Đối với việc lần này Lâm Cẩm Văn bá đạo không nói đạo lý tới cực điểm mà nói thì người ở chỗ này biểu lộ không giống nhau, Vân Du là oan ức, Bích Ngọc là sợ hãi, những người hầu khác đang đứng vây xem thì kinh hãi. Bọn họ dường như lúc này mới đột nhiên nhớ tới danh tiếng hoàn khố nhỏ nhen thích ghi thù của Lâm Cẩm Văn, trong lòng mỗi người đều tự có suy tính riêng. Mà một người khác cũng là chủ tử như Lâm Văn Quyến lại nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, Cố Khinh Lâm là kinh ngạc. Cố Khinh Lâm đánh giá Lâm Cẩm Văn từ trên xuống dưới một phen nói: “Ngươi nói đùa đấy à?” Lâm Cẩm Văn thu hồi nụ cười trên mặt và lắc lắc hai ngón tay, trên mặt tỏ vẻ đặc biệt nghiêm túc nói: “Ngươi thấy ta giống là nói giỡn sao? Ta từ trước đến nay không kiên nhẫn với những việc lặt vặt này, thân làm một cái tỳ nữ mà dám chất vấn chủ tử, dụng hình không hề quá đáng.” Cố Khinh Lâm cười ra tiếng, chỉ một tiếng cười như vậy, y có chút nghĩ không thông nói: “Rõ ràng là một việc rất đơn giản rất có lý, ngươi không nên sử dụng thủ đoạn thô bạo như vậy làm gì? Nếu ngươi thật sự dụng hình rồi, các nàng lại nhất định không nhận tội, vậy ngươi chẳng phải là không hiểu sao lại mang tiếng xấu hay sao? Còn sẽ khiến cho toàn bộ người hầu trong phủ tưởng rằng là ngươi sai, ta thật sự không rõ ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Nói xong lời này Cố Khinh Lâm không chờ Lâm Cẩm Văn lên tiếng, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Lâm Văn Quyến thản nhiên nói: “Nói ra thì Vân Du và Bích Ngọc là tỳ nữ thân cận của nhị đệ và đại tiểu thư, vốn không tới phiên ta nhúng tay quản giáo. Nhưng nhị đệ là người đọc sách, đáng lý phải hiểu rõ hàm nghĩa mấy chữ miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng chứ nhỉ. Hôn sự của đại tiểu thư là chính miệng đương kim thánh thượng ban thưởng, đừng nói phu quân chỉ là tiểu tiểu thị vệ không cách nào nhúng tay bậc này đại sự, ta nghĩ cho dù là phụ thân ra mặt, chỉ sợ cũng không thay đổi được thánh chỉ của Hoàng thượng đấy. Trong phủ lại đồn đãi ầm ĩ như vậy, nếu là truyền ra ngoài rồi tới tai Hoàng thượng, sợ là sẽ đưa tới đại họa cho Lâm gia. Hôm nay ta cho người vả miệng của các nàng, cũng chỉ muốn các nàng biết rõ ràng chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói.” “Phu quân mới vừa nói dụng hình cũng chỉ là nói chơi mà thôi, nhị đệ đừng để trong lòng. Tuy ta vào Lâm phủ chưa lâu, nhưng có nghe nói đại tiểu thư thiện tâm, chỉ là hiện giờ thân phận đại tiểu thư dù sao đã khác với trước đây, nhưng người hầu dám ở trước mắt bao người đổi trắng thay đen như vậy vẫn là không nên lưu lại bên cạnh đại tiểu thư thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu nhị đệ không tin lời của ta, hiện tại có thể tách riêng các nàng ra, hỏi rõ ràng xem vừa rồi các nàng đã nói chuyện gì với nhau.” Cố Khinh Lâm không nhanh không chậm nói xong, lời y nói trật tự rõ ràng, lại hợp tình hợp lý, sau cùng còn nói để cho Lâm Văn Quyến tự mình kiểm chứng, lời nói thẳng thắn vô tư không e ngại. Đối lập với sắc mặt Vân Du và Bích Ngọc, người ở chỗ này một câu phản bác cũng nói không ra. Chỉ có Lâm Cẩm Văn thầm nói: “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí nước miếng.” Lâm Cẩm Văn lời này vừa ra, mọi người trong đầu không khỏi tưởng tượng, Vân Du và Bích Ngọc nếu như đụng phải chính là Lâm Cẩm Văn, thời điểm này nói không chừng nửa cái mạng cũng không còn. So sánh ra thì thủ đoạn của người giảng đạo lý tư duy lại rõ ràng như Cố Khinh Lâm quả thực là quá ôn hòa. Mặc dù Cố Khinh Lâm nói để cho Lâm Văn Quyến tự mình đi kiểm chứng, nhưng cậu thấy vẻ mặt kia của Vân Du và Bích Ngọc đã cảm thấy không mặt mũi đi thăm dò rồi. Cố Khinh Lâm lời kia mỗi chữ mỗi câu giống như có bàn tay tát lên mặt cậu, cậu trước nay rất không vừa mắt tên hoàn khố không não như Lâm Cẩm Văn, hôm nay cậu chợt có cảm giác mình còn không bằng Lâm Cẩm Văn nữa. Trong lòng Lâm Văn Quyến cảm thấy có chút nhục nhã, cậu bởi vì Mai thị ép buộc muội muội trở thành Trắc phi của một cái kẻ ngu ngốc, đáy lòng tự nhiên có chút oán hận với Lâm Cẩm Văn. Vừa rồi lời kia của Vân Du cậu không phản bác cũng vì vậy, nói cho cùng trong lòng cậu cũng là xấu xa, muốn đổ hết tội lổi lên đầu người khác. Thật sự là mất mặt, Lâm Văn Quyến nghĩ thầm, trên mặt cậu như là bắt lửa, nói khẽ: “Không cần, sự tình đã rất rõ ràng.” Cố Khinh Lâm hạ mắt nói: “Vừa rồi ta đã sai người vả miệng các nàng, nếu giờ nhị đệ đã đến, việc này liền không cần chúng ta nhiều chuyện nhúng tay, ta và phu quân sẽ về trước.” Nói xong lời này Cố Khinh Lâm nhìn sang Lâm Cẩm Văn, Lâm Cẩm Văn vẫn còn vẻ mặt không cam lòng, trên mặt tràn ngập bất mãn đối với lần xử trí này của y. Có điều đến cùng Lâm Cẩm Văn không nói gì, cùng Cố Khinh Lâm đồng thời rời đi. Trên đường trở về bọn họ gặp Lâm Văn Tú nghe được tin tức nên vội vàng chạy tới. Tuy rằng trên mặt Lâm Văn Tú có đánh phấn, nhưng vẫn là nhìn ra sắc mặt cô rất tiều tụy, vành mắt vẫn còn sưng nhẹ. Cô nhìn thấy hai người thì sửng sốt, cô đứng nghiêng người tránh một bên, mãi đến khi Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm đi ngang qua người cô rời khỏi cô cũng không nói lời nào. Trở lại trong phòng, Cố Khinh Lâm cho bọn người Ngọc Trúc đi xuống. Sau khi cửa đóng lại, y nhìn qua vẻ mặt hài lòng của Lâm Cẩm Văn nói: “E rằng bây giờ cả cái phủ này đã truyền tai nhau cái tính tình thất thường của ngươi rồi.” Lâm Cẩm Văn cầm lên ấm trà rót cho hai người, bản thân cầm một ly lên uống xong sau đó mới ra vẻ không sao cả mà nói: “Thanh danh của ta vốn đã xấu từ lúc trong bụng mẹ rồi, cho dù ngươi muốn thay đổi cũng không làm gì được đâu. Như bây giờ thật tốt, ta làm mặt trắng ngươi làm mặt đỏ. Có điều trải qua sự kiện hôm nay, ta nghĩ cũng không ai dám xem nhẹ ngươi đâu.” Đây là vào lúc Vân Du đột nhiên muốn cắn ngược lại Cố Khinh Lâm một cái, Lâm Cẩm Văn đột nhiên nghĩ đến đấy. Hắn vốn không có ý định thay đổi thanh danh xấu của bản thân, nhưng Cố Khinh Lâm lại không cần phải mang thanh danh không nói lý giống hắn, thứ thanh danh này có đôi khi cũng là lợi khí. Hắn thanh danh không tốt, cho dù làm việc hoang đường thế nào, người khác sẽ tự kiếm cớ cho hắn. Cố Khinh Lâm thì lại không phải, chỗ của y là ở nội trạch, đừng khinh nội trạch nhỏ, tác dụng của nó cũng rất lớn. Có rất nhiều tin tức bí mật đều là thăm dò được từ miệng những người nội trạch không