Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 128 : Tổ hợp thỏ báo!
“Trong các hình thức điều khiển cơ giáp có một loại gọi là hình thức dự khống, tiểu Lan có thể sử dụng loại hình thức này.” Tam hào đạo sư nói làm Lăng Lan bừng tỉnh đại ngộ. Cô biết rất rõ hình thức dự khống này là cái gì. Trong điều khiển cơ giáp, ngoài hình thức điều khiển cố định, cơ giáp còn có thể được điều khiển bởi hình thức dự khống.
Đây là một loại hình thức được sử dụng khi gặp trường hợp khẩn cấp trong chiến tranh, bất quá rất nhiều người đã quên cơ giáp còn có loại công năng này, bởi vì hình thức dự khống này yêu cầu người điều khiển cơ giáp phải có thao tác cực kỳ chuẩn xác, mà rất nhiều người lại không có năng lực này. Vì vậy, cho dù gặp tình huống nguy hiểm trên chiến trường, đại bộ phận chiến sĩ vẫn lựa chọn ứng biến trường kỳ, không kích hoạt hình thức này.
Bên cạnh đó, hình thức dự khống tức thời này còn yêu cầu người điều khiển cần có khả năng phán đoán rất cao, thế giới này gọi là giác quan thứ sau, trong không gian học tập gọi là “Mắt thú”.
Trên thật tế, thiên phú hiểu rõ của Lăng Lan cũng thuộc loại thiên phú “Mắt thú” này, thậm chí còn thuộc loại hàng đầu, vì vậy cô cực kỳ thích hợp để sử dụng loại hình thức dự khống này. Đây cũng là lý do Tam hào đặc biệt nhắc nhở cô.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tứ dần dần đem tư liệu trong đời sống hiện thật mình thu thập được đưa vào không gian học tập, khiến các vị đạo sư đại khái hiểu được thế giới hư cảnh do khoa học kỹ thuật ở đây tạo ra, nhờ đó bọn họ biết được rằng thế giới này lạc hậu vô cùng, ngay cả trên phương diện điều khiển cơ giáp, cũng kém hơn bọn họ n cấp bậc.
Lăng Lan đã hiểu dụng ý của Tam hào đạo sư, đối lập với thao tác của Tam hào, cô biết bất kể ý thức, thao tác hay khả năng phán đoán, mình đều không đủ để so với Tam hào. Lăng Lan biết đây chính là do mình còn không nắm vững các động tác cơ bản, vì vậy cô không lựa chọn học tập các kỹ năng mới, tiếp tục luyện tập động tác cơ bản, đặc biệt là bắt đầu nếm thử hình thức dự khống tức thời. Đương nhiên nó cực kỳ khó, nhiều lần Lăng Lan vì thất bại mà không luyện nữa, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì, siêng năng mà nếm thử loại hình thức này.
Cứ như vậy, cuộc sống, sinh hoạt mấy tháng tiếp theo của Lăng Lan trở nên cực kỳ quy luật, luyện tập luyện tập, từ sáng sớm đến chạng vạng sẽ rèn luyện thể thuật cơ sở, cho dù là thể thuật của học viện đồng quân hay của không gian học tập đều cố gắng luyện tập không ngừng. Đồng thời cũng không quên đi luyện tập tốc độ tay. Bâygiờ cô đã đột phá cực hạn của mình, ba viên châu, đồng thời có thể luyện tập đến bốn viên.
Đương nhiên, ban đầu khi luyện với bốn viên, cô cũng không thể duy trì quá lâu. Bất quá, Lăng Lan cũng không nóng nảy, mỗi ngày nhẫn nại luyện tập từng chút một. Chỉ cần thời gian giữ bốn viên châu càng dài thì đó cũng được xem là dấu hiệu của sự thành công.
Vào ban ngày, nếu có thời khóa biểu thì Lăng Lan phải đi học, không có tiết thì tới thế giới ảo luyện tập cơ giáp. Đương nhiên, khi vừa mới vào, Lăng Lan liền theo thói quen đi xem cơ giáp báo có đang ở quán cách đấu hay không. Dù sao, người đầu tiên quen biết khi tiến vào một thế giới mới luôn để lại một ấn tượng rất sâu.
Đương nhiên, Lăng Lan đi tìm đối phương còn vì một nguyên nhân khác đó là mỗi lần nhìn những động tác của đối phương, cô liền có thể học được một chút ít gì đó, không nhiều cũng ít. Đồng dạng, đối phương giống như cũng có loại suy nghĩ này. Vì thế hai người cực kỳ ăn ý mà luyện tập bên nhau. Tuy rằng đều không nói lời nào, nhưng lại cực kỳ quen thuộc, giống như đối phương là một người bạn lâu năm của mình, đến cuối cùng, thậm chí một ánh mắt, một động tác cũng có thể biết đối phương đang muốn gì.
Tiểu Tứ cũng rất bận. Mỗi ngày, ngoài việc tạo hình tượng giả ở thế giới ảo cho lão Đại để đi làm một ít nhiệm vụ hằng ngày ở học viện đồng quân, Lăng Lan không thể thường xuyên không làm nhiệm vụ chương trình học, nó còn phải giữ liên lạc với toàn bộ thành viên trong tiểu đội, thậm chí, những nhiệm vụ tiểu đội trong thế giới ảo cũng do nó giả Lăng Lan đi làm. May mắn Tiểu Tứ vẫn luôn đi theo Lăng Lan cho nên cực kỳ quen thuộc với khẩu khí nói chuyện của cô cho nên cũng không khiến đám Tề Long nghi ngờ.
Không chỉ có như thế, Tiểu Tứ còn phải luôn phòng bị sự tiếp cận của người điều khiển cơ giáp báo, Tiểu Tứ tin chắc rằng: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Người điều khiển cơ giáp báo này đối với lão Đại nhà mình tốt như vậy nhất định là có ý đồ bất lương cho nên nó lúc nào cũng đề cao cảnh giác, bảo vệ thật tốt lão Đại của mình.
Đương nhiên, quan điểm của Tiểu Tứ không được Lăng Lan đồng ý. Trong cảm giác của cô, người điều khiển cơ giáp báo là một người cực kỳ thành thục, cũng là một người si mê đối với việc điều khiển cơ giáp, hơn nữa, đối phương cũng không biết được cô là nam hay nữ, như vậy, người ta còn có ý đồ bất lương gì chứ?
Đương nhiên, những lời này của Lăng Lan trực tiếp bị Tiểu Tứ cười nhạo, nói Lăng Lan rõ ràng đang lừa mình dối người. Những người luyện tập trong nơi huấn luyện cơ giáp này lớn nhất cũng chỉ mới mười sáu tuổi, ở đâu ra có người thành thục, trưởng thành chứ? Hơn nữa, thời kỳ thiếu niên chính là thời kỳ khiến nhiều người phải lo lắng nhất, ai biết một giây tiếp theo bọn họ có thể làm việc điên khung gì.
Thường xuyên qua lại, Lăng Lan cho rằng cơ giáp báo hẳn xem chính mình là bằng hữu cho nên khi nghe tiểu Tứ giải thích mới vui vẻ như vậy, trong nhận thức của cô, chỉ có những người tương giao hiểu nhau mới chân chính bằng hữu.
Cho nên Lăng Lan quyết định đem bí mật để luyện tập tốc độ tay nói cho đối phương: “Kỳ thật cũng không có gì bí mật, chỉ cần ở trong hiện thật tìm mấy viên châu đặt trong tay luyện tập, cố gắng đừng để nó rớt ra ngoài là được.”
Nghe Lăng Lan nói làm người điều khiển cơ giáp báo kinh ngạc vô cùng, hắn không nghĩ tới Lăng Lan thật sự sẽ đem loại bí mật sư thừa này nói ra, không khỏi lo lắng lên: “Chẳng lẽ cậu không sợ khiến cho sư môn bất mãn sao? Về sau đừng đem loại bí mật này tùy tiện nói ra.”
“Bất mãn? Chắc là không đâu.” Lăng Lan ngẩng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cha Lăng nhà mình hẳn sẽ không keo kiệt như vậy, vì thế nói, “Yên tâm, chuyện này chỉ nói với mình cậu, bởi vì cậu là bằng hữu của tôi mà.”
Lăng Lan nói làm người điều khiển cơ giáp báo cảm động, một cổ xúc động muốn nói cho đối phương biết thân phận thật của mình trồi lên, nhưng lời nói tới đến bên miệng thì tiếng nói của ông nội như vang vọng lại: “Tiểu Lan, con phải nhớ kỹ, lúc học tập ở hành tinh Lục Thâm, cho dù là người bạn thân thiết tới mức nào cũng không thể để người khác thấy được chân dung thật sự của mình. Chờ tới lúc còn đủ hai mươi tuổi, chính thức trở thành người trưởng thành xong thì….”
Người điều khiển cơ giáp báo nắm chặt hai đấm, cắn chặt răng đem áy náy trong lòng nén xuống, hắn trầm mặc một chút mới gian nan nói được hai chữ: “Cám ơn!”
Lăng Lan cũng trong lòng cơ giá báo đang rối rắm, tâm tình cô rất tốt, bởi vì cô tin với phương pháp đề cao tốc độ tay này, cơ giáp báo khẳng định sẽ tiếp tục ở lại đây luyện tập với cô, như vậy cô sẽ luôn có người bồi ở bên người, không còn nhàm chán nữa.
Cứ như vậy, trong quá huấn luyện cơ giáp luôn nhìn thấy một tổ hợp cơ giáp thỏ báo đi với nhau, cùng nhau luyện tập, cùng nhau tiến hành khảo hạch, cùng nhau nghiên cứu kỹ xảo thao tác mới, trở thành tổ hợp thỏ báo nổi tiếng trong quán điều khiển cơ giáp.
Những động tác gần như hoàn mỹ không thể bắt bẻ của tổ hợp thỏ báo hấp dẫn vô số ánh mắt kính nể của những tay mơ trong quán luyện tập. Dần dần, mỗi khi tổ hợp thỏ báo này lựa chọn tham gia khảo hạch thì sẽ có vô số người đứng bên cạnh nhìn. Bọn họ như làm nhân chứng cho thành tích ngày càng đi lên của tổ hợp thỏ báo này.
Cứ như vậy, một nhóm người đi ra khỏi nơi đây, lại có một nhóm tay mơ tiến vào, truyền kỳ về tổ hợp thỏ báo lại càng thêm lưu truyền. Thông tin về hai cao thủ cơ giáp ở hành tinh Lục Thâm không chịu tốt nghiệp, muốn thay đổi bảng thành tích tốt nghiệp được truyền lưu khắp nơi trên thế giới Internet.
Đương nhiên, thông tin nhỏ này khiến rất nhiều người phỉ nhổ, khịt mũi coi thường. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng tổ hợp thỏ báo này rõ ràng là si tâm vọng tưởng, bọn họ vĩnh viễn không thể lập được thành tích mới. Bởi vì phần kỷ lục này là do thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu hơn mười mấy năm trước ghi lại. Đương nhiên, lúc đó Lăng Tiêu còn chưa phải là thần cấp sư sĩ.
Bất quá cho dù là như thế thì thành tích mà ông ghi lại cũng không phải thành tích mà người bình thường có thể phá nổi. Các chuyên gia đã từng nhiều lần nghiên cứu và khẳng định thành tích của Lăng Tiêu đã đạt tới cực hạn trong các động tác cơ sở điều khiển cơ giáp, trừ phi có người dùng cơ giáp cấp cao hơn để khảo hạch, nếu không thành tích này là không gì có thể phá đổ. Hơn nữa còn phải dùng cơ giáp từ vương bài sư sĩ trở lên mới có khả năng đột phá thành tích này.
Nhưng này khả năng sao? Mọi người đều biết, quán huấn luyện cơ giáp là nơi dạy những thứ cơ bản nhất, vì vậy không ai đã tốt nghiệp ra ngoài lại muốn trở về đây dùng cơ giáp tốt hơn thực hiện thông quan chỉ vì muốn cải thiện thành tích, vì vậy kỷ lục mà Lăng Tiêu ghi lại cho đến tận bây giờ vẫn không có người phá…
Lăng Lan cũng không biết toàn bộ thế giới ảo lại vì hành động của mình nháo đến ồn ào huyên náo, cô và cơ giáp báo sau khi chọn tốt nghiệp trong cơ giáo hình thú xong lại đổi thành cơ giáp hình chim, rồi cuối cùng lựa chọn cơ giáp hình người.
Sau khi luyện tập ba loại cơ giáp nhuần nhuyễn đến cực hạn, thì trong không gian học tập, Tam hào đã lâu không thấy lại lần nữa xuất hiện. Lúc này Tam hào cũng không nói nhiều, trực tiếp thông báo cho Lăng Lan từ ngày mai sẽ theo mình để luyện tập những động tác cấp cao.
Lăng Lan nghe xong thiếu chút nữa vung tay hô to giải thoát rồi. Cô đã luyện những động tác cơ bản này nhuần nhuyễn đến mức không thể nhuần nhuyễn hơn, cô cũng từng có ý lựa chọn tốt nghiệp, đi ra ngoài tìm niềm vui mới, nhưng khi nhìn cơ giáp báo vẫn đang nghiêm túc luyện tập, Lăng Lan liền không thể không tiếp tục kiên trì đi xuống.
Nha, cô đã lớn đến chừng này tuổi rồi, làm sao có thể bại trước một thằng nhóc được chứ…
Ở một khu nhà cao cấp, một thiếu niên xinh đẹp cũng đang ầm thầm cổ vũ chính mình: Phải trở thành người điều khiển cơ giáp mạnh nhất trên thế giới, không thể bại bởi bất luận kẻ nào. Nếu cơ giáp thỏ có thể không chút phiền chán nào mà khổ luyện các động tác cơ bản, như vậy chính mình cũng phải làm được, nhất định kiên trì!
Không thể không nói, có đôi khi những hiểu lầm lại trùng hợp đến mức hoàn mỹ, cả hai người đều cho rằng thái độ của đối phương là thật sự nghiêm túc cho nên cũng không muốn bại bởi đối phương, cuối cùng đem cuộc sống luyện tập các thao tác điều khiển cơ giáp nhàm chán kiên trì tới cùng.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương