau đớn.
Lăng Lan nói xong đoạn này liền lui xuống, đem vị trí nhường cho Vũ Cảnh và Tề Long, cô ý bảo Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh giúp đỡ mình rồi ngồi an vị ở góc bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.
“Lão Đại, sao cô lại có thể xằng bậy như vậy?” Trong ý thức hải, tiểu Tứ cực kỳ bất mãn với cách làm lần này của Lăng Lan.
“Đã biết, không có lần sau, ta an dưỡng trước, giúp ta theo dõi toàn trường.” Lăng Lan không phản bác, bất quá cô cũng không hối hận, cô khởi xướng đấu đại giới là muốn cấp cho những người năm bảy khác có cơ hội biến mạnh hơn chứ không hề muốn đưa bọn họ vào con đường điêu tàn rồi biến mất trong khoảnh khắc này.
Lăng Lan phân phó tiểu Tứ xong liền an tâm mà khởi động tinh thần lực, so với Lạc Lãng Lâm Trung Khanh, cô càng tin khả năng theo dõi của tiểu Tứ, đầu não có thể theo dõi đến vị trí nào thì tiểu Tứ cũng đồng dạng có thể theo dõi đến đó, thậm chí còn không bị đầu não của học viện phát hiện.
Thời gian rất nhanh, một giờ đã trôi qua, quảng trường Nhật Nguyệt nơi tập trung của năm bảy, sau khi được đám người Vũ Cảnh Tề Long an bài, mọi người nhanh chóng tản đi, ở toàn bộ học viện bắt đầu thực hành ẩn núp.
Đấu đại giới là một phương thức chiến đấu săn giết lẫn nhau, toàn bộ học viện trừ bỏ khu ký túc xá an toàn thì còn lại đều là khu vực cho bọn họ săn bắn, cho dù cả hai năm tham dự trận đấu hơn hai vạn người thì trong không gian rộng lớn của học viện cũng chỉ là những giọt nước nhỏ giữa lòng đại dương, cho dù chạy tới mức nào cũng không làm gợn sóng.
Cuối cùng là tiểu đội của Vũ Cảnh, mọi người chào Lăng Lan rồi cũng rời đi, toàn bộ quảng trường Nhật Nguyệt chỉ còn lại tiểu đội Lăng Lan, lúc này, tiếng đầu não thông cáo của học viện lại lần nữa vang lên:
“Bảy năm vs mười năm, thời gian đến ngược cho trận đấu đại giới bắt đầu mở ra mở ra, trận đấu diễn ra liên tục trong 24 giờ, thắng bại dựa trên: Số người còn lại của mỗi năm chiếm 40%, điểm chiến tích chiếm 60%! Số người hiện tại là 9212 và 9374! Điểm số 2 bên là 0 và 0. Hiện tại thời gian tính giờ bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8……3, 2, 1, trận đấu đại giới chính thức bắt đầu!”
Khi đầu nào thông bố trận đấu đại giới chính thức bắt đầu thì ở khu ký túc xá, một vòng tròn sáng nổi lên bao quanh khu ký túc lại, có mấy người đang đứng bên cạnh khu dừng chân thấy một màn như vậy thì kinh ngạc cực kỳ kinh ngạc, bọn họ thử tiến vào khu dừng chân, thì lại bị một cổ lực thật mạnh bắn ngược ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương