Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 136 : Lăng Lan phẫn nộ!
Lạc Lãng bởi vì luôn nhớ lời cảnh báo của Lăng Lan nên vô luận đối phương đoạt công như thế nào, dụ hoặc như thế nào, lỗ hổng nhiều như thế nào, cậu vẫn đều có thể thủ như một, làm lơ hết thảy, vận dụng thể thuật cơ bản đã luyện tập cực kỳ thuần thục, thấy chiêu chặn chiêu, canh phòng nghiêm ngặt, lại không chịu chủ động công kích.
Bất quá, loại tình huống này rất nhanh bị đánh vỡ, lúc Lạc Lãng không biết lần thứ mấy phát hiện lỗ hổng trong phòng ngự của đối phương thì rốt cuộc cậu động tâm. Bắt đầu suy nghĩ cái lỗ hổng này có phải thật sự hay không …… Không thể trách Lạc Lãng thiếu kiên nhẫn, bởi vì cùng với những lỗ hổng cậu phát hiện trước kia thật không giống nhau, thậm chí rất nhiều lần đều bị cậu xem nhẹ, có thể thấy được vị trí này được che dấu cực kỳ ẩn nấp.
So sánh với những lỗ hổng khác sau khi bị cậu làm lơ liền biến mất, thì cái lỗ hổng này vẫn như cũ sẽ bí ẩn xuất hiện, thậm chí dù bị bỏ qua thì nó vẫn cứ xuất hiện lại.
Đương nhiên Lạc Lãng cũng không xúc động mà lựa chọn công kích, cậu thật cẩn thận quan sát nguyên nhân lỗ hổng kia xuất hiện, lời nói của Lan lão Đại cậu cũng không quên, cho nên quyết định nhìn nhìn, chỉ cần xác định đây là một cái lỗ hổng thật thì cậu tuyệt đối sẽ không nương tay……
Lạc Lãng bắt đầu mà quan sát động tác của đối phương, cùng với cảm nhận phần lực mà hai tay đối phương mang lại.
Đối phương thuận tay trái! Cho nên lực tay trái mạnh hơn so với bên phải rất nhiều. Nhưng mọi người đều biết, cùng là một đòn đánh giống nhau nhưng tay phải thường theo thiên hướng công kích, còn tay trái thì dùng để phòng ngự. Có lẽ vì nguyên nhân này, nên khi đối phương đem thể thuật cơ bản biến thành tay phải đón đỡ, tay trái tấn công đã tạo ra lỗ hổng này. Phòng thủ thường thật dễ dàng xuất hiện sai lầm.
Đối mặt với vấn đề này, đối phương thật đã nghĩ ra được một biện pháp giải quyết tốt, anh ta lựa chọn một con đường rất khó phát triển, đó là dùng việc thay đổi các đòn tấn công liên tục, linh hoạt để thủ thêm một tầng cho lỗ hổng của mình. Nếu luyện thành công theo hướng này, thì ở trên mặt cách đấu, tuy không thể nói là vô địch, nhưng với những người ngang cơ mình muốn thắng lợi cũng là rất khó.
Bất quá, lúc này anh ta còn chưa hoàn toàn dung hợp, ngược lại vì nguyên nhân này mà làm cho động tác cắt khi đổi chiêu xuất hiện tình huống chậm lại một nhịp, cũng khiến cho lỗ hổng kia hình thành.
Lạc Lãng sau khi xác định lỗ hổng này là do phòng ngự rồi ngoài ý muốn mà phát hiện nên sau khi cùng đối phương thử qua mấy chiêu liền quyết định không đợi nữa, lựa chọn tăng lực tấn công. Nếu đây là một cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lúc Lạc Lãng huy quyền đánh về lỗ hổng trong nháy mắt của đối phương thì Lăng Lan đang ngồi coi ở dưới thầm than trong lòng một tiếng, cái lỗ hổng này quá tốt đẹp, Lạc Lãng vẫn không có biện pháp ngăn cản dụ hoặc, trúng kế!
Quả nhiên, Lạc Lãng một quyền đánh ra, rõ ràng là nhược điểm lúc nào cũng xuất hiện bỗng nhiên không thấy nữa, giống như cái nhược điểm kia chỉ là một ảo giác của cậu, căn bản không tồn tại.
Lạc Lãng chỉ cảm thấy đòn công kích của mình bị một cánh tay hữu lực chặn lại, sau đó thừa cậu còn chưa thu lực thì liền thuận thế kéo cậu về phía trước.
Lạc Lãng chỉ cảm thấy cả người mất đi trọng tâm, nhào về phía trước, cùng lúc đó cậu cảm thấy bụng mình chịu một đòn nghiêm trọng, sau đó cả người bay ngược ra sau, một ngụm máu tươi không nhịn được văng ra ngoài…
Không chỉ có như thế, trong tầm mắt của Lạc Lãng, đối phương lại một lần mà giơ nắm tay lên, hung hăng mà đánh xuống.
Giờ phút này trong lòng Lạc Lãng cực kỳ bất đắc dĩ và ảo não vì chính mình không thể thủ vững theo lời cảnh cáo của lão Đại, trúng dụ chiêu của đối phương, mà gặp kết quả bi ai này, chỉ sợ là cậu phải nằm trong khoang dưỡng thương rồi, chỉ hy vọng đừng bị thương quá nặng, cậu còn phải tiến hành chương trình săn thú.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đài cách đấu, đem một quyền của đối phương trực tiếp chặn lại.
Lăng Lan lạnh băng nói: “Trận này, chúng ta nhận thua! Bất quá……” Trên người huyết sắc sát khí đột nhiên xuất hiện, chỉ là trong phút chốc lại làm mọi người ở đây cảm giác cả người phát lạnh.
Lăng Lan hai mắt như hàn mang bắn thẳng vào mắt đối phương, khi trong lòng đối phương dâng lên một cổ hàn ý thì nói tiếp: “Một quyền này tôi nhận!”
Nói xong, Lăng Lan cầm tay đối phương, tay phải tăng lực bóp chặt, một tiếng “Răng rắc” thanh thúy vang lên, tay của người kia trực tiếp bị Lăng Lan bóp gãy.
“Dừng tay!” Khi tiếng gãy xương vang lên, tiếng hét của huấn luyện viên bên kia cũng đồng thời vang lên, anh ta tức muốn hộc máu nói: “Cậu thật quá đáng.”
Lăng Lan mắt lạnh nhìn lại, lạnh nhạt nói: “Quá đáng? Nếu một kích vừa rồi đã làm bạn của tôi bị thương, vậy thêm một quyền nữa chẳng lẽ không quá đáng?”
Huấn luyện viên mặt đỏ tới mang tai: “Cậu làm sao biết quyền tiếp theo sẽ làm bạn của cậu bị thương? Tiểu đội Kim Lân luôn giữ tốt lực đánh của mình, có thể thu phát lực một cách tự nhiên.”
“Thu phát tự nhiên? Hay cho chữ thu phát tự nhiên……” Lăng Lan cười lạnh mấy tiếng.
Đúng vậy, Lăng Lan nổi giận, nguyên bản Lạc Lãng đã bị đối phương đánh bị thương, nhưng đối phương còn không bỏ còn lao tới thêm một đòn ác ý, trong nháy mắt này, Lăng Lan có thể cảm giác được một quyền này có bao nhiêu lực, tuy rằng sẽ không làm Lạc Lãng chết, nhưng tuyệt đối sẽ làm Lạc Lãng ở trong khoang an dưỡng ngây ngốc từ ba đến năm tháng, như vậy chương trình học săn thú lần này Lạc Lãng liền vắng học.
Phải biết rằng chương trình học săn thú lần đầu tiên là cực kỳ quan trọng, thậm chí ảnh hưởng đến những tài nguyên, vật tư được phân phối để bồi dưỡng sau này, Lạc Lãng không thể không tham gia được.
Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan không thể tha thứ được, cho nên mới trong cơn tức giận, trực tiếp bóp gãy tay đối phương.
Lăng Lan nói tới điểm này thì trào phúng cười lạnh làm huấn luyện viên có chút nan kham, thủ hạ này của anh ta tuy rằng thực lực và thiên phú đều cực tốt, nhưng tâm nhãn lại có chút nhỏ, liên tục hai trận thất bại làm cậu ta cực kỳ tức giận, cho rằng ném mặt mũi Kim Lân bọn họ, cho nên mới dưới tình huống đắc thắng còn không bỏ qua, muốn làm cho những quân sinh kia đẹp mặt, lại không nghĩ rằng đá phải một khối ván sắt.
“l15, sau khi trị liệu thương thế, cũng lập túc cấm túc đóng cửa ba ngày cho tôi, tỉnh lại một chút.” Cảm thấy cực kỳ thật mất mặt, huấn luyện viên hướng l15 rống giận. l15 tuy rằng bị Lăng Lan vặn gãy tay nhưng mặt cũng không đổi sắc, tựa hồ bị vặn gãy tay không phải chính mình, chỉ là trên trán người đó toát ra một tầng mồ hôi mỏng chứng minh giờ phút này mình đang chịu đựng đau đớn. Nghe huấn luyện viên trừng phạt, l15 dùng cánh tay lành của mình làm một cái chào theo nghi thức quân đội: “Vâng, huấn luyện viên!”
Lúc rời đi, ánh mắt l15 âm hàn mà nhìn lướt qua Lăng Lan còn đứng ở trên sàn đấu, trong mắt, một cổ lệ khí nháy mắt thoáng hiện, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường, tựa hồ cổ lệ khí vừa rồi kia chỉ là một loại ảo giác.
“Lão Đại, hắn dám làm gì bất lợi cho cô, tôi sẽ đi giết hắn.”Tiểu Tứ thấy một màn như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình, kéo tay áo chuẩn bị vì lão Đại xả giận.
Lăng Lan tức giận nói: “Ngươi muốn giết hắn? Giết như thế nào?”
Lúc này tiểu Tứ phát hiện chính mình là một thực thể không tay không chân, căn bản không có biện pháp giúp lão Đại diệt tên kia thì như bị đả kích, tức khắc ngồi xổm góc tường bắt đầu buồn bực vẽ xoắn ốc.
Đột nhiên nó phản ứng lại, kích động mà nhảy dựng lên nói: “Lão Đại, chỉ cần cô nhanh chóng cơ giáp thuộc về mình, như vậy tôi có thể giúp cô rồi.” Hắn hoàn toàn có thể thay thế được quang não cơ giáp, chỉ huy cơ giáp đi pk cùng tên kia ……
Lăng Lan không đành lòng nhìn tiểu Tứ thất vọng, vì thế gật đầu nói: “Đúng, ta nhất định sẽ nhanh chóng có cơ giáp, sau đó để tiểu Tứ giúp ta giải quyết những người xấu có thể gây bất lợi cho ta.” Tiểu Tứ lúc này mới bị Lăng Lan trấn an xuống. l15 trừng mắt đối với Lăng Lan cũng không có người phát hiện, mọi người đối với biểu hiện của l15 đối mặt đau nhức mà mặt không đổi sắc cực kỳ thán phục. Đương nhiên càng nhiều người nhìn về phía Lăng Lan đang đứng ở trên sàn đấu, trong ánh mắt tất cả đều là khiếp sợ và không thể tưởng tượng.
Đương nhiên học sinh của học viện đồng quân vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, như thế vốn chính là như vậy, bọn họ đều biết thực lực của Lăng Lan xác thật đã đạt tới loại trình độ này, cũng làm nhóm thuyền viên không dám nữa coi thường nhóm quân sinh nữa.
Lúc này, huấn luyện viên đã khôi phục vẻ mặt đạm nhiên như trước, anh ta nhìn về phía Lăng Lan lạnh lùng thốt: “Chỉ sợ cậu chính là người mạnh nhất trong các quân sinh, dựa theo thân thủ này, thành viên của tiểu đội Kim Lân căn bản không phải đối thủ của cậu, như vậy những trận tiếp theo không cần đấu nữa.” Anh ta nhìn về phía đội trưởng, người mạnh nhất của tiểu đội Kim Lân, đó là một người thanh niên lạnh lùng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối, đối phương có thể một chiêu chặt gãy tay l15, như vậy chỉ sợ l13 cũng không có biện pháp duy trì mấy chiêu.
“Đương nhiên vẫn phải đánh, trận tiếp theo lên sân khấu cũng không phải là tôi mà là một người khác trong top 5, Tề Long!” Lăng Lan đột nhiên gào to một tiếng.
Tề Long nhanh chóng chạy bước nhỏ tiến lên nói: “Lão Đại, có mặt.”
Lăng Lan vỗ vỗ bả vai Tề Long, sau đó nhìn đội trưởng đội Kim Lân thành khẩn nói: “Vị này đại ca này, phiền anh chỉ điểm cho người bạn học này của em.”
Đội trưởng nhìn huấn luyện viên chờ đợi mệnh lệnh, huấn luyện viên bất đắc dĩ gật đầu, nếu ngay từ đầu đã đáp ứng đánh xuống, anh ta cũng không thể nói không giữ lời.
Trong phòng của hạm trưởng, bởi vì Lạc Lãng bị thương mà sắc mặt Trình Viễn Hành khẽ biến, nhìn Lăng Lan cấp lực phản kích liền tức khắc khôi phục bình thường, mà ngược lại, lão Liên vẻ mặt âm trầm, cảm thấy mặt mũi của mình bị ném hết, không nghĩ tới người trẻ tuổi mà ông ký thác kỳ vọng rất cao lại thua như vậy.
“Lão Liên, I15 kia nhất định là thiên tài của các ông đi, có chút kiêu ngạo tự phụ cũng là bình thường.” Trình Viễn Hành hảo tâm khuyên giải.
“Hừ, cùng Lăng Lan trong ban của cậu mà so, liền trực tiếp trở thành một đống bùn lầy.” Lão Liên hừ lạnh một tiếng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, nếu có thể đánh tới như vậy thì đây tuyệt thế thiên tài, ông liền kém chút phấn khích quá độ.
“Tôi đã nói rồi, đừng đánh chủ ý lên nó, nó đã sớm bị một đội quân đặc chiến theo dõi rồi.” Trình Viễn Hành trực tiếp đem tin tức này nói cho đối phương, chính là hy vọng người này đừng lãng phí công phu, có những thiên tài thật sự chỉ có thể nhìn mà không thể có.
Lão Liên tiếc nuối mà thở dài một hơi, cấp tinh hạm của bọn họ vẫn là quá thấp, cùng những tuyệt thế yêu nghiệt này căn bản không có duyên phận, đây cũng là vì sao khi l15 đi tới nơi này, cho dù đối phương có chút lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn như cũ được bọn họ kỳ vọng không thôi.
Mà trên sàn đấu, Tề Long và Kim Lân đội trưởng l13 đã đánh khó phân thắng bại, phương thức cách đấu của l13 cũng thuộc loại tấn công mười phần, khá giống với cách đánh của Tề Long, đơn giản mà nhanh chóng. Lăng Lan đã sớm phát giác hơi thở của bọn họ là giống nhau cho nên liền để Tề Long và đối phương đối chiến.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương