"ye ye tự nhiên thấy yêu đời quá ta ơi" Y nhún nhảy trên bàn Chí Mẫn chạy vô phòng mặt đỏ chót như mới ăn cay luôn, hướng đôi mắt long lanh không thể tin được vào hướng Y đang vui vẻ kia mà hét lớn "ya sao người tàn nhẫn với em thế ạ ...aaaaaaa chết em rồi chủ tử ơi" Cậu vừa khóc vừa dụi thương vô cùng luôn "sao có ai ăn hiếp em sao? ta tìm người đó đánh chết" Y bước xuống giường tới chỗ cậu loay hoay hỏi han "chủ..tử có chắc không ạ?" cậu đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Y "chắc ta mà .. nói xem ai ăn hiếp em"  Y ngồi xuống đợi cậu trả lời  "là Đại..thiếu gia ạ" Cậu ngập ngừng nói "sư huynh ta sao? huynh ấy làm gì nào" Y sát lại cậu đưa đôi mắt hóng chuyện kia dò hỏi "người đó..người đó hôn em...aaaaaaaa" Cậu vừa nói trọn câu liền bỏ chạy một mạch ra ngoài "ơ này Mẫnn" Y gọi với theo  Cùng lúc đó một người tướng mạo bất phạm mà Y ngày đêm chửi rủa đi vào thấy cảnh này quả là sắp chết Y rồi và người đó tất nhiên nghe được là" người hôn em" giương mặt lanh tanh bước tới chỗ Y ngồi xuống đưa đôi mắt gương nghị hỏi "Tiểu Quốc em hôn Chí Mẫn?"Hắn hỏi Y giương mặt từ lúc nào đã không còn biểu cảm như mỗi lần tìm y rồi "ta không-" Y vừa định mở miệng giải thích  "MAU NÓI TA NGHE" Hắn hét lớn đôi mắt hung tợn thực sự đã biết hắn đang thế nào rồi "Thái Hanh ngươi lớn tiếng với ta?" Y không tin vào tai mình nhìn người đàn ông phía trước , ngươi đánh Y không đánh lại, hối hận đã mắng Y hối hận đã lớn tiếng với y đâu rồi? Y quả thực rất ghét người nói không làm " ta sẽ không làm vậy nữa..ta xin lỗi Tiểu Quốc " thật sự Y quá thất vọng rồi. "ĐÚNG!!!! ta hôn Chí Mẫn..ta yêu em ấy, Thái hanh ta ghét ngươi" Y tức giận, Y biết mình nóng tính Y thô lỗ nhưng vì người Y yêu người đàn ông trước mặt mà, thay đổi rất nhiều mỗi ngày điều muốn ở cạnh, ta đã tự  vả bao nhiu lần rồi? lần cuối cùng là không còn gì nữa. "SAO LẠI LỪA TAA!!!! ĐIỀN CHÍNH QUỐC!!!" Hắn  hét lớn đồn tức giận nhìn người mình yêu đâm lén sau lưng mình, sự tin tướng đã mất và thất vọng chán ghét người trước mặt.."Ta yêu ngươi rồi..Kim Thái Hanh.." vậy thì tại sao? lừa dối ta, ha buồn cười vua một nước, đứng trên vạn người vì một người mà hạ mình cuối cùng.. "Thái Hanh..ngươi..khóc sao? Y thấy được giọt nước mắt rơi xuống đó, bỗng trái tim như ngừng đập vội nhìn hắn "... "Thái Hanh..ta nói-" Y vội biết mình đã lỡ lời liền nói "Ngươi im điii" hắn nói xong liền bước ra ngoài không hề chậm bước như trước nữa "ta xin lỗi, nhưng chắc đây là kết thúc được rồi..hai nam nhân yêu nhau sao? đúng là hoang đường..bao nhiêu người ủng hộ đây?cha ta sẽ chấp nhận sao? cang thấy càng hoang đường" Y vừa nói vừa gục xuống đáng thương  ________________ "Điền Chính Quốc ta yêu ngươi hơn bất kì thứ gì kể cả mạng sống của ta, mặc phản đối của bao nhiu binh tướng đại triều phong ngươi là Nam Hậu của ta một đời bên ngươi..giờ nhìn ta xem! nhận lại bao nhiu lừa dối, ta đã định tìm ngươi để nói chuyện phế phi chỉ để ngươi bên ta mãi mãi bên ta cùng ta trị vì đất nước.. giờ thì không" Hắn ra lệnh phế bỏ chức Nam hậu ra lệnh phế gia tộc họ điền đuổi ra khỏi đất nước, riêng Điền Chính Quốc phải sống trong lãnh cung tấm bào suốt đời không ai đước tới. Tình yêu vừa chớm nở lại bị hiểu lầm như vậy sẽ ra sao?