Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 154 : Tỉnh lại!

Ngoài không gian, trong khoang chỉ huy của mẫu hạm đế quốc Nhật Mộ, một đám người đã kiên nhẫn chờ đợi mấy giờ nhưng trước sau vẫn không nhận được tin tức tốt truyền tới, điều này làm cho bọn họ có chút nóng nảy, tiếp tục thảo luận nên an bài tiếp theo như thế nào mới tốt. “Quan chỉ huy, cứu viện của đối phương đã tới, mà đội chi viện của chúng ta vẫn ở chỗ này.” Tham mưu trưởng chỉ vào một tọa độ trên màn hình tinh đồ (bản đồ hành tinh) hồi báo cho quan chỉ huy tối cao. “Ba giờ nữa tinh hạm cứu viện của đối phương sẽ xuất hiện ở ngoài không gian của tinh cầu.” Tham mưu trưởng vừa lật xem tư liệu vừa tiếp tục nói. “Chi hạm đội này nhất định sẽ bị đội quân chi viện của chúng ta ngăn chặn, chúng ta vẫn còn thời gian.” Quan chỉ huy không muốn thu tay như vậy, ở tinh cầu đang diễn ra giai đoạn cao trào của cuộc chiến, ai cũng không biết người thắng cuối cùng là ai. “Quân của Trì Điền hiện tại ở nơi nào?” Quan chỉ huy lại hỏi. “Đã an toàn đáp xuống tinh cầu rồi, đang tiến hành hành động. Bất quá chỉ có hai cái tiểu đội thành công tập hợp, tiểu đội còn lại không phải mất tích thì cũng đã anh dũng hi sinh.” Người tham mưu phụ trách tập hợp số lượng người thương vong báo cáo. “Các hạm đội khác của Liên Bang có động tĩnh gì không?” Quan chỉ huy hỏi tham mưu trưởng. Tham mưu trưởng trực tiếp điểm vào ba điểm gần tinh cầu nhất nói: “Ba điểm này đều có một chi hạm đội xuất phát, tuy mật thám của chúng ta vẫn không tra ra được mục đích của bọn họ là đi đâu, nhưng với tình huống hiện tại thì khẳng định đang đi về phía chúng ta.” “Nếu là bọn họ đuổi tới, trận chiến này chúng ta không có bất cứ phần thắng nào.” Tinh cầu này cách ba quốc gia Liên Bang, Khải Rải, Cách Lan khá gần nhưng lại cách Nhật Mộ của bọn họ khá xa, như vậy tinh hạm cứu viện của bọn họ nhất định sẽ không có khả năng tới nhanh như Liên Bang. Quan chỉ huy trầm tư một chút sau đó hỏi: “Chúng ta còn nhiều nhất bao nhiêu thời gian?” “Nếu không gặp bất cứ chướng ngại nào thì nhiều nhất cũng chỉ mất 7 tiếng.” Tham mưu trưởng quyết đoán báo thời gian còn lại của bọn họ. “Mệnh lệnh cho bọn họ,bọn họ chỉ có 7 giờ, không, chỉ có 6 giờ 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ, . Nếu sau 6 giờ 30 phút mà bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ tấn công doanh địa trung tâm thì bọn họ sẽ trở thành con cờ thí mạnh ở chỗ này” Quan chỉ huy lãnh khốc ra lệnh. “Vâng!” Mọi người sợ hãi cúi đầu tiếp lệnh, ở Nhật Mộ, quan chỉ huy tối cao có thể quyết định sinh tử của những lính dưới quyền. Thời gian một chút qua đi, chi hạm đội cứu viện của Liên Bang chưa kịp tiến vào phạm vi sao trời của hành tinh thì đã bị một chi hạm đội của Nhật Mộ ngăn chặn, hai bên triển khai thế đánh kịch liệt, hai quốc gia bị hao tổn ít nhất mấy ngàn tinh hạm cùng với mười mấy bạn chiến sĩ chết trong trận chiến lần này. Lúc chỉ còn dư lại 30 phút cuối cùng, mây đen đã che phủ khắp phòng chỉ huy của mẫu hạm đế quốc Nhật Mộ, sắc mặt mọi người đều xám xanh. Bọn họ đã cảm giác được kế hoạch xâm lấn lần này của bọn họ bị thất bại. “Vì sao đến bây giờ còn không có tin tức của quân Trì Điền?” Mắt thấy hạm đội cứu viện của đối phương đã đuổi tới nơi, chỉ huy mẫu hạm bắt đầu nổi bạo. Những tham mưu bên cạnh chỉ cúi đầu trầm mặt, lúc này, tất cả mọi người cảm giác đội trưởng Trì Điền lành ít dữ nhiều rồi. “Chết tiệt, một đám phế vật!” Kỳ thật trong lòng quan chỉ huy cũng có dự cảm không ổn, chỉ là ông vẫn luôn không chịu tin tưởng thôi. Đương nhiên bọn họ không biết, một trong hai tiểu đội cơ giáp vương bài đã vô thanh vô tức mà chết ở trong tay Lăng Lan, chỉ là sự thật này vĩnh viễn không người biết được, trừ bỏ bốn người Tề Long. Còn một chi tiểu đội khác thì không may gặp phải chiến đội của quan chỉ huy doanh địa tối cao, quan chỉ huy vốn cùng là một sư sĩ cấp đỉnh vương bài, chỉ cần một bước nữa thì có thể tấn chức vương cấp, mà chiến đội bảo vệ ông người kém nhất cũng là đặc cấp sư sĩ. Hơn nữa quan chỉ huy doanh địa là một người âm hiểm, vừa thấy đối phương là một phân đội nhỏ của các cơ giáp vương bài thì liền mệnh lệnh cho cấp dưới tập thể bao vây rồi tiêu diệt toàn bộ. Chi tiểu đội kia căn bản không có cơ hội chống cự liền chết dưới vô số phát súng ánh sáng của cơ giáp, hành động tiêu diệt đầu não Liên Bang cứ thế bị phá hủy dễ dàng. Lúc mấy người Tề Long bình yên chạy về đại bản doanh thì chiến tranh cũng gần đi vào giai đoạn kết thúc, trên hải vực của tinh cầu, những tinh hạm Liên Bang bắt đầu kế hoạch truy bắt mẫu hạm đang rút chạy của Nhật Mộ. Đương nhiên, mẫu hạm rút lui cũng có nghĩa những cơ giáp còn ở lại tinh cầu liền trở thành con tốt thí mạng cho trận chiến. Đại bản doanh của tinh cầu phát ra tín hiệu chiêu hàng, bất quá những cơ giáp sĩ của Nhật Mộ đều bị quốc gia tẩy não hoàn toàn, biết chính mình không còn đường sống thì bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người, không ai lựa chọn đầu hàng mà kéo theo những cơ giáp Liên Bang cùng đồng quy vu tận, điều này làm cho chiến sĩ Liên Bang đổ mồ hôi lạnh cả người, không dám bao dùng gọi hàng nữa mà trực tiếp bắn chết. Loại trường hợp này vẫn diễn ra thường xuyên khi hai đế quốc giao chiến với nhau. Nhật Mộ không cần tù binh cho nên mỗi lần dành thắng lợi cũng đồng thời giải quyết tính mạng của kẻ thù. Mà Liên Bang cũng ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, đến cuối cùng ai cũng không chịu lưu lại tù binh đã dính máu của chiến hữu mình, giết chết ngay tại chỗ. Mấy người Tề Long hành quân cấp tốc suốt mười lăm tiếng đồng hồ mới chạy về đại doanh mà. Lúc quân y của doanh địa nhìn thấy Lăng Lan được đám Tề Long nâng vào đã hôn mê bất tỉnh thì nhanh chóng mở khoang trị liệu tiến hành điều trị. “May mắn các em trở về vừa kịp lúc, nếu mất thêm một giờ nữa thì chỉ sợ cho dù là dùng khoang điều khiển cũng không thể chữa trị hoàn toàn.” Quân y nhìn những số liệu được khoang điều trị báo về thì không khỏi cảm thấy đứa trẻ này may mắn. Tề Long nôn nóng hỏi: “Vậy cậu ấy phải mất ít nhất mấy giờ mới tỉnh lại được ạ?” “Nếu tỉnh lại thì có thể mất khoảng 3 ngày, còn nếu muốn điều trị hoàn toàn cho thân thể thì ước chừng phải nằm trong khoang điều trị này 3 tháng.” Người quân y cũng không nói quá, trên thực tế, thân thể Lăng Lan đã gần như hỏng mất, chỉ là trong thân thể còn có một tia năng lực có khả năng giúp sinh sôi, phục hồi những bộ phận bị tổn thương. Nếu không nhờ có loại năng lực này thì cho dù Lăng Lan có nằm trong khoang điều trị 10 năm cũng không bao giờ có khả năng tỉnh lại. “Ba tháng, lâu như vậy?” Lúc này các bạn nhỏ lúc ày mới cảm giác được sợ hãi, bọn họ biết Lăng Lan bị thương rất nặng nhưng không đoán được lại nặng như vậy. “Lâu? Mấy đứa, bạn của các em chỉ phải nằm trong khoang này có 3 tháng chứ không phải là không có thời gian nằm trong khoang này, mấy đứa hãy nhớ điều đó.” Vị quân y lắc đầu thở dài, cũng chỉ có những đứa trẻ không biết sự tàn khốc của chiến tranh mới tính toán chi li thời gian nằm trong khoang an dưỡng ngắn hay dài, còn những chiến sĩ lúc nào cũng đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết như bọn họ thì chỉ cần còn có cơ hội nằm ở khoang trị liệu, cho dù mất thời gian bao lâu đều cảm thấy hạnh phúc. Người quân y ở đây lúc nào cũng thấy vô số người bệnh đi ra đi vào, an bày tốt cho Lăng Lan xong thì cũng rời đi không đem chuyện này để trong lòng nữa. Mà mấy người Tề