Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 147 : thân vương và nữ vương huyết tộc (24)

Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Vị trí nghiên cứu khoa học của nhân loại quá mức bí ẩn, người ở đó đều được nữ vu hạ ma chú, vì vậy, quỷ hút máu không có cách nào thôi miên bọn họ. Để bảo đảm không có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ có thể dùng đến biện pháp bất đắc dĩ này. Sau khi bị bắt, hắn đã từng bị ném vào giữa hồ nước tràn ngập cỏ mã tiên, cảm giác nóng rát ăn mòn lập tức từ làn da truyền đến, tựa như mỗi một tấc trên da đều bị hung hăng lột ra ngay trong khoảnh khắc đó, từng dòng máu đỏ tươi tuôn ra khi bị ăn mòn hòa làm một với nước hồ, nước hồ lập tức nhiễm đỏ. Cỏ mã tiên đối với quỷ hút máu mà nói, không khác gì ánh mặt trời chiếu lên làn da bọn họ, quỷ hút máu sợ ánh mặt trời, cũng giống như sợ cỏ mã tiên vậy. Với bọn họ, cỏ mã tiên chính là độc dược trí mạng. Thế nhưng, những tên nhân loại kia hiển nhiên không muốn nhanh như vậy đã giết chết các vật thí nghiệm khó bắt được này, tính ăn mòn của cỏ mã tiên khiến hắn giống như rơi xuống địa ngục. Hắn như mất đi tri giác, thân thể trở nên vô cùng suy yếu, hắn rất muốn hút máu để bổ sung cho bản thân, hắn khát vọng sức mạnh mà máu tươi mang lại. Nhưng không được, ít nhất hiện tại thì không được, hắn vẫn chưa biết vị trí hồn phách của Tạp Tây Á, hắn cũng chỉ có thể nhìn dòng người đi đi lại lại trong hồ, tận lực khắc chế khát vọng máu tươi của chính mình. Càng suy yếu, mức độ thèm khát máu tươi càng trở nên mạnh hơn, từng có một lần, hắn cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ bị ép đến điên. Không biết qua bao lâu, khi hắn được người khác vớt lên, trước lúc lâm vào hôn mê, từ trong tầm nhìn mơ hồ, hắn có thể nhìn thấy bàn tay của mình lộ ra xương cốt trắng toát. Bọn họ cho hắn hút máu, năng lực trị thương cường đại của quỷ hút máu đủ để khiến hắn hồi phục thương thế sau khi thoát khỏi cỏ mã tiên, miệng vết thương trên cơ thể lập tức khôi phục. Sau khi đã khôi phục, hắn lại một lần nữa bị ném vào hồ nước cỏ mã tiên, nhiều lần như vậy, những tháng ngày bị tra tấn đó tựa hồ vĩnh viễn không có hồi kết. Về sau, hắn từ trong những lần tra tấn dồn dập ấy mất đi cảm giác đau đớn, hắn thậm chí có thể khắc chế khát vọng với máu tươi, dường như thứ cỏ mã tiên mang lại chỉ có thể ăn mòn làn da của hắn, hắn không còn cảm thấy thống khổ, hoặc nói đúng hơn, hắn đã chết lặng. Nhưng may mắn là, hắn đã biết vị trí hồn phách của Tạp Tây Á, những nhân loại này muốn hợp tác với nữ vu, dùng một bộ phận linh hồn của Tạp Tây Á tạo ra một "Tạp Tây Á" mới, để bọn họ thao túng. Sức chiến đấu của Tạp Tây Á có thể khiến thế giới sợ hãi, rồi lại khiến bọn họ hâm mộ cùng khát vọng. Thế cho nên, họ không tiếc mọi thứ muốn tạo ra một Tạp Tây Á thứ hai. Sau khi hắn thu thập hết toàn bộ hồn phách, thời gian vẫn chưa qua 300 năm, hắn liền bầu bạn ở bên cạnh hồn phách của cô mà chờ đợi. Những đêm tĩnh mịch cô độc đó, sự ngạo mạn cuồng vọng trong lòng hắn từ từ biến mất sạch sẽ. Hắn dần trở nên trầm ổn bình tĩnh, dần dần bắt đầu biết che giấu cảm xúc của mình, hắn thận trọng trong từng bước đi, trăm phương nghìn kế phát triển thế lực của bản thân. Hắn muốn đối đầu với toàn bộ giáo hội, ít nhất là chờ Tạp Tây Á trở về, hắn có thể đảm bảo cho cô có được một nơi yên nghỉ. Mà không phải bị ép đến bất đắc dĩ, bị giáo hội trục xuất khỏi lãnh địa Huyết tộc. Thế giới to lớn như vậy, lại không có nơi nào chứa chấp cô, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chết trong tay nhân loại và nữ vu. Tạp Tây Á bị ép phải rời đi, cũng không phải bởi vì giáo hội trục xuất, hắn biết, rất có thể là bởi vì hắn. Lúc đó hắn quá yếu ớt, vì vậy mà lâm vào ngủ đông. Nhưng quan tài của hắn thì chỉ có thể gửi ở lãnh địa Huyết tộc, Tạp Tây Á có muốn mang hắn đi cũng không được, cô chỉ đành ngoan ngoãn thỏa hiệp. Có khả năng giáo hội đã uy hiếp cô, vì vậy lúc đó bọn họ đã không hao tổn bất cứ nhân lực nào đã có thể trục xuất cô ra ngoài. Nếu không, lấy tính tình của Tạp Tây Á, người của giáo hội ít nhất cũng sẽ chết mất một nửa. Lúc ấy, hắn ngày ngày chung sống với linh hồn của cô, thời gian thật lâu, lâu đến nỗi có đôi khi hắn nhìn linh hồn của cô mà giật mình, sững sờ. Hắn rất sợ...Cô không về được.