Sáng Mồng Một, cả nhà Hạo Thiên cùng tập trung ở phòng khách lớn. Hai đứa trẻ con mặc quần áo mới, gương mặt rạng ngời. Lần lượt từ Hạo Thiên đến Lâm Hân rồi Hiểu Dung đều mời trà cha mẹ và nhận lì xì. Khải Lạc và Khải Hoa háo hức khoanh tay chúc Tết ông bà, ba mẹ, cô Út. Được nhận những bao lì xì đỏ thắm thì trẻ con nào cũng thích. Sau đó là bánh kẹo, có món chocolate mà Khải Hoa thích nữa. Vị chocolate cũng khác hẳn khi ở nhà, không quá ngọt nhưng lại thấm vào tận đầu lưỡi, ăn một miếng, hai miếng mà vẫn còn thòm thèm. Thấy Khải Hoa thích ăn, Hiểu Dung cứ bốc hết viên này đến viên khác đút cho cháu khiến Lâm Hân phải kêu lên: - Em đừng cho cháu ăn nhiều kẹo quá. Sún hết răng rồi bây giờ. - Ăn nhiều nhiều hơn mọi ngày một chút thôi chị hai. Không sao đâu. Hiểu Dung thương cô cháu gái này nhất. Mới sáng sớm cô đã thức dậy chải đầu, buộc tóc cho cô công chúa nhỏ, dự định dẫn hai đứa đi xem phim đầu năm mới. Nhưng ông bà Kỷ cứ dính lấy hai cháu nên dự định không thể thực hành được. Ông Kỷ còn lên tiếng: - Đi chơi với ông nội nhé? Ông nội đưa hai đứa tới thăm mấy người bạn. - Không được- Bà Kỷ cắt lời- Tôi đã nói hôm nay đưa cháu nội đến thăm mấy người bạn rồi. - Mấy bà bạn của bà thế nào rồi cũng mở sòng mạt chược. Tụi nhỏ sao mà theo được chứ? - Sao lại không? Chứ hội bạn già của ông không phải cũng chơi cờ sao? Các cháu cũng đâu biết… Ông bà Kỷ là đôi vợ chồng “tương kính như tân”. Đây là lần hiếm hoi họ tranh cãi. Niềm hạnh phúc như có sức mạnh kì diệu, làm cho những tâm hồn già cỗi trở nên thật trẻ trung….Hiểu Dung đành can thiệp: - Con tính như vầy nhé. Ba thì dẫn theo Khải Lạc, mẹ dẫn Khải Hoa đi. Khi nào ba mẹ “giao lưu” với các cô bác thì con sẽ đến chở các cháu đi xem phim vậy. Ba mẹ thấy có được không ạ? Hạo Thiên và Lâm Hân trở thành người rảnh rỗi…Hạo Thiên quay sang vợ, nhẹ nhàng: - Vậy có hứng thú đến gặp các bạn của anh không? Anh muốn giới thiệu em với những người thân nhất. Lâm Hân hơi do dự. Sau đó cô gật đầu. - Dạ… ….Bà Kỷ đưa Khải Hoa tới nơi đã hẹn. Đón hai bà cháu là những gương mặt đầy sự ngạc nhiên: - Cháu gái của ai vậy? - Chị Kỷ…Đây là…? - Cháu gái của tôi đó -bà Kỷ cười không ngớt miệng -Cháu ruột của tôi, con của Hạo Thiên. Nghe qua câu chuyện của bà, mấy bà bạn gật gù. Chuyện có con trước khi cưới không hiếm, chỉ là thân phận của mẹ đứa bé này…dường như không xứng lắm với Kỷ gia. - Có con dâu như vậy, chị không ngại sao? - Ngại chuyện gì? - Chỉ ngại cho Hạo Thiên thôi. Cô ta học vấn thấp, thân thế như vậy, sau này có khi sẽ làm Hạo Thiên bị chê cười…E là… - Chuyện đó không quan trọng -Bà Kỷ điềm nhiên đáp lời -Chúng tôi không quan trọng chuyện con dâu thân phận thế nào. Chỉ cần là người lương thiện…Con dâu dạy dỗ con của chúng rất tốt. Tôi tin người xấu không làm như vậy được đâu. - Thân phận quan trọng gì chứ -Một người trong nhóm đột ngột lên tiếng- Môn đăng hộ đối, nhưng khi chúng cưới nhau thì môn đăng hộ đối không có nghĩa gì cả cả đâu, các bà à…Như con dâu nhà chúng tôi. Người vừa nói là Giang Tư Mẫn, mẹ chồng của Diễm Thu -chủ nhân của buổi tiệc họp mặt đầu năm này. Trên tay cầm ly rượu, bà ta nhấp một ngụm, giọng nhẹ tênh: - Khi chúng cưới nhau, ai cũng cho là cặp đôi xứng đôi vừa lứa. Nhưng mà… Trong mấy năm ấy có bao nhiêu lần hai đứa cảm thấy vui vẻ? “Cặp vợ chồng hạnh phúc”, thế mà đứa cháu trai duy nhất ngày càng khép kín bởi cuộc sống chẳng hề có màu hồng của ba mẹ mình. - Thưa mẹ… Một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên làm mấy người phụ nữ cùng quay lại. Diễm Thu tay nắm tay một đứa bé. Khải Hoa nhận ra nhanh nhất, cô bé reo lên: - Anh…Anh ơi! …Con dâu đến thăm cùng cháu nội là chuyện xưa nay hiếm có. Còn hiếm hơn nữa là việc cô chủ động trò chuyện cùng mấy người già…. Diễm Thu tốt nghiệp thạc sĩ văn chương nên kiến thức phong phú, nhận thức linh hoạt. Chỉ là do bản thân khi xưa chưa thông suốt nên mới để mình chìm trong mê muội. Sau cuộc nói chuyện ở nhà Hạo Thiên, đã có bao thay đổi xuất hiện trong đời của Diễm Thu…. Lần đầu tiên, mới chỉ hôm qua thôi, Vọng Thiên vừa mở mắt, bên giường đã là gương mặt mẹ kề sát bên mình: - Mẹ…. Diễm Thu trước khi lấy chồng rất giỏi nữ công gia chánh. Cô đan áo len rất đẹp và nhanh, chỉ trong một hôm là đã xong chiếc áo. Người được nhận tất nhiên là Vọng Thiên. Tối 30 đêm qua, cậu bé được mẹ mặc thử cho chiếc áo, gương mặt không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng: - Mẹ làm cho con hả mẹ? Trẻ con mau nhớ cũng mau quên. Hôm trước rõ ràng là giận và né tránh mẹ. Nhưng bây giờ gần như không nhớ gì cả. Được mẹ làm cho áo len, lần đầu trong đời Vọng Thiên khăng khăng giữ một thứ đồ như báu vật. Cậu bé không còn thấy mẹ là xa lạ nữa, đã ngoan ngoãn nằm gọn trong tay khi mẹ ôm mình. - Tiểu Thiên!………….. Cảm giác mềm mại. Da thịt trẻ con ấm áp. Vậy mà Diễm Thu không nhận ra điều đó. Suýt chút nữa, cô đã chẳng bao giờ cảm nhận được sự ấm cúng của đứa con thơ đang áp đầu vào lòng của mẹ, nửa như nũng nịu, nửa gửi gắm yêu thương. - Năm sau mẹ sẽ dẫn con đi mua quần áo nhé? -Diễm Thu hôn nhẹ lên má con trai – Được không con? - Dạ….Mua cho ba nữa nghe mẹ -Vọng Thiên nắm lấy tay Thiệu Hằng đang đứng gần đó -Ba không có quần áo mới mẹ ơi! Lâu lắm rồi Thiệu Hằng không đến cửa hàng mua áo mới. Diễm Thu cũng vậy. Cả hai đều không tìm thấy niềm vui trong những công việc hằng ngày bình dị đó…Cho đến hôm nay. Giọng thì thầm thơ trẻ bỗng làm họ ngơ ngẩn. Có những niềm vui ẩn trong những công việc bình thường nhất mà do vô tình, ta chẳng thể nhận ra.  Hôm nay Diễm Thu đưa con trai đi chúc Tết mẹ chồng là một chuyện hiếm hoi chưa bao giờ làm trong suốt 7 năm làm vợ…. Cô nhận ra một khi đã để tâm sẽ thấy những chuyện bình thường trở nên vô cùng quan trọng. Diễm Thu thấy hồi hộp -thứ cảm giác chưa bao giờ có trong những năm qua.