Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 14 : Sợ độ cao là một vấn đề lớn.(1)
Khi chiếc xe H-Bahn (tên xe đó nha) bắt đầu tiến vào khu vực thành phố, Lăng Lan liền nhìn thấy vô số tòa cao ốc hiện ra, lúc này cô mới cảm thấy được sự phát triển của vạn năm sau. Bởi vì cô nhìn thấy ở mỗi tầng lầu đều có đài đỗ xe, mà mỗi đài lại có vô số H-Bahn đang dừng ở đó, cảnh tượng nhiều màu sắc này khiến cô nghĩ đến cây thông Noel khổng lồ lấp lánh lung linh, cũng rất đặc biệt. Cũng bởi vì những chiếc xe đó có màu sắc khác nhau, khiến cho Lăng Lan không thể không ngừng liên tưởng.
Rất nhanh, Lăng Lan cũng đã tới nơi cần dến, Lăng Linh bảy ở trong không trung dừng một chút, rồi liên hệ với tòa cao ốc để có thể đáp xuống, rất nhanh đối phương đã đáp lại trả lời: Khu B số 77-9.
H-Bahn bắt đầu vòng dọc theo tòa cao ốc, đến khi tới khu B, H-Bahn bắt đầu bay lên trên, không biết bay qua bao nhiêu tầng lầu thì nó dừng lại, bắt đầu tiến vào trong tòa nhà rồi đáp xuống.
Sau khi Lăng Linh bảy ngừng hoàn toàn, cửa xe liền tự động mở ra lần nữa, vào lúc Lam Lạc Phượng xuống xe, trong lúc vô tình cúi người , Lăng Lan liền nhìn thấy khung cảnh dưởi chân của mẹ mình……Sau đó, bi kịch….
Mặt đất đó hoàn toàn trong suốt, và hoàn toàn nhìn thấy được khung cảnh phía dưới, vì thế lần đầu tiên Lăng Lan hoàn toàn choáng váng sợ hãi.
Nguyên lai cô mắc chứng sợ độ cao nha! Từ nhỏ cô đã nằm trên giường để trị bệnh, căn bản không biết mình lại có nhược điểm trí mạng này……
Lăng Lan khóc, lần đầu cảm thấy xuyên đến tương lai cũng không phải là chuyện tốt hoàn toàn, bởi vì cô phát hiện, chỉ cần ra khỏi nhà thì tất cả những toàn nhà còn lại đều cao khoảng 100 tầng. Hơn nữa tất cả các phương tiện giao thông ở đây đều chạy trên trời, độ cao thấp nhất cũng là 100m, như vậy cuộc sống sau này của cô không thể trốn khỏi phải đi lên trời rồi.
Lăng Lan rối rắm,làm sao cô có thể sống đây……. Căn bản không thể tránh được kiếp nạn tiếp theo, Lam Lạc Phượng đã đem cô đi vào tòa cao ốc, bước vào thang máy trong suốt nhìn được cả 6 hướng.
Sự việc tiếp theo cũng không có gì ngoài ý muốn, Lăng Lan cứ như vậy mà hoa lệ hôn mê. A…. không, là ngủ. Tối thiểu ở trong mắt Lam Lạc Phượng thì cho như vậy, đương nhiên phải nói đến việc Lam Lạc Phượng hoàn toàn bỏ qua hai giọt nước ở nơi khóe mắt của Lăng Lan.
Cho dù có nhìn thấy thì Lam Lạc Phượng cũng cho rằng đó là do con gái quá mệt nên lúc ngủ mới chảy nước thôi!
Lăng Lan không biết đã ngất…… Khụ khụ, là không biết ngủ bao lâu, thì bị một âm thanh cái chói tai đánh thức, lúc này cô liền nhìn thấy một kẻ không khác gì rồng cái đang không ngừng phun lửa trước mặt.
“Lam Lạc Phượng, cô có tư cách gì mà đứng ở chỗ này?” Người phụ nữ đang nói lớn lên cũng có chút xinh đẹp, nhưng vênh váo tự đắc đã che đi phần xinh đẹp đó khiến cho khuôn mặt trở nên khó coi, chẳng còn dễ nhìn.
Từ ánh mắt đầu tiên Lăng Lan đã đem người phụ nữ đối diện này cho vào hàng đáng ghét, dám châm chọc mẹ cô, đáng ghét….
Nhưng Lăng Lan cũng có chút khó hiểu, bởi vì người phụ nữ đối diện khuôn mặt khá đẹp. Lăng Lan nghĩ rằng, hẳn là do khoa học kỹ thuật của thế giới vạn năm sau rất phát triển, nên diện mạo của mỗi người đều được tiến hành điều chỉnh từ trong bụng mẹ…
Ách, Lăng Lan a, cô nghĩ thai nhi là gì vậy? Là trình tự máy móc có thể điều chỉnh sao???
Sau này Lăng Lan mới biết, sự thật cũng gần giống với suy nghĩ của cô, vẻ đẹp của con người ở đây không phải do bẩm sinh mà có, là có được sau khi sinh. Nếu những đứa bé vừa sinh ra bị phát hiện khuyết thiếu điểm gì thì ngay lập tức nó sẽ được sử dụng dược tề (thuốc) để thay đổi khuyết thiếu đó. Nói một cách dể nghe thì đó cũng là một cách thay đổi dung nhan, chỉ là do khoa học đã tiên tiến nên không còn cần sử dụng dao, kéo mà chỉ dùng thuốc thôi.
Đương nhiên cũng không tránh khỏi những kẻ quá cực đoan, không hài lòng với vẻ đẹp đã có mà còn muốn hơn nữa, nên họ lựa chọn trực tiếp sử dụng dao kéo.
Lam Lạc Phượng cũng không có trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn người đó, sau đó quay lưng đi xem như người phụ nữ đó không tồn tại, tiếp tục ôm con gái đi vào phòng VIP.
Hành động làm ngơ đó của Lam Lạc Phượng càng chọc giận đối phương, cô ta vươn tay túm chặt bả ặt Lam Lạc Phượng, đang muốn nói tiếp nghe được giọng nói nén tức giận của Lam Lạc Phượng: “Buông tay!”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
521 chương
111 chương
32 chương