Long gần như mỗi ngày đều đi vào khu chữa bệnh để canh giữ bên khoang trị liệu, chờ Lăng Lan tỉnh lại. Người quân y chẩn đoán cực kỳ chính xác, nói ba ngày sau tỉnh thì ba ngày sau Lăng Lan liền từ từ tỉnh lại. Mọi người cực kỳ hưng phấn, vội dò hỏi Lăng Lan có yêu cầu gì. Lăng Lan lắc lắc đầu đối với bọn họ, tiểu Tứ đã kể lại cho cô nghe những chuyện diễn ra sau khi cô hôn mê, kể cả việc đám Tề Long đã biết cô điều khiển cơ giáp. Bất quá việc Hàn Kế Quân tiêu hủy những thứ còn lại của khoang điều khiển cơ giáp khiến Lăng Lan rất vừa lòng. Lúc Lăng Lan tỉnh lại thì hành tinh này cũng đã được Liên Bang dành lại quyền khống chế, đem tất cả những chiến sĩ của Nhật Mộ giết chết. Đương nhiên cũng có không ít cơ giáp sĩ lựa chọn bỏ cơ giáp trốn vào trong rừng, chờ đợi cơ hội phản kích tiếp theo. Đối với một bộ phận người này Liên Bang cũng không phái quân đội quét sạch, bởi vì một khi tiến vào phạm vi của mãnh thú cấp F, những cơ giáp sĩ không có cơ giáp cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn cho những mãnh thú đó… Quá trình xây dựng lại quân doanh diễn ra rất nhanh, vật tư được Liên Bang chuyển vào không dừng. Có thể nói, để có được những vật tư này không thể không cảm ơn Nhật Mộ, bởi vì lần xâm lấn này của bọn họ mà Liên Bang không thể không công bố tọa độ của tinh cầu này, cũng đem nó đưa vào bản đồ của Liên Bang, đặt tên là tinh cầu Ma Thú vì ở đây người mãnh thú ra không còn gì cả… Nửa tháng lúc sau, bọn Tề Long bắt đầu khôi phục nhiệm vụ săn thú, đương nhiên mỗi lần trở cả bọn đều không quên đưa cho Lăng Lan một vài con thú. Cứ như vậy, vòng đi vòng lại qua ba tháng thì Lăng Lan được quân y tuyên bố đã hồi phục hoàn toàn, có thể rời khỏi khoang trị liệu, bắt đầu hoạt động tự do. Chuyện đầu tiên mà Lăng Lan làm sau khi có thể rời khỏi khoang thuyền chính là đi ăn cái gì đó, bởi vì cô thật sự rất đói…. Tuy rằng thuốc dinh dưỡng có thể bổ sung những dưỡng chất cho cơ thể, nhưng dạ dày đã thực hiện công việc hơn mười năm lại không thể chống cự cho cảm giác đói khát của cơ thể. Sau khi cô cơm no rượu đủ thì mới phát hiện mấy người Tề Long Hàn Kế Quân đang kiên nhẫn ngồi ở một bên, chờ cô ăn cơm xong. “Các cậu đến đây lúc nào?” Lăng Lan ngạc nhiên, vừa rồi cô quá chuyên chú ăn cơm nên liền xem nhẹ tình huống bên người. Đương nhiên cô cũng hung hăng chất vấn tiểu Tứ vì sao không nhắc nhở mình, điều này khiến tiểu Tứ cực kỳ không biết nói gì, không phải lão Đại đã từng nói chỉ cần là những người này tới thì không cần phải nhắc nhở cô sao? Khi nào lại thay đổi chủ ý mà nó không biết chứ? “Vừa tới không lâu, nhìn lão Đại ăn vui vẻ như vậy, chúng tớ không muốn quấy rầy.” Hàn Kế Quân cười trả lời. Lăng Lan bất đắc dĩ mà xoa xoa mày, buồn bực nói: “Hàn Kế Quân, muốn hỏi cái gì liền hỏi đi, bộ dạng như quỷ cười này không hợp với cậu chút nào.” Nhìn Hàn Kế Quân đột nhiên từ một người lạnh lùng nghiêm túc biến thành một người tươi cười như ánh mặt trời ấm áp khiến cho Lăng Lan cảm thấy nổi da gà. “Nơi này tựa hồ cũng không thích hợp.” Hàn Kế Quân thu liễm tươi cười, nhìn thoáng qua chung quanh, tiếc nuối nói. Bởi vì được phân phát vũ khí mới nên các lão binh tại tinh cầu này cực kỳ vui sướng, ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nói ầm ĩ, náo nhiệt bàn luận về vật tư mới của mình. Lăng Lan thấy thế gật đầu nói: “Không tồi, vậy cùng tớ trở về ký túc xá đi.” Lăng Lan mang theo mấy người Tề Long đi ký túc xá, trước tiên cô đi tắm rửa một phen, thay một bộ phòng hộ mới rồi mới ngồi vào vị trí đầu nói: “Được rồi, có vấn đề gì thì mọi người hỏi đi, bất quá chỉ có hôm nay thôi.” Lăng Lan cũng không phải là người thích giới thiệu chính mình, cho nên cô mới kéo dài chuyện cha mình là Lăng Tiêu.