Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Chương 13 : Lớp độc dược

Lớp độc dược đầu tiên của tân viên năm nhất khiến mọi người tò mò, thật ra tất cả chỉ tò mò với vị giáo viên ưu tú của gia tộc Lucifer thôi, các học viên năm trên sau khi học đều khen ngợi vị giáo viên đó, khiến tất cả nóng lòng muốn học, lần đầu tiên trong đời Harry thấy các học sinh mong ngóng lớp độc dược đó, nếu là trước kia thì….Ừm, chúng sẽ run rẩy khi nhắc tới lớp học. Cậu nhớ rằng trước đây đã từng có một cuộc bầu chọn những môn học đáng sợ nhất, lớp độc dược của Severus chính là đứng đầu với gần như trăm phần trăm số phiếu bầu chọń. Nhớ lại chuyện này khiến Harry cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân cậu trước kia cũng là một trong những người không thích lớp học ấy, chỉ là không biết từ lúc nào, đôi mắt cậu luôn dõi theo anh, quan sát anh, ngắm nhìn anh, quan tâm anh, chờ đợi anh, bảo vệ anh, cuối cùng là thầm lặng yêu anh. Severus hận Harry nhưng quan tâm cậu một cách chân thật, anh ăn nói độc ác nhưng xét kỹ sẽ nhận thấy trong lời nói đó luôn hàm chứa sự quan tâm. Anh sẽ mắng cậu ngu ngốc khi cậu bị thương nhưng vẫn bào chế độc dược vì cậu, anh sẽ lạnh lùng với cậu nhưng sẽ quan tâm cậu khi cậu không chú ý, anh hận cậu vì cậu giống James lại bảo hộ cậu vì cậu là con Lily, hết thảy mọi thứ, khiến bất giác trong tim cậu từ lúc nào có vị trí duy nhất dành cho anh, không phải tình cha con như Sirius, không phải tình bạn bè như Draco,Ron, Hermione. Không phải kính trọng như với Dumbledore, mà là một tình yêu vẹn nguyên dù qua một năm, hai năm, mười năm, hay hai trăm năm,vẫn đong đầy theo thời gian. Dừng hồi tưởng,cậu ngồi trong phòng học. Lớp độc dược vẫn âm trầm như thê,́ nhưng có lẽ theo bàn tay của Alan nó đã ấm áp và có sức sống hơn, dù vậy không hiểu sao lại khiến Harry nhớ tới lớp học lạnh giá của anh. Nhìn sang Severus bên cạnh, anh đang cắm cúi đọc sách. Có lẽ từ lúc này anh đã không độc miệng như trước, cũng hay nói đùa với cậu nhưng hiển nhiên anh vẫn độc miệng đúng nơi, phun nọc đúng lúc. Điều đó khiến Harry vui, có lẽ cậu vẫn quen với một Severus xà vương phun nọc độc khắp nơi mà phải không. (Nguyệt Dạ: Ra Har là M hả Har.~~ Harry: Ân*cười toe toét*) Alan bước vào, cửa chính cửa sổ cũng theo bước chân của anh mà đóng lại. Bước đến bàn giáo viên. Anh vung nhẹ tay, một ánh sáng màu huỳnh quang chiếu sáng cả phòng học, chúng linh động lượn lờ như những con đom đóm, xanh nhẹ dịu mắt. Nhưng nếu ta chạm vào, nó sẽ vỡ ra rồi tan biến như tuyết mùa hạ. Vài học sinh nữ còn cảm thấy lãng mạng. Alan cất đũa phép vào và nở một nụ cười mà các học viên cho là hòa ái nhất. – “Chào mừng các trò đến với lớp đầu tiên thầy dạy , đây là lớp học chuyên về độc dược tất nhiên sẽ không cho phép sử dụng đũa phép bừa bãi trừ việc các trò làm nổ vạc phải tự bảo vệ bản thân, độc dược có thể là thứ kỳ diệu nhất của thế giới pháp thuật, nó có thể là một thứ tiêu khiển, tạo ra những trò vui, nhưng nó cũng có thể cứu mạng người, hoặc giết người. Nên nhớ không bao giờ đùa giỡn với độc dược khi chưa biết rõ nó. Độc dược không khó học, dĩ nhiên cũng không dễ dàng nếu các trò không nghiêm túc, ở lớp của thầ́y đều đầu tiên các trò nên nhớ chính là hai từ ‘Nghiêm Túc’, một đại sư độc dược giỏi có thể thay thế thiên thần, cầm chân thần chết. Tất nhiên nếu có ai đó không nghiêm túc, thầy sẽ không ngần ngại ‘quăng’ người đó ra khỏi lớp.” Lời phát biểu của Alan nhẹ nhàng như hát, Harry nghĩ như vậy, bởi vì cậu từng nghe lời phát biểu sắt bén hơn nhiều. “Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên sẽ có người trong số các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy … Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.” Cả Alan và Severus đều nói độc dược có thể cầm chân thần chết, điều đó vào những năm chiến tranh Harry đã nhận rõ, Harry không biết bao nhiêu lần đi vào cửa địa ngục và được độc dược cứu vớt ra, có thể nói độc dược là thứ cứu mạng y nhiều lần nhất. Từ đó khiến cậu cảm thấy có hứng thú và yêu quý độc dược một cách kỳ lạ, có lẽ vì vậy mà cậu hiểu anh vì sao thích độc dược đến thế. Kéo suy nghĩ trở về, Alan chỉ huy phấn viết lên bảng một quá trình điều chế độc dược, Harry nhìn thì biết đó là thuốc trị mụn ghẻ, bài học độc dược đầu tiên của năm nhất. “Harry.” Alan gọi tên cậu. “Vâng thưa giáo sư.” “Trò cho ta biết khi bào chế thuốc trị ghẻ này, cần chú ý cái gì nhất.” Alan hỏi khiến tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía Harry. “Thưa giáo sư khi chế biến độc dược này cần chú ý ba điều, nhất là với các bạn chưa từng tiếp xúc với độc dược.”Harry dừng một lát nhìn thấy Alan gật đầu ý bảo nói tiếp. ” Thứ nhất là phải khuấy độc dược đủ với số vòng đã nói, thứ hai là phần gai nhím cần bỏ vào sau khi tắt lửa, không được bỏ vào khi lò vẫn bật lửa dù là lửa nhỏ, thứ ba quan trọng nhất là khống chế ma lực khi chế biến độc dược một cách chính xác tất nhiên điều này khó với các học trò muggle khi mới tiếp xúc độc dược.” “Tốt lắm Harry, đây chính là điều thầy muốn nói, khi chế biến độc dược nếu ma lực không chính xác có thể dẫn đến độc dược thất bại, tệ hơn là nổ vạc khiến mình bị thương. Vậy Harry chắc em có cách để việc này không xảy ra.” Alan cười nói. Harry nhíu mày liếc Alan một cái sắt lẹm, mà Alan thì cười cười giả vờ không thấy, mà Draco cũng bụm miệng muốn cười khi thấy người gặp họa, Severus thì bất đắc dĩ. Một đám người nhìn Harry, có ác ý, có lo lắng, cũng có hiếu kỳ. “Thưa giáo sư tất nhiên có…” Harry cắn răng rít ra từng chữ mà đều này khiến cả đám học viên năm nhất ngạc nhiên, ngay cả các đại sư có tiếng còn chưa làm được điều này mà một cậu bé mười một tuổ̀i lại làm được. “Chỉ cần thay đổi số vòng khuấy độc dược, hai mươi tư vòng theo kim đồng hồ, ta thay đổi thành bảy vòng ngược kim đồng hồ và ba vòng theo kim đồng hồ là được.” “Tốt lắm, Slytherin cộng thêm mười điểm, trò ngồi đi.” Alan nói sau đó nói tiếp. ” Lát nữa nhóm trò sẽ làm theo lời trò nói để kiểm chứng, còn các trò còn lại thì làm theo những gì trên bảng. Được rồi bắt đầu.” Đối với nhóm học trò Muggle có thay đổ̀i thì cũng bình thường, nhưng với các học trò máu trong và quý tộc thì lời Harry nói nếu được nghiệm chứng thành công thì giới độc dược có thể bước lên một khái niệm mới, không phải ai cũng sẽ có thể thay đổi quy luật từ ngàn xưa đến nay, Harry có thể là một nhân tài, tối nay phải gửi thư về cho cha me,̣ đó là nhận định chung của nhóm Slytherin. Làm độc dược nhìn chung thường là hai người một nhóm, nhưng tân sinh năm nay lại là số lẻ, khi Severus muốn tách ra làm riêng mặc dù anh cũng rất muốn xem cách làm mới của Harry nhưng không thể làm khác, anh đâu thể phá hoại Harry với Draco phải không. (Nguyệt Dạ: Thụ và Thụ không có hạnh phúc đâu, Severus anh cứ chen vào chính giữa đi…=))) Khi Severus muốn tách ra thì Harry nắm tay anh lại. ( Nguyệt Dạ: A…. nắm rồi, nắm tay rồi kìa*nhảy tưng tưng*). Severus khó hiểu nhìn Harry, Harry chỉ cười nhìn về phía Alan nói. “Giáo sư, bên chúng em dư ra một, chúng em có thể tạo nhóm ba người không?” “Được chứ Harry.” Alan vui vẻ đồng ý. Harry cười cười nói cảm ơn rồi xoay về phía Severus, bĩu môi “Giáo sư cũng đồng ý rồi, cậu còn tính đi đâu, mau giúp mình với Draco lấy dược liệu đi.” “Được.” Severus gật gật đầu. Severus không hề hay biết trong khoảnh khắc anh cảm thấy tim mình như ôm ấp, cái gì đó vỡ ra sưởi ấm trái tim cô đơn của anh, trong khoảnh khắc nhẹ nhàng lưu lại biết bao rung động. . …. Theo lập luận của Harry và sự phối hợp chặt chẽ của Severus,Draco. Độc dược phá vỡ truyền thống nhanh chóng được tạo ra, thành phẩm tuyệt hảo. Tất nhiên cũng khiến nhiều người ngạc nhiên, có trời mới biết nhiều người còn thấy bị sốc như thế nào. Merlin a~, có ai mà ngờ Harry lại có thể phá vỡ cái truyền thống cả ngàn năm như thế chứ. Harry vẫn hay nhìn lén Severus khi anh làm độc dược, anh vẫn nghiêm túc như thế, gương mặt khi chăm chú của anh vẫn khiến Harry rung động. Quần của Merlin, nếu không phải bế quan bí thuật giúp đỡ có lẽ cậu đã muốn nhào vào vòng tay của anh. Khi Harry mang thành phẩm của mình đến bàn giáo viên cho Alan, nhìn thành phẩm hoàn hảo đến bất ngờ, anh cười đánh một cái điểm O. Harry bước trở về thì.. «Ầm.." Thật ra bên cạnh bàn Harry là một nhóm Gryffindor nhỏ. Ngồi kế hai sư tử con là nhóm sư tử khác. Bên trong dãy bàn, một cái vạc nổ tung. Vì bị tiếng nổ làm giật mình, vạc thuốc của hai chú sư tử còn lại cũng phát nổ theo. Hai vạc thuốc không biết thế nào cùng nổ lại gây ra phản ứng hóa học. Khiến bàn học bị ăn mòn nhanh chóng. “Protego.” Harry thấy độc dược sắp bắn ra bốn phương tám hướng liền nhanh chóng dùng một cái Protego(lá chắn Charm) diện rộng. Ngoài bốn chú sư tử bị dính độc dược, thì người may mắn còn lại là Harry, Protego bảo vệ diện rộng thật ra có một nhược điểm vô cùng lớn, khi nó bảo vệ cho những người khác thì màn chắn của người sử dụng rất mỏng manh. Mà sự việc lại diễn ra quá nhanh, Harry không thể dùng Shieldy kịp. Vậy nên mới có chuyện Harry bị thương nặng như vậy. Thế là Harry đáng thương chỉ có thể lấy tay đỡ lấy, và cơ thể bị oanh tạc bởi độc dược xói mòn. Quần áo, da thịt bị ăn mòn, máu chảy vô cùng nhiều. Harry cắn răng nén chịu đau đớn xé thịt. Vài cô bé hét lên sợ hãi, không biết cậu may mắn hay xui xẻo, nhưng phần lớn độc dược theo hướng công phá có một phần ba là đổ lên người cậu, hai phần còn lại chia đều cho bốn người còn lại. “Harry, Harry…” Severus, Draco, và Alan là phản ứng nhanh nhất, ba người cùng chạy đến. Thấy Harry sắc mặt trắng bệch như tờ giấy,quần áo loang lổ, máu tươi nhuộm đỏ cả người. Cả ba người lập tức sầm mặt, vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy dáng vẻ đó của cả ba người, Harry cười khổ không không thôi ,cậu bị thương lại phải an ủi lại họ. “Mình không sao, nhưng có thể đưa mình và mấy trò bị thương đến bệnh thất không?” “Được rồi Draco, Severus, hai trò giúp thầy đưa các bạn đến bệnh thất, còn các trò khi thầy không có ở đây thì không được sử dụng thần chú linh tinh.” Alan nghiêm khắc nói. Khi cả ba người dùng thần chú trôi nổi đưa năm người bị thương đến bệnh thất thì ở lớp độc dược đang bàn tán ồn ào. Vài bạn nữ cảm động với hành động của Harry nói. “Không biết cậu ấy có sao không?” Vài người ác ý nói lớn, “Chỉ giỏi giả vờ làm người tốt.Không phải chỉ bị chảy máu một chút thôi à có phải đã chết đâu.” Slytherin và vài người tức giận, Slytherin dù là quý tộc nhưng vẫn là những cậu bé cô bé mười một tuổi, được người ta giúp đỡ đương nhiên cũng cảm động, từ lúc Harry cứu họ, họ đã nhận định Harry là thủ tịch được họ công nhận, thủ tịch của mình bị nói xấu dù có là quý tộc cũng muốn phản bác. Còn những người còn lại thì có nhiều suy nghĩ riêng nhưng phần lớn chính là,Harry chỉ là thủ tịch của nhóm Slytherin, cậu ấy chỉ cần cứu Slytherin là được, nhưng cậu ấy cứu tất cả những người khác, đó là một hành động đáng trân trọng. Những lời nói ác ý thì thật đáng phỉ nhổ. Chỉ là chưa kịp để Slytherin phản bác thì có một người nói lớn. “Chảy máu một chút, cậu có giỏi thì bị thương kiểu đó đi không thì lấy một ít độc dược còn sót kia đổ lên người thử xem, không làm được như người khác thì câm miệng lại.” Người nói câu ấy lại chính là James Potter người được xem là những người không thích Harry. Đều này khá bất ngờ với nhiều học trò.