cẩn thận. Nhưng điều kiện tiên quyết là người khác sẵn lòng nói cho ngươi nghe, cho dù lơ đãng nói ra thì trong lòng những người này cũng phải không đề phòng mới được. Bản thân mối hôn sự giữa Cố Khinh Lâm và hắn vốn đã rất đặc biệt, nếu như Cố Khinh Lâm còn có thanh danh tốt, cộng thêm y có một trượng phu hoàn khố không nói lý lẽ, ấn tượng của người khác với y sẽ không rất khác. Mọi người đều ưa thích đối lập, người ở nội trạch cũng là như thế. Ngay từ đầu khi mọi người thấy Cố Khinh Lâm sẽ chỉ nhớ tới chuyện chung thân của y, nghĩ đến tướng mạo của y. Chờ thanh danh truyền ra, người khác liền sẽ cảm thấy việc hôn nhân này Cố Khinh Lâm gả cho Lâm Cẩm Văn thật là đáng tiếc, về sau khi Cố Khinh Lâm muốn tìm hiểu cái tin tức gì tổng so với hiện tại sẽ dễ dàng hơn. Tâm tình biến hóa của Lâm Cẩm Văn bất quá chỉ trong chốc lát, cho nên hắn mới có thể ngang nhiên hỏi Cố Khinh Lâm làm sao bây giờ? Cố Khinh Lâm ngay từ đầu có lẽ cũng không biết hắn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng từ lúc hắn mở miệng nói dụng hình, trong lòng Cố Khinh Lâm đại khái đã hiểu. Cho nên mới có màn diễn phu phu hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ. Coi như Cố Khinh Lâm vì hắn mới nói những lời đó, nhưng trong mắt người ngoài Cố Khinh Lâm chỉ là người lấy đại cục làm trọng. Bởi vì không ai tin tưởng giữa bọn họ là hòa hài. Lâm Cẩm Văn thấy nụ cười trên mặt Cố Khinh Lâm rất sâu, hắn vốn chỉ là thái độ chịu trách nhiệm mới cưới. Khi đó hắn nghĩ Cố Khinh Lâm trong lòng không hận hắn, không kéo chân sau hắn, hai người có thể yên ổn chung xuống là tốt rồi, không ngờ Cố Khinh Lâm có thể mang đến cho mình nhiều kinh hỉ như vậy. Trong lòng rõ ràng cũng có oán có hận đấy, nhưng lại có thể khắc chế, để oán hận của mình lên đối tượng rõ ràng, người như vậy dù sao luôn có thể khiến người khác đánh giá cao hơn một bậc. Cố Khinh Lâm chỉ làm bộ như không thấy ánh mắt của Lâm Cẩm Văn, y nâng lên chung trà trong tay, thần sắc bình tĩnh nói: “Tính tình của ta cũng không phải dáng vẻ hiện tại, lỡ như ngày nào đó không diễn được mặt đỏ nữa làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng thất vọng.” Lâm Cẩm Văn cười nói: “Không sao cả, ngày nào đó ngươi nhịn không nổi nữa, vậy thì không cần nhịn nữa, mọi chuyện đều có phu quân ta ở phía sau.” Cố Khinh Lâm bởi vì lời này mà tay run nhẹ, chén trà khẽ nghiêng, nước vẩy lên tay một ít, nong nóng. Cố Khinh Lâm mặt không đổi sắc nâng chung trà lên uống xong, sau đó y nhìn y Lâm Cẩm Văn nói: “Vậy thì tốt rồi.” Lâm Cẩm Văn phát hiện lúc Cố Khinh Lâm nhìn người khác ánh mắt rất chăm chú rất nghiêm túc, lông mi tựa như quạt giấy nho nhỏ, phác họa một hình ảnh cực kỳ xinh đẹp trên mí mắt. Lâm Cẩm Văn không nhìn nữa nói: “Giả trang mặt đỏ cũng tốt, giả trang không được cũng không sao, tóm lại không cần để bản thân chịu thiệt.” Cố Khinh Lâm ừ một tiếng, trái tim lần nữa run rẩy. Nhiều năm qua, lần nữa có người nói với y không cẩn để bản thân chịu thiệt, y thật sự không biết nên nói gì cho phải. Cũng may gương mặt y đã quen không biểu lộ cảm xúc, người khác sẽ không dễ dàng phát hiện ra cảm xúc gì từ trên mặt y. Sau đó hai người vô cùng ăn ý không đề cập tới