Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 148 : Đánh số x

Lăng Lan cố nén sự khó chịu trong cơ thể, cắn răng điều khiển cơ giáp đem kiếm quang rút ra từ khoang điều khiển của Nhật Mộ. Lăng Lan khó chịu không phải bởi vì đây là lần đầu tiên cơ giết người trong hiện thực mà bởi vì phản lực của cơ giáp tác động lại, lực phản quá lớn khiến cho cơ thể nhỏ bé của cô có chút không chịu nổi. Tiểu Tứ phát hiện Lăng Lan dị thường liền biết nguyên nhân, vẻ mặt nó khẩn trương hỏi: “Lão Đại, cô không sao chứ?” Tiểu Tứ biết người điều khiển cơ giáp nhất định sẽ bị phản lực của việc điều khiển tác động lại, nó cũng cố gắng hết sức đem lực ấy hạ xuống mức thấp nhất, hy vọng lão Đại của mình không bị thương tổn quá lớn. Chỉ là tiểu Tứ không nghĩ tới lần đầu tiên điều khiển cơ giáp chân thật, Lăng Lan lại có thể biểu hiện xuất sắc đến như vậy. Đặc biệt là động tác né tránh lửa đạn cuối cùng, đạt tới trình độ siêu cấp, làm cho động tác chạy của cơ giáp cao cấp trở thành vô tự chớp động. Chạy bất quy tắc và vô tự chớp động là hai kỹ năng có cùng nguyên tắc hoạt động nhưng có hai tên khác nhau, nguyên nhân có sự khác nhau này chính là vì nó người cấp bậc của người thực hiện kỹ năng đó. Chạy bất quy tắc là kỹ năng của cơ giáp sĩ cao cấp, là kỹ năng tất yếu cần nắm của cơ giáp sĩ đặc cấp hoặc cao cấp. Mà vô tự chớp động, là kỹ năng riêng thuộc về vương bài sư sĩ và chỉ có vương bài sư sĩ mới có thể thực hiện vô tự chớp động. Đây cũng là nguyên nhân Tề Long và Vũ Cảnh hiểu lầm Lăng Lan là vương bài sư sĩ, trên thực tế, lấy thực lực điều khiển cơ giáp trước mắt của Lăng Lan thì chỉ mới đạt tới cơ giáp sĩ cao cấp, nhiều nhất chỉ mới bước nửa chân vào hàng ngũ cơ giáp sĩ đặc cấp mà thôi. Không hề nghi ngờ, vô tự chớp động xuất hiện là kết quả mà Lăng Lan không nghĩ tới nhất. Đương nhiên, việc thực hiện các kỹ năng càng cao thì thương tổn ảnh hưởng đến thân thể của Lăng Lan càng lớn, tuy tiểu Tứ dùng hết toàn lực đem những phản lực đó đè xuống mức thấp nhất nhưng thân thể của Lăng Lan vẫn xuất hiện những thương tổn nặng nhẹ khác nhau. “Không có việc gì, so với những thống khổ đã chịu đựng thì thứ này tính là cái gì?” Lăng Lan an ủi tiểu Tứ. Tuy rằng sắc mặt cô tái nhợt làm người khác lo lắng, nhưng biểu tình lại không có bất cứ biến hóa gì. Tựa hồ thân thể chịu đau xót căn bản không tồn tại. Kỳ thật, từ khi cô quyết định điều khiển cơ giáp thì đã tự biết việc bị thương là không thể tránh khỏi. Phải biết rằng, những đứa trẻ chưa đủ 13 tuổi, cho dù thân thể rắn chắc như thế nào thì xương cốt cũng không thể chống cự lại phản lực của cơ giáp tác động lại. Đây chính là nguyên nhân vì sao Liên Bang cấm trẻ con dưới 13 tuổi học điều khiển cơ giáp. Đương nhiên, Lăng Lan an ủi tiểu Tứ cũng là nói thật, nếu như so sánh những vết thương nhỏ này với đau nhức của bệnh tật trong kiếp trước thì chỉ như là đồ đệ gặp sư phụ, không đáng giá nhắc tới. “Hơn nữa, tiểu Tứ, ngươi đã giúp ta giảm bớt rất nhiều tác dụng của phản lực. Bảo vệ ta rất tốt. Cho nên ta không sao, cảm ơn ngươi tiểu Tứ!” Lăng Lan chân thành tha thiết cảm ơn nỗ lực của tiểu Tứ, nếu không có nó, tình huống thân thể cô nhất định sẽ không dễ chịu như bây giờ. “Lão Đại, tôi tuyệt đối sẽ không nhận viên đạn bọc đường này của cô……” Tiểu Tứ tức khắc mặt mày hớn hở, cả người cười giống một đóa hoa. Bất quá nó cũng không quên kiên định tỏ rõ lập trường của mình, làm một trí năng có nguyên tắc, nó sao có thể dễ dàng bị người thu mua như vậy. Lăng Lan làm lơ dáng vẻ kiêu ngạo lúc này của tiểu Tứ. Cô nhanh chóng tìm kiếm quang cảnh chung quanh, rất nhanh tìm