Năm nào cũng có ngày này
Chương 40
"Cô chỉnh sửa lại mấy nội dung trong tài liệu này đi, không thể làm trùng cũng không thể bỏ sót, gửi cho tôi trước khi tan làm."
Chu Điển nói xong thì trở về chỗ ngồi, Đồng Niên Niên mở tài liệu cô nàng nói ra. Hay thật, trong một tài liệu có thêm năm tài liệu nữa, kiểm tra theo thứ tự thì có tới hơn một trăm tài liệu, đó là còn chưa trừ đi những tài liệu giống nhau.
Đồng Niên Niên không nhịn được liếc mắt nhìn bóng lưng Chu Điển, nghĩ thầm rốt cuộc mình có chỗ nào làm mất lòng cô nàng này nhỉ?
Vừa nãy cô nghe thấy rõ ràng là trưởng phòng thúc giục Chu Điển làm, Chu Điển thật hay, quay đi ngoảnh lại nhét ngay củ khoai lang bỏng tay vừa vất vả vừa không có kết quả tốt này vào tay cô.
Nhưng cô là người mới, có khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Bận bịu một lúc, cả một buổi sáng đã trôi qua.
Sắp xếp lại hơn trăm trang tài liệu, Đồng Niên Niên dụi dụi mắt, lúc mở mắt ra nhìn cái gì cũng thấy choáng váng, cô nhìn hộp cơm hôm nay, chứa nhiều dầu mỡ tới nỗi làm cho người đang ăn kiêng như cô buồn nôn.
Đồng Niên Niên nuốt một ngụm nước miếng, lê chân ra ngoài, vừa hay chạm mặt Khương Húc ra ngoài từ sáng sớm vừa mới trở về.
"Niên Niên? Tại sao hôm nay cô đã đi làm rồi?"
Nói xong Khương Húc liếc nhìn băng gạc băng trên chân cô, "Diện tích lớn như vậy, sẽ không để lại sẹo chứ?"
Đồng Niên Niên chịu không nổi thái độ tự làm thân của Khương Húc, cô né tránh bàn tay muốn đỡ cô của Khương Húc, "Cảm ơn anh quan tâm, nhưng có thể nhường đường cho tôi không? Tôi muốn đi vệ sinh."
Con mắt Khương Húc lóe lên, "Tôi đỡ cô đi."
"Không cần đâu."
Đồng Niên Niên đi xa, Khương Húc vẫn còn đứng ở cửa nhìn cô, Chu Điển trong phòng làm việc thấy thế, quái gở nói: "Cậu đừng nhìn nữa, người ta có bạn trai rồi đó."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, bao gồm của Khương Húc.
Khương Húc cau mày: "Sao tôi không biết cô ấy có bạn trai?"
"Hôm nay tôi đến sớm, lúc ở hàng bánh khoai mỡ dưới tầng thì đúng lúc thấy Đồng Niên Niên bước xuống từ một chiếc Bentley." Chu Điển tức cười nhìn Khương Húc, "Bây giờ cậu biết vì sao người ta nhìn cậu không vừa mắt chưa?"
Sắc mặt Khương Húc thoáng tím rồi đỏ, cảm giác bị phản bội xoay quanh anh ta, anh ta hung hăng đá văng cái ghế bên cạnh rồi nổi giận đùng đùng ra khỏi văn phòng.
Toàn bộ bộ phận kế hoạch yên tĩnh hai giây.
Có người hóng chuyện, thấy Khương Húc đi rồi lại hỏi Chu Điển: "Thật hay giả đó?"
Chu Điển nhướng mày nói: "Vậy còn giả ư?"
"Thâm tàng bất lộ nha!"
Chu Điển nở nụ cười trào phúng, nhìn cái ghế bị Khương Húc đá ra xa, không nhịn nổi cắn môi, ghen ghét với Đồng Niên Niên lại sâu hơn một tầng.
Đồng Niên Niên không biết mình bị toàn bộ người trong văn phòng bàn tán, càng không ngờ có người nhìn thấy cảnh Trần Tinh đưa mình đi làm.
Có điều cho dù biết rồi, cô bây giờ cũng chẳng có sức ứng phó.
Bởi vì trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần cô giải quyết.
Kéo người đàn ông bất thình lình xuất hiện ở trước mắt tới cầu thang, sau cùng Đồng Niên Niên còn ngó ra ngoài nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới nói với người đối diện: "Tại sao cậu lại tới đây hả?"
Trần Tinh cảm thấy vẻ thận trọng của cô có chút đáng yêu, anh cười cười, "Tôi tới đón chị đi ăn."
Đồng Niên Niên trừng anh: "Vậy cũng không thể tới thẳng đây, bị người ta nhìn thấy thì sao bây giờ?"
"Thấy thì thấy thôi."
Sao có thể thấy thì thấy thôi chứ? Cô vốn bởi vì Khương Húc mà không hòa nhập được vào bầu không khí của bộ phận kế hoạch, nếu như để cho người khác biết cô còn bị một cực phẩm theo đuổi rồi họ ganh ghét đố kỵ nữa thì cô nên lăn lộn thế nào đây?
Đồng Niên Niên chẳng muốn giải thích với anh, cô đẩy anh xuống tầng, "Cậu mau về đi."
Trần Tinh trở tay nắm lấy tay cô, "Vậy chị cùng tôi đi ăn cơm trước đã."
"Ăn cái gì mà ăn... khoan đã." Đồng Niên Niên bỗng dừng bước, "Trần Tinh, tại sao cậu vào được công ty?"
Nếu như không có thẻ vào cổng thì không vào được Khoa học kỹ thuật Đồng Dã.
Cuối cùng bị phát hiện rồi.
Trần Tinh thở dài một hơi, không che giấu nữa, anh vuốt tóc cô, "Học tỷ, tôi là một trong những đối tác của Đồng Dã."
Đồng Niên Niên tưởng mình nghe nhầm: "... Cậu lặp lại lần nữa?"
Trần Tinh không dám nói nữa.
Đồng Niên Niên ngẩn người một lúc, khi còn ở trường cô là học tỷ của Trần Tinh, khi ở công ty Trần Tinh trở thành ông chủ của cô ư?
Thật sự là thế thời thay đổi rồi!
Cô tức tới nổ phổi véo má Trần Tinh, "Cho nên có thể nói bây giờ cậu là ông chủ của tôi?"
Trần Tinh sợ Đồng Niên Niên kiễng chân véo má anh mệt, còn tốt bụng bước xuống hai bậc cầu thang, để cho chiều cao của hai người tương đương, cũng tiện cho Đồng Niên Niên véo anh.
Má bị véo, Trần Tinh nói chuyện có chút không rõ ràng, anh khẽ lắc lắc đầu: "Chị là ông chủ của tôi."
Nghe vậy Đồng Niên Niên nghẹn lời, vốn không nỡ lòng nặng tay, mà Trần Tinh lại còn làm cho cô mềm lòng, cô nguôi giận, ngón tay buông ra, lúc muốn bỏ tay xuống thì lại bị Trần Tinh nắm lấy.
Cầm tay Đồng Niên Niên chạm vào mặt mình, ánh mắt Trần Tinh nhìn cô nóng rực, "Học tỷ, chị còn tức giận không? Nếu chưa hết giận thì véo tiếp đi nhé?"
Nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới gò má nóng hôi hổi, Đồng Niên Niên thất thần hỏi anh: "Rốt cuộc cậu còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa hả?"
"Về sau tôi sẽ giải thích từng chuyện một cho chị nghe." Trần Tinh nghiêng đầu hôn đầu ngón tay cô, "Chị chỉ cần nhớ rằng tôi tuyệt đối sẽ không lừa chị hại chị là được rồi."
"Học tỷ, trước đây tôi từng nói rồi, chỉ cần chị tốt, cái gì tôi cũng có thể làm."
Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang tối dần, tất cả cảm quan trong nháy mắt phóng to gấp mấy lần.
Đồng Niên Niên yên lặng nhìn anh: "Tôi..."
"Niên Niên, cô ở bên trong à?"
Là Khương Húc!
Vào lúc Trần Tinh là người xa lạ Đồng Niên Niên cũng không thể để cho đồng nghiệp phát hiện ra anh, càng không nói tới tình huống Trần Tinh còn là đối tác của Đồng Dã.
Suy nghĩ của Đồng Niên Niên bị cắt đứt, cô túm lấy tay Trần Tinh.
"Cậu chạy mau đi!"
***
Trần Tinh: Tình địch tới mà chị bảo tôi chạy ư???
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
48 chương
21 chương
3 chương
41 chương
1379 chương
57 chương