chuyện đã xảy ra hôm nay, Cố Khinh Lâm cất giọng gọi Ngọc Trúc, bảo cô chuẩn bị cơm tối. Đêm cùng ngày, khi Lâm Cẩm Văn đang ngủ say chợt cảm thấy có người nhích tới gần hắn, hắn trong lòng thất kinh đột nhiên mở mắt ra. Còn không đợi hắn có động tác, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ. Lâm Cẩm Văn ngồi dậy, chỉ thấy Cố Khinh Lâm đang nghiêng người đưa lưng về phía hắn cong cả người, tay ôm chân phải co người lại, tiếng rên rỉ kiềm nén khó nhịn chính là từ miệng y truyền ra. Đại khái là nghe được động tĩnh sau lưng đó, Cố Khinh Lâm quay đầu lại nói: “Ta đánh thức ngươi hả?” Y nói xong lời này thì cắn môi, trong mắt hiện lên chút đau đớn và luống cuống. Lâm Cẩm Văn vội cúi người nói: “Ngươi thế này là bị làm sao vậy?” Lời còn chưa dứt, hắn nhìn thấy tư thế Cố Khinh Lâm bây giờ: “Chuột rút sao?” Hắn khi còn bé ăn không đủ no dinh dưỡng không đầy đủ, tình trạng chuột rút thường xuyên xảy ra. Thời gian chuột rút kéo dài không lâu, nhưng cảm thụ đau đớn đó lại hết sức đặc biệt. Cố Khinh Lâm nhỏ giọng ừ một tiếng, Lâm Cẩm Văn nghĩ xong, sau đó đỡ Cố Khinh Lâm nằm thẳng. Hắn ngồi một bên giường nhẹ nhàng kéo đùi phải của Cố Khinh Lâm khỏi tay y rồi nói: “Ta giúp ngươi.” Nói xong lời này hắn đột nhiên kéo thẳng chân của Cố Khinh Lâm, mặt Cố Khinh Lâm lập tức nhăn nhó. Cái cổ căng cứng, tay nắm thật chặt cái chăn dưới thân, trong mắt chợt lóe lên sự yếu đuối. Lâm Cẩm Văn vừa giúp y xoa bóp vừa trấn an nói: “Một chút nữa lập tức không sao.” Lúc hắn nói chuyện đầu cũng không ngẩng lên, rất nghiêm túc giúp đỡ Cố Khinh Lâm xoa bóp bắp chân, mãi đến khi bắp chân của y không còn căng cứng nữa mà trở về mềm mại như thường mới thôi. Cố Khinh Lâm trố mắt giật mình nhìn hắn, đây là tiếp xúc thân mật nhất giữa bọn họ từ sau khi kết hôn. Ngay từ đầu tuy rằng bọn họ chung giường lại chung phòng, nhưng khoảng cách của hai người rất xa. Từ sau khi y mang thai, theo lý Lâm Cẩm Văn không nên ở chung phòng với y, nhưng người này lại không rời khỏi, một mực ở chỗ này, quan hệ của bọn họ vừa xa vừa gần. Lúc này Cố Khinh Lâm chỉ cảm thấy tay của Lâm Cẩm Văn rất nóng, y đột nhiên nghĩ tới lần kia bị người ta bỏ thuốc, ngón tay của người này lưu luyến trên người mình, lại cảm thấy rất khác với lúc đó. Cố Khinh Lâm nghĩ đến những điều này, không biết qua bao lâu, y mông lung nghe được tiếng của Lâm Cẩm Văn: “Đỡ chưa?” Cố Khinh Lâm lấy lại tinh thần, chuột rút vẫn còn căng một chút, nhưng còn có thể chịu được, y rút ra chân nói: “Đã đỡ rồi.” Lâm Cẩm Văn thấy y rất nghiêm túc, lúc này mới buông ra, giày vò một hồi nên quần áo Cố Khinh Lâm có chút rối loạn, tóc cũng hơi xơ xác. Ánh nến phía dưới, trông y có hơi mỏng manh. Lâm Cẩm Văn vội vàng dời mắt đi rồi đắp kín mền cho y, sau đó xuống giường cầm kéo gẩy gẩy tim nến trong phòng, làm cho ánh nến trong phòng càng sáng thêm. Làm xong hết hắn trở lại giường nằm, Cố Khinh Lâm nằm ngang đã nhắm mắt rồi. Lâm Cẩm Văn cảm giác sau khi mình rời giường, y không nhúc nhích, trực tiếp nhắm nghiền hai mắt. Lâm Cẩm Văn nằm ở trên giường mở to mắt, không biết qua bao lâu hắn đột nhiên nói: “Ngươi ngủ chưa?” Lại không biết qua bao lâu, Cố Khinh Lâm thấp giọng nói: “Chưa.”.