được chỗ trốn của bọn Tề Long bọn. Nhìn mấy người không có việc gì, cô cũng yên lòng. Lăng Lan lưu loát đem kiếm quang thả vào bao treo sau lưng, tay phải cũng cắm thanh đao trở lại sườn đùi, đang suy nghĩ có nên đi qua đón bọn Tề Long hay không thì thấy biểu tình Tiểu Tứ đột nhiên nghiêm lại cảnh cáo: “Lão Đại, có hai cơ giáp của Nhật Mộ đang tới đây, cách chúng ta không đến 2km.” Lăng Lan nghe vậy trong lòng căng thẳng, tuy rằng cô sớm có chuẩn bị với tình huống này nhưng khi biết thật sự có đối thủ tới, cô vẫn không kềm chế được có chút khẩn trương. “Trốn thật tốt, đừng đi ra!” Lăng Lan ném xuống một câu rồi quyết đoán điều khiển cơ giáp lao về một hướng khác, rời khỏi khu vực này. Cô không hy vọng cuộc chiến kế tiếp sẽ làm bọn Tề Long chịu thương, nếu không, việc cô tới cứu viện cũng chả còn ý nghĩa. Tránh ở trong khu rừng, đám người Tề Long bỗng nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang bên tai, trong lòng mấy người bỗng nhiên cả kinh, nguyên bản muốn bò ra tức khắc biến mất, bọn họ trở về vị trí trốn cũ của mình không dám nhúc nhích. “Là cơ giáp của Nhật Mộ, là hai chiếc cơ giáp hồi nãy trở lại, mọi người cẩn thận đừng để bị phát hiện!” Ở vị trí trốn, Vũ Cảnh nhanh chóng phát hiện có hai cơ giáp từ trên không đang bay qua, lập tức thấp giọng nhắc nhở mọi người. Giờ phút này đám người Tề Long mới hiểu lời nhắc nhỏ của cơ giáp Liên Bang kia có ý gì. “Người đó vì cứu chúng ta mới dẫn hai cơ giáp kia đi sao?” Vẻ mặt Lâm Trung Khanh lộ ra biểu tình phức tạp, có cảm kích có kính yêu cũng có một tia mờ mịt. “Người đó là vương bài cơ giáp, nhất định có thể đánh hạ hai chiếc cơ giáp kia.” Lạc Lãng hung hăng mà siết chặt tay, thuyết phục Lâm Trung Khanh, đồng thời cũng đang nói với chính mình. “Sẽ sao? Đừng nói với tớ là cậu không thấy số được đánh dấu trên cánh tay của ba cơ giáp hồi nãy.” Diệp Nhứ cảm xúc bất ổn, là con của một gia tộc trong quân chính, cậu biết nhiều tin tức của địch hơn những đứa trẻ bình thường. Diệp Nhứ nói làm mọi người trầm mặc, chỉ có Lâm Trung Khanh có chút khó hiểu, nhìn Tề Long lại nhìn Hàn Kế Quân, hy vọng bọn họ có thể giải thích nghi hoặc của mình, làm một người bình dân, cậu không thể biết được những thông tin chỉ lưu hành nơi quân bộ. Người lúc nào cũng nói nhiều tùy tiện như Tề Long lúc này lại có thái độ khác thường, cậu trầm mặc, thậm chí khuôn mặt lộ vẻ hoang mang như tự hỏi cái gì. Hàn Kế Quân khó hiểu mà nhìn bạn một cái, nhưng phát hiện lực chú ý của Tề Long căn bản không ở nơi này nên mở miệng giải thích: “Để biết cấp bậc của cơ giáp Nhật Mộ thì chỉ cần nhìn số hiệu được đánh trên cánh tay của cơ giáp, mà trên cánh tay của ba cơ giáp vừa rồi đề bắt đầu bằng chứ Xm như vật bọn họ là những cơ giáp thuộc chiến đội vương bài!” “Vương bài?” Lâm Trung Khanh bắt được trọng điểm. Hàn Kế Quân cười khổ gật đầu, sắc mặt Lâm Trung Khanh lập tức trở nên tái nhợt …… Ân nhân cứu mạng của bọn họ chẳng lẽ sẽ đứt cánh tại đây sao? Tâm tình mọi người trở nên nặng nề. “Tiểu đội trưởng, phát hiện cơ giáp của tiểu Đằng Quân, trên khoang điều khiển xuất hiện một lỗ lớn, nhìn dấu vết để lại có thể chắc chắn do bị kiếm quang xuyên qua, cậu ấy đã chết…” Lộc Hoàn đem thông tin điều tra chuyển qua cho đội trưởng. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Trán của tiểu đội trưởng hằn ra gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng. Hắn không thể chấp nhận được có người có thể giết thuộc hạ của mình dưới mí mắt của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy sỉ nhục vô cùng. “Tiểu đội trưởng, bên kia có cơ giáp…… Là Liên Bang.” Lộc Hoàn mở rộng phạm vi tra tìm của cơ giáp, phát hiện trên không cách chỗ họ đứng không xa, một cơ giáp của Liên Bang đang bay đi. “Tuyệt đối là do hắn giết tiểu Đằng Quân. Chúng ta nhất định phải giết hắn để rửa sạch sỉ nhục này, đuổi theo!” Tiểu đội trưởng trực tiếp thay đổi phương hướng của cơ giáp, vẻ mặt bạo nộ lao về hướng của cơ giáp kia, Lộc Hoàn ở phía sau cũng phản ứng cực nhanh, vội điều khiển cơ giáp theo lên. Lăng Lan cũng không có ý bay bí mật, tốc độ cũng không nhanh, cô muốn dẫn 2 cơ giáp kia cách chỗ trốn của bọn Tề Long xa một chút. Cô biết, đối đầu với hai cơ giáp vương bài thì cần phải dùng mạng mình để cược, cô không thể rảnh để phân tâm quan sát tình huống xung quanh, mà cô cũng không muốn bọn Tề Long bị ngộ thương, cần rời xa vị trí của bọn họ, càng xa càng tốt. Tiểu Tứ truyền hình ảnh của hai cơ giáp kia đến cho Lăng Lan, lúc này cô tăng tốc độ của cơ giáp lên mấy lần, hai động cơ chủ nổ vang, cơ giáp vẽ một đường ánh sáng, nháy mắt bay ra ngoài. “Lộc Hoàn, tăng tốc độ, đối phương phát hiện chúng ta.” Tiểu đội trưởng nhìn cơ giáp của Liên Bang tăng tốc chạy trốn liền biết tung tích của bọn họ bị đối phương phát hiện. “Vâng!” Hai cơ giáp của Nhật Mộ đồng thời tăng tốc, điên cuồng lao về hướng của Lăng Lan. Lăng Lan vì tiết kiệm động lực cũng không đem tốc độ của cơ giáp đạt đến mức tối đa, không đến mấy chục giây, cô đã bị hai cơ giáp đằng sau đuổi kịp. “Lộc Hoàn, ngắm bắn lên.” Đã tiến vào tầm ngắm bắn, tiểu đội trưởng lập tức ra lệnh, hắn hận không thể dùng một phát súng kết liễu cơ giáp đáng hận kia. “Vâng!” Cơ giáp của Lộc Hoàn là cơ giáp viễn trình, có khả năng ngắm bắn từ xa, hắn vừa điều khiển cơ giáp bay vững vàng, vừa giơ súng trong tay lên, nhắm về phía cơ giáp của Lăng Lan đang bay phía trước, quyết đoán ấn nút bắn. “Lão Đại, chúng ta bị ngắm bắn rồi.” Từ lúc đối phương vừa giơ súng nhắm về phía cơ giáp của Lăng Lan thì tiểu Tứ liền lên tiếng nhắc nhở. Chỉ thấy ngón tay Lăng Lan điên cuồng bay lên, từng giọt mồ hôi từ trán rơi xuống chóp mũi, ngưng ở chóp mũi rồi rơi xuống dưới đất… Chỉ thấy cơ giáp đột nhiên như cá gặp nước, vặn vẹo lên, quỷ dị mà vẽ ra một cái hình cung, vừa lúc tránh được lửa đạn. “Bay bất quy tắc! Đáng chết!” Một kích thất bại, Lộc Hoàn khó chịu, bay bất quy tắc hắn cũng có thể làm được, chỉ là có thể tính điểm rơi của lửa đạn một cách chính xác như vậy thì hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn không biết, thứ có thể tính chuẩn vị trí rơi của lửa đạn không phải người điều khiển cơ giáp mà là tiểu Tứ, người đang nắm giữ quang não tính, đương nhiên ở đây cũng có phần phối hợp cực kỳ ăn ý của Lăng Lan và tiểu Tứ, nếu không một cái không khéo, rất có thể đã bị đánh trúng, trực tiếp cơ hủy người vong. Tuy rằng Lăng Lan nhiều lần tránh được Lộc Hoàn bắn tỉa, nhưng đồng thời cô cũng bị đối phương bám trụ, mà cơ giáp của tên còn lại vẫn luôn cách Lăng Lan không đến 100m, tùy thời đều đe dọa đến cô. Lúc này, cơ giá kia cực kỳ âm hiểm mà giơ súng ánh sáng trong tay lên, nhắm về phía Lăng Lan, chuẩn bị bắn. “Lão Đại, một cơ giáp khác cũng muốn đối phó với chúng ta.” Tiểu Tứ khẩn trương nhắc nhở. “Phiền toái!” Né tránh một cơ giáp bắn tỉa từ xa thì Lăng Lan còn có tự tin làm được, nhưng đồng thời có tới hai cơ giáp, trong lòng Lăng Lan tránh không được lo lắng... Vừa dứt lời, tốc độ tay của Lăng Lan lại tăng lên một bậc, lúc này đã không còn nhìn thấy hình dáng ngón tay của Lăng Lan, cũng nhìn không ra đến tột cùng cô đã ấn những nút nào, chỉ còn lại vô số hư ảnh xuất hiện trên những nút bấm điều khiển, mờ ảo mà mỹ